Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 829: Huyết lệ sinh hoa

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Nhưng nào ngờ khi nghe được lời nói này của tôi, Tử Long lại cười lạnh nói: "Những điều vớ vẩn cậu nói thì có liên quan gì đến tôi. Tôi chỉ biết là cậu muốn giết tôi, cậu không muốn để cho tôi trở nên mạnh hơn. Nhưng tôi nói cho cậu biết, không ai có thể giết chết tôi cả, càng không ai có thể ngăn cản tôi thức tỉnh. Tiếc là cậu đã không có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng ma quỷ khống chế thiên hạ!"
Tử Long vừa dứt lời thì đột nhiên ra tay với tôi. chỉ thấy một vệt đen xông về phía tôi, tôi còn chưa thấy rõ bóng dáng của anh ấy thì đã cảm nhận được khí thế khủng khiếp tỏa ra.
Tôi vội vàng lùi về sau một bước, đột nhiên đánh ra một chưởng. Chân khí Thuần Dương lập tức trào ra, bắn ngược luồng khí tà ác trở về. Thế nhưng tiếp đó bóng dáng của Tử Long lại lóe lên, ngay giây sau đã xuất hiện ở bên trái tôi, tốc độ vô cùng nhanh.
Tôi vừa nhìn rõ thì đã thấy hai tay của Tử Long đánh về phía tôi. Tôi không kịp tránh, chỉ có thể dùng chưởng đỡ lại. Hai chưởng chạm nhau, tôi chỉ thấy lòng bàn tay của mình giống như bị lửa đốt, cảm giác đau rát kéo đến.
Điều khó tin nhất là chân khí Huyền Chân bộc phát ra từ trong cơ thể tôi lại bị ngọn lửa trên tay anh ấy làm bốc hơi. Không có chân khí Huyền Chân chống đỡ, với sức mạnh của bản thân thôi thì tôi chẳng phải là đối thủ của anh ấy. Chỉ thấy tay của Tử Long lại dùng sức, chốc lát sau thì luồng khí mạnh mẽ đó lập tức đánh lên người tôi, khiến tôi bay ngược ra sau.
Nếu không phải nhanh tay nắm lấy thân thuyền, chắc chắn tôi đã rơi xuống Minh Hà. Nước sông Minh Hà có thể hòa tan tất cả, nếu như tôi rơi xuống sông thì chắc chắn là chẳng còn xương.
Sau khi đứng vững, tôi không vội vàng ra tay, trong lòng đầy nghi hoặc khó hiểu. Trước đó tôi đã từng đánh nhau với Câu Hồn - Đoạt Phách. Bọn họ cũng là con rối của phân thân Ma Vương, thế nhưng sức mạnh của bọn họ không cùng một cấp độ với Tử Long. Câu Hồn chết ở trong tay tôi là vì tôi có thể sử dụng lực lượng không gian. Nhưng cho dù không sử dụng lực lượng không gian thì tôi cũng có thể cảm nhận được hắn và Tử Long cách nhau rất xa, sự chênh lệch về thực lực giữa hai người tuyệt đối không chỉ có chút ít.
Chẳng lẽ Minh Vương còn mạnh hơn chủ nhân của Đoạt Phách sao? Bọn họ đều là phân thân của Ma Vương, một kẻ đại diện cho hận, một kẻ đại diện cho thù. Nhưng phân thân Ma Vương mạnh nhất, chính là phân thân Ma Vương đại diện cho giết chóc vẫn chưa xuất hiện.
Nếu như phân thân Ma Vương mạnh nhất xuất hiện, vậy thì Đạo giáo hiện tại có ai có thể chống lại hắn nữa?
Hiện tại Tử Long đã mất hết tính người, tôi tin rằng anh ấy sẽ giết hết mọi người chúng tôi. Vì vậy tôi chỉ có thể dùng hết sức để đối phó anh ấy. Cho dù ra sao thì tôi cũng tuyệt đối không thể để cho Tử Long sống sót ra ngoài hại người khác. Dù tôi chết trên tay anh ấy cũng phải dốc hết sức để ngăn cản anh ấy.
Sau khi ý thức được điều này, tôi bèn kết ấn bằng hai tay. Hai tay tôi tạo thành hình chữ thập, đồng thời cũng giơ đạo chỉ ra, sau đó đột nhiên chỉ tay về phía anh ấy. Đạo chỉ đồng thời tách ra hai bên. Mà ngay vào lúc đó, không gian trước mắt Tử Long đã bị tôi xé ra một khe hở rộng bằng hai ngón tay.
Tôi không dừng lại mà tiếp tục mở rộng vết nứt không gian. Mà ở hai bên vết nứt không gian đã xuất hiện vô số lưỡi dao gió có màu đen. Ở cách xa mấy mét nhưng tôi cũng có thể nghe được tiếng gió vù vù khủng khiếp truyền đến từ trong không gian kia. Tiếng gió này giống như tiếng quỷ khóc vậy, là do lưỡi dao gió màu đen kia hình thành, mang sức mạnh vô cùng lớn.
Nhưng trên mặt Tử Long không hề có vẻ sợ sệt. Anh ấy nhếch môi, cười xấu xa như đang khiêu khích tôi vậy. Tôi cắn răng, lại giơ đạo chỉ về phía anh ấy lần nữa. Những lưỡi dao gió màu đen chui ra khỏi vết nứt không gian, đồng loạt đâm về phía Tử Long kèm theo tiếng xé gió vù vù.
Tôi biết uy lực của những lưỡi dao gió này khủng khiếp đến cỡ nào. Cho dù là Câu Hồn - Đoạt Phách cũng chỉ có thể tránh né chứ không dám tiếp chiêu. Nhưng tôi không ngờ rằng Tử Long vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn tôi mà khóe miệng vẫn nở nụ cười tà mị.
Nụ cười kia khiến tôi nhìn mà cảm thấy phức tạp trong lòng, tôi sợ mình thật sự sẽ giết anh ấy. Tôi vẫn nhắc nhở mình, nếu như Tử Long thật sự đã biến thành con rối của Minh Vương thì tôi nhất định phải nhân cơ hội này mà giết chết anh ấy. Thế nhưng nói thật thì tôi không thể ra tay được, tôi bằng lòng tự sát cũng không muốn ra tay với huynh đệ của mình.
Thế nhưng bây giờ mọi chuyện đã không nằm trong sự khống chế của tôi nữa, tôi chỉ có thể nhắm mắt, cho sư phụ một câu trả lời.
Lúc những lưỡi dao gió màu đen kia bay ra về phía Tử Long, tôi đã tránh ánh mắt của anh ấy. Chưa đến một giây đồng hồ, những lưỡi dao gió màu đen kia xuyên qua cơ thể của anh ấy, giống như bị bạo vũ lê hoa châm bắn trúng. Trên thân thể hoàn chỉnh kia toàn là lỗ, cứ như tổ ong vò vẽ vậy.
Ngay cả mặt của anh ấy cũng bị đâm thành từng lỗ. Những lưỡi dao gió màu đen đâm vào thân thể anh ấy nhanh chóng chui ra từ sau lưng. Ở sau gáy của anh ấy cũng có vài cái lưỡi ra gió màu đen chui ra.
Nụ cười trên mặt Tử Long vẫn không biến mất, anh ấy vẫn còn duy trì nụ cười xấu xa kia. Có điều sau khi mặt anh ấy bị đâm thành nhiều lỗ thủng, dường như nụ cười kia cũng bị cắt ra thành từng mảnh vỡ.
Trong mỗi vết thương trên người và trên mặt anh ấy đều có máu đỏ tươi chảy ra. Chỉ trong mười giây đồng hồ, Tử Long đã hoàn toàn biến thành một người đầy máu.
"Tử Long..." Thấy cảnh này, lão quỷ và Lý Tiêu Vũ đồng thời hô tên Tử Long. Trong tiếng la của bọn họ đã mang theo tiếng khóc nức nở.
"Tôi giết Tử Long, tôi thật sự đã giết Tử Long. Giết người huynh đệ tốt nhất của tôi, giết người thân cuối cùng của tôi!" Trong khoảnh khắc đó, cả người tôi hoàn toàn trống rỗng. Tôi không cảm thấy quá nhiều bi thương, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, dường như có thứ gì đó rất quan trọng mất đi, không còn lấy lại được nữa.
Tôi biết đòn công kích này mạnh thế nào. Cho dù là Câu Hồn Đoạt Phách ở trước mặt tôi thì lực lượng không gian cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ.
Tử Long chậm rãi nhắm hai mắt lại. Khoảnh khắc anh ấy nhắm mắt, tôi nhìn thấy khóe mắt của Tử Long lại có giọt lệ rơi xuống. Những giọt nước mắt rơi xuống từ gò má của anh ấy, cuối cùng nhỏ xuống boong thuyền.
Thế nhưng điều khiến ba người chúng tôi không nghĩ tới là sau khi giọt nước mắt này rơi xuống boong thuyền, nó cũng không biến mất mà lại nở ra một đóa hoa kiều diễm trông rất kỳ lạ.
Hình dạng của đóa hoa này giống y như hoa sen, nhưng hoa này giống như bốc cháy vậy, cả bông hoa sen bị ngọn lửa vây lại. Không chỉ có vậy, hoa sen lửa này bắt đầu tràn ra bốn phía. Không chỉ trên boong thuyền, ngay cả trên thân thuyền cũng nở đầy hoa sen như ngọn lửa.
Nhìn lướt qua thì giống như một đống tro tàn của ngọn lửa rơi xuống con thuyền, vương vãi khắp nơi. Mà con thuyền này cũng không phải là thuyền nhỏ bình thường, hoa sen lửa vẫn không thể đốt cháy cả thuyền.
"Ma Vương bất tử, dục hỏa trùng sinh. Một ngàn năm sống, một ngàn năm chết. Bất tử bất diệt, ngàn năm luân hồi! Ha ha... Xem ra Minh Vương quả thật đã gieo sức mạnh bản nguyên vào trong cơ thể Tử Long. Tử Long hiện tại thật ra là cái bóng của Minh Vương!" Mà đang lúc này, lão quỷ bỗng nhiên cười lớn. Tiếng cười kia có vẻ rất khó chịu và đau khổ.
Lúc tôi nhìn về phía lão quỷ, khóe mắt đã có lệ rơi xuống. Tôi thấy được ông ta đã từ bỏ. Nói dứt lời, lão quỷ chỉ vào ao máu Hồng Liên ở trước mắt, thì thầm như đã phát điên: "Chúng ta trải qua thập tử nhất sinh vẫn không thể thấy được huyết liên nở ra. Phá giải câu đố của ao máu Hồng Liên thì sao, cuối cùng vẫn không thể cứu được Tử Long của tôi. Ha ha, chỉ cần lão quỷ tôi còn sống, tôi xin thề nhất định sẽ thiêu đốt ao máu Hồng Liên này!"
Lúc này tâm trạng của lão quỷ đã sụp đổ. Nếu như Tử Long thật sự chết thì tôi sợ ông ta cũng sẽ điên. Nhưng vào lúc tôi muốn an ủi lão quỷ, Lý Tiêu Vũ đột nhiên chỉ về phía Tử Long, kinh ngạc hô lên: "Hai người xem đi, dường như Tử Long..."
Tôi vẫn luôn quan sát lão quỷ. Lý Tiêu Vũ vừa hô lên như thế thì tôi mới quay đầu nhìn Tử Long, vừa nhìn liền thấy được cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ thấy những bông hoa sen lửa đang lan ra chợt mọc lên người Tử Long. Chỉ trong mười giây đồng hồ, trên người Tử Long nở đầy hoa sen giống như ngọn lửa.
Mà điều càng kỳ dị hơn là những vết thương trên người Tử Long bắt đầu khép lại, những giọt máu thấm xuống quần áo của anh ấy lại chầm chậm bốc hơi lên, biến thành từng luồng khí màu đỏ.
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, hoa sen lửa mọc trên người Tử Long lại chui hết vào trong cơ thể của anh ấy. Sau khi những bông hoa sen lửa kia biến mất, Tử Long xuất hiện trước mắt chúng tôi hoàn toàn không bị gì cả.
Trên người anh ấy không nhìn thấy một vết thương nào, cũng không có bất kỳ một vết máu. Vết nứt không gian tôi mở ra đã khép lại, lực lượng không gian mạnh mẽ như lúc nãy lại không mảy may làm anh ấy bị thương tổn. Nếu không phải nhìn thấy bộ quần áo đầy lỗ trên người anh ấy, chắc chắn tôi sẽ cho rằng lúc nãy chỉ là một giấc mơ chứ không phải là thật.
Mà Tử Long lúc này còn tà mị và lạnh lùng hơn lúc vừa thức tỉnh. Ngay cả môi của anh ấy cũng hoàn toàn biến thành màu đen. Nhất là dấu ấn hình ngọn lửa ngay giữa hai hàng lông mày của Tử Long giống như có máu tươi thấm ra vậy, kỳ lạ khiến người ta sợ hãi.
Nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như thế, tôi không nói ra được thành lời, chỉ âm thầm kinh hãi trong lòng: "Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Lẽ nào thật như lời của lão quỷ nói, Minh Vương đã gieo sức mạnh bản nguyên của mình vào trong cơ thể Tử Long? Nếu không thì trên người anh ấy tuyệt đối sẽ không xuất hiện cảnh tượng như vậy."
Mà ngay gọi lúc tôi đang ngơ ngác, Tử Long đột nhiên giơ tay lên, bắt lấy tôi và Lý Tiêu Vũ từ xa. Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn hút chúng tôi qua đó.
Còn chưa kịp phản ứng lại, hai người chúng tôi đều bị Tử Long bóp lấy cổ...

Bình Luận

0 Thảo luận