Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 276: Vây Ngụy cứu Triệu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Ngay cả chiến thư da người cũng đã đưa ra. Lần này là đánh thật rồi. Trong vòng ba ngày, Nhà họ Diệp không đầu hàng thì bọn chúng sẽ san bằng nhà họ Diệp.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn Diệp Đường. Cô ấy cầm chiến thư da người, ngẩn người mất một lúc. Sau đó cô ấy mới đưa ra quyết định: "Các người muốn chiến thì chúng tôi sẽ tiếp tới cùng. Mời lão tổ xuất quan, tôi thề có chết cũng sẽ bảo vệ nhà họ Diệp, tuyệt đối không thể để Nhà họ Diệp bị sụp đổ trong tay tôi. Bất kể phải trả giá như thế nào! Cậu đi thông báo cho các đệ tử nội môn của nhà họ Diệp, bảo bọn họ sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào!"
"Vâng, gia chủ!"
Đệ tử kia gật đầu, không rời đi mà nhìn những đệ tử Nhà họ Diệp khác bên trong căn phòng, mở miệng hỏi: "Vậy gia chủ, còn những đệ tử này thì sao?"
Diệp Đường thoáng suy nghĩ rồi mới nói: "Nếu có cách thì cứu bọn họ! Còn không thì, tiễn họ lên đường. Nếu chờ tới lúc thi anh giáng thế thì chắc chắn sẽ còn hại chết càng nhiều người hơn nữa!"
"Dạ."
Đệ tử này lập tức rời đi. Mệnh lệnh của Diệp Đường thực sự khiến tôi bất ngờ. Song tôi không biết phải khuyên cô ấy như thế nào, bởi vì tôi cũng hoàn toàn bó tay. Hơn nữa, nếu như lúc này tôi phản đối cô ấy thì sẽ chỉ làm giảm uy nghiêm cho thân phận gia chủ của Diệp Đường. Dù sao, cô ấy mới là gia chủ, những đệ tử này chỉ nghe theo cô ấy.
Vương Kỳ Bằng cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt đầy khiếp sợ. Thấy tôi lắc đầu, Vương Kỳ Bằng chỉ đành nghiến răng không nói gì.
Chúng tôi quay trở về phòng khách, bắt đầu nghĩ tới đối sách. Diệp Đường đã hạ quyết tâm, mặc kệ phải trả cái giá nào cũng phải bảo vệ được nhà họ Diệp. Mà từ nãy đến giờ, bác Diệp vẫn luôn im lặng.
Tôi nhìn bác ấy, âm thầm tính toán làm thế nào để lợi dụng bác ấy làm điểm đột phá. Sau khi Diệp Đường bố trí xong xuôi bèn về phòng nghỉ ngơi. Tôi đi sau cô ấy, tránh qua bác Diệp rồi mới gõ cửa phòng của cô.
Nghe thấy giọng của tôi, Diệp Đường bèn mở cửa. Sau khi ngồi xuống, tôi cũng không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề. Tôi nói ra kế hoạch của mình, vây Ngụy cứu Triệu. Chúng tôi không thể đợi, cần phải chủ động tấn công, khiến Linh tộc phải đi cứu Tiêu Thần môn, có vậy nhà họ Diệp mới tranh thủ thêm được càng nhiều thời gian hơn.
Tôi không nói ra chuyện bác Diệp là phản đồ. Kế hoạch này không thể có sơ sót nào hết. Chỉ cần sơ xảy một tý là sẽ thua tất.
Chủ động tấn công Thần Tiêu môn là điều không thể, chỉ có thể dụ bọn chúng ra. Song cũng không thể gây ra động tĩnh quá lớn. Nơi duy nhất có thể đi chính là chợ quỷ của nhà họ Diệp.
Diệp Đường nghe xong kế hoạch của tôi, không hề lập tức trả lời mà trầm tư một lúc: "Sơ Cửu, biện pháp này hay đấy, nhưng chúng ta phải làm thế nào để dụ người của Tiêu Thần môn hay Linh tộc tới chợ quỷ?"
Trong lòng tôi đã có kế hoạch, nhưng còn thiếu một bước, tôi hỏi cô ấy: "Diệp Đường, nhà họ Diệp các cô có lão tổ trấn thủ, người ngoài có biết bọn họ ở đâu không?"
"Ngoài gia chủ thì không có ai biết! Dù là Diệp Thiếu Khánh cũng không. Ngay cả tôi cũng là nhờ cha tôi nói cho ngay trước lúc lâm trung mới biết, tôi thật sự rất bất ngờ."
Nói tới đây, Diệp Đường cũng phải bật cười.
Thấy cô ấy cười, tôi có hơi sửng sốt. Thấy tôi tò mò ra mặt, cô ấy mới thôi cười, nói nhỏ với tôi: "Sơ Cửu, lão tổ của nhà họ Diệp chúng tôi chính là ông cụ quét sân ở linh đường phía sau nhà. Ông ấy sống trong linh đường, không hề ra ngoài. Nghe cha tôi nói, ông ấy còn nhiều tuổi hơn cả ông nội tôi, có lẽ phải hàng trăm tuổi, đã trông coi cho ba thế hệ của nhà họ Diệp chúng tôi. Nghe nói, năm đó ông cũng từng là một cao thủ trong ba giáo phái lớn của Đạo môn, chỉ có điều đến cả ông nội tôi cũng không biết tên của ông ấy!"
Diệp Đường nói vậy tôi cũng thấy yên tâm phần nào. Không có ai biết được tung tích của lão tổ nhà họ Diệp, đây chính là cơ hội tốt nhất.
Tôi thầm vui mừng trong lòng, tự nhủ có lẽ kế hoạch này đã không còn sơ hở nào nữa. Lúc này tôi mới mở miệng nói: "Diệp Đường, ngày mai cô thông báo với những người có địa vị cao trong nhà họ Diệp, nói là họ đừng sợ, cô sẽ nhờ tôi và cả bác Diệp tới chợ quỷ mời lão tổ quay về. Thời gian là tối mai. Tới lúc đó cô chỉ cần trông chừng nhà họ Diệp là được!"
Tôi không nói ra kế hoạch của mình, Diệp Đường cũng không nghĩ ra bèn hỏi tôi: "Sơ Cửu, cách này thật sự có thể sao?"
Tôi gật đầu, cười nói: "Yên tâm đi, nghe tôi không sai đâu! Nhưng kế hoạch này không được nói cho bất kỳ ai. Kể cả bác Diệp cũng không được!"
Tôi không dám nói ra rằng, Thần Tiêu môn vẫn luôn không dám công kích nhà họ Diệp là vì kiêng dè lão tổ của nhà họ Diệp. Nếu bác Diệp để lộ tin tức về lão tổ ra ngoài thì chắc chắn bọn họ sẽ ập tới để diệt trừ ngay.
Dựa vào sức lực của tôi, muốn thoát ra khỏi chợ quỷ là điều không khó. Hơn nữa, tôi sẽ báo trước với các tài xế lái xe tang tới chợ quỷ, toàn bộ rút lui, để bọn chúng có đi mà không có về.
Diệp Đường cũng không nghĩ ngợi nhiều. Cô gật đầu, nói: "Sơ Cửu, tôi tin cậu. Ngày mai tôi sẽ làm theo những gì cậu nói!"
Tôi thấy Diệp Đường đã rất mệt nên kêu cô ấy đi nghỉ sớm. Nhưng cô ấy lại không để tôi đi, muốn tôi ở bên cạnh cho tới khi cô ấy ngủ. Cô nói như vậy mới cảm thấy yên tâm.
Bất đắc dĩ, tôi đành ngồi bên cạnh giường, đợi cô ấy ngủ say mới trở về phòng của mình.
Tôi nằm nghỉ chưa được bao lâu thì trời sáng. Diệp Đường gọi những người có địa vị cao của nhà họ Diệp tới, tiến hành theo kế hoạch của tôi.
Tôi không tham gia mà đi tới tiệm cầm đồ âm dương trên phố Miếu tìm tài xế xe tang, kêu họ chờ đến buổi tối, sau khi đưa tôi tới chợ quỷ rồi thì chỉ để lại một người, còn lại toàn bộ rút lui. Đợi đến khi tôi ra khỏi sẽ đóng cửa chợ quỷ.
Trước khi trời sáng mà bọn họ không thể ra khỏi chợ quỷ thì sẽ bị nhốt trong đó mãi mãi. Chợ quỷ do nhà họ Diệp khống chế, nơi đó đều là người của nhà họ Diệp.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi đi tìm bác Diệp, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng bác ấy đâu cả. Xem ra, bác ấy đã đi truyền tin rồi. Có điều, đó cũng chính là cái tôi muốn.
Đợi tới tối, Diệp Đường đích thân tiễn chúng tôi đi, còn dặn dò nhất định phải mời được lão tổ ra. Tôi và bác Diệp đều cam đoan sẽ mời ông ấy quay về, sau đó có người đưa chúng tôi tới phố Miếu.
Vừa tới giờ Tý, phố Miếu bắt đầu trở nên vắng lặng, không còn nhiều người như ban ngày. Tìm được chưởng quỹ của tiệm cầm đồ âm dương, ông ta sắp xếp xe tang đưa chúng tôi tới chợ quỷ.
Chợ quỷ được mở ra vào giờ tý, đóng vào giờ thìn. Trước đây tôi, Tử Long và cả Diệp Chu Tinh đã từng tới nên rất thuộc đường xá nơi này.
Tôi đã dặn dò tài xế xe tang, sau khi chúng tôi vào chợ quỷ thì người đó sẽ ở ngoài đợi chúng tôi.
Tôi và bác Diệp xuống xe, đi thẳng vào trong chợ quỷ. Vừa vào trong, bác Diệp đã mở miệng: "Sở Cửu, cậu có phát hiện ra tối nay chợ quỷ quá vắng lặng không, hình như không có bao nhiêu âm hồn, hơn nữa, đến cả những sạp hàng bình thường cũng không thấy."
Bác Diệp nói vậy tôi cũng mới để ý. Cả chợ quỷ rất vắng vẻ, thi thoảng mới nhìn thấy một hồn ma bay qua, vẻ mặt cũng rất vội vã chứ không náo nhiệt như lần đầu chúng tôi tới đây.
Đến ngay cả những người sống thường tới chợ quỷ kinh doanh kiếm tiền cũng không thấy một ai. Tôi còn đang nghĩ không biết có phải Diệp Đường đã đoán ra kế hoạch của mình nên cho người mai phục trước để đảm bảo sự an toàn của tôi.
Nếu không chợ quỷ sẽ không vắng lặng như vậy
Tôi thấy bác Diệp nhìn tôi nên cũng cười trừ, nói bâng quơ: "Hồi nhỏ, khi cháu ở thôn Ma Câu, trên thị trấn cũng có họp chợ, nhưng cũng chỉ có lúc đó mới náo nhiệt, còn bình thường thì vắng ngắt. Chợ quỷ chắc cũng như chợ của người sống chúng ta thôi!"
Bác Diệp nheo mắt cười, bảo: "Chắc là vậy! Hi vọng chỉ giống như những gì cậu nói, bác cũng sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó mà mình không ngờ tới thôi!"
Khi bác Diệp nói tới đây, tôi bèn quan sát xung quanh, xem thử có phải người của Thần Tiêu môn hoặc Linh tộc đã tới rồi không. Nhưng xung quanh quá vắng lặng, tới mức bất thường.
Bác Diệp thấy tôi không nói gì lại tiếp tục nói: "Chợ quỷ do chưởng quỹ của tiệm cầm đồ âm dương quản lý. Bác cũng không ngờ lão tổ của nhà họ Diệp lại ở đây, nếu lần này không phải nhà họ Diệp gặp khó khăn thì e rằng có chết tôi cũng không biết được thân phận thật sự của lão tổ. Có điều, chỉ cần chúng ta mời lão tổ quay về là nhà họ Diệp được cứu rồi. Chỉ cần đại tiểu thư an toàn là bác cũng yên tâm!"
Tôi hùa theo bác Diệp: "Đúng vậy! Chỉ cần có thể bảo vệ được nhà họ Diệp, đây chính là kết cục tốt nhất."
Bác Diệp gật đầu, nói: "Phải rồi, Sở Cửu, cháu có mang theo đại ấn Huyền Chân và thước Trấn Hồn chứ?"
Bác Diệp đột nhiên hỏi khiến tôi sững người. Tôi đáp: "Đây là tín vật của Huyền Chân giáo, cháu luôn mang theo bên người."
"Vậy thì tốt!"
Bác Diệp mỉm cười, tiếp tục đi trước mở đường. Lúc này chúng tôi đã tới phía đối diện của tiệm cầm đồ âm dương, chỉ cần đi qua dòng sông dưới cầu là có thể tới được tiệm cầm đồ.
Điều kỳ lạ là bác Diệp lại đột nhiên muốn đi qua cầu. Mà điều cấm kị của chợ quỷ chính là, không được mua đồng hồ, càng không được đi qua cầu.
Tôi thấy bác ấy đã đi lên cầu bèn vội vàng ngăn lại: "Bác Diệp, vào chợ quỷ không được đi qua cầu, bác không biết điều này sao?"
Nào ngờ, bác Diệp cười nói: "Sơ Cửu, đừng lo lắng, nơi này đến cả ma còn có thì không cần sợ. Ma không thể qua cầu nhưng chúng ta là người sống thì cần phải qua thôi. Đợi đến khi mời được lão tổ rồi, cậu sẽ đi dưới cầu lúc về."
Bác Diệp nói một câu rất kỳ lạ, nhưng lúc này tôi cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đi theo bác ấy. Dù sao lần này tôi cũng sẽ không để bác ấy sống sót quay về.
Cửa tiệm cầm đồ âm dương vẫn mở. Chúng tôi vừa bước vào thì thấy chưởng quỹ đang cầm bàn tính đứng sau quầy tính toán. Sau khi bác Diệp ngồi xuống bàn, tôi mới giải thích mục đích tới đây của chúng tôi.
Điều kỳ lạ là khi tôi nói chuyện, ông chưởng quỹ cứ nhìn tôi chằm chằm, ý cười không hề chân thực, khiến tôi cũng thấy chột dạ.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì ông ta đã gõ xuống mặt tủ quầy, lúc bàn tay ông ta nhấc lên, tôi đột nhiên nhìn thấy trong lòng bàn tay ông ta viết mấy chữ: "Mau rút!"

Bình Luận

0 Thảo luận