Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 753: Ảo thuật thần kỳ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:26
Câu nói ấy của thằng bé khiến tôi giật cả mình, không chỉ bởi vì nội dung câu nói mà còn là vẻ mặt của nó lúc đó nữa, có chút nham hiểm, lại có chút tà ác, chẳng giống tôi lúc mười tuổi chút nào.
Tuy hồi nhỏ tôi sống không được tốt cho lắm, nhưng ông nội vẫn luôn dạy tôi rằng làm người phải ghi nhớ không được làm chuyện thương thiên hại lý, dù cho khổ một chút cũng được thoải mái, yên tâm. Về sau tôi bái sư phụ Tiêu Dao Tử làm thầy, sư phụ cũng thường xuyên răn dạy tôi phải đi con đường chính đạo, cố gắng trở thành một người tu đạo một lòng hướng thiện.
Cũng chính bởi vì gặp được hai vị ân nhân của đời mình mà tôi chưa từng đi lệch hướng, cũng chưa từng buông bỏ chính mình, cho nên từ trước đến nay tôi chưa hề có vẻ mặt nham hiểm tà ác đến thế.
Thế nhưng đứa bé trước mặt tôi đây lại chính là tôi của mười hai năm trước, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có vẻ mặt nham hiểm. Tôi biết tất cả những thứ này đều là ảo thuật, nhưng trong lòng tôi vẫn không thể nào vượt qua được cái hố hồi nhỏ, trong lúc bất giác đã lại rơi vào trong.
Điểm lợi hại nhất trong ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm chính là có thể tìm ra được nỗi sợ hãi lớn nhất trong lòng mỗi người. Cũng bởi vì nguyên nhân này mà hầu như không ai có thể sống sót thoát ra khỏi ảo cảnh của cô ta.
Trừ phi là phá vỡ ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm, hoặc là để cô ta động lòng.
Thằng bé thấy tôi không lên tiếng, bèn tiếp tục cười nhăn nhở với nụ cười nham hiểm kia: "Anh à, em chính là tâm ma lớn nhất của anh. Nếu như em bất tử, anh mãi mãi sẽ không thoát ra khỏi tâm ma được. Chỉ khi nào thoát ra khỏi tâm ma của mình, anh mới có thể an toàn thoát ra ngoài."
Tôi sững sờ mất một lúc rồi hỏi: "Sơ Cửu, vì sao lại muốn giúp anh?"
Thằng bé cười khì, nụ cười đã không còn vẻ tà ác lúc trước, ngược lại còn mang chút giọng điệu của trẻ con: "Anh, bởi vì em chính là anh, anh chính là em, em hi vọng anh có thể sống sót."
"Nhóc nói đúng lắm!" Tôi gật đầu tán thành, rồi lập tức bày tỏ quan điểm của mình: "Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà anh không thể giết nhóc được! Cho dù nhóc có là tâm ma của anh thì anh cũng sẽ không giết nhóc, bởi vì anh biết nỗi bất lực lẫn đáng thương của nhóc. Anh nói rồi, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể làm hại nhóc. Anh cũng không tin ảo thuật của Thạch Minh Thánh Hàm có thể vô địch được!"
Nói xong, tôi đề khí nhảy bật lên, muốn nhảy qua đoạn cầu gãy, nhưng nào ngờ cú nhảy này của tôi đã biến ban ngày thành ban đêm. Đến khi hai chân tôi chạm đất thì bản thân tôi đã xuất hiện ở sau núi rồi.
Tôi còn chưa kịp hồi hồn lại thì đã nhác trông thấy một thân hình nhỏ bé đang chạy hộc tốc từ trên núi xuống. Tôi chăm chú nhìn kỹ hơn, và rồi nhận ra đó chính là thằng bé vừa nãy, cũng chính là tôi của mười hai năm trước.
Trong tay thằng bé là một thanh đoản kiếm bằng tiền đồng, nó vừa chạy xuống núi vừa gào khóc thương tâm. Mà điên cuồng đuổi ở phía sau nó lúc này chính là chú Tư với cây rìu sắc bén.
Tôi có thể trông thấy nỗi hoảng sợ và bất lực trong đôi mắt của thằng bé, vì để có thể sống tiếp, nó đã điên cuồng chạy thoát thân. Thân hình nho nhỏ chạy thoăn thoắt như không cam lòng chết dưới lưỡi rìu của chú Tư.
Đứa bé đó muốn sống sót, sống sót để trở về báo thù. Dục vọng sinh tồn bộc phát ra từ cơ thể nhỏ bé ấy khiến tôi bất giác xót xa, nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má.
Nói thật thì tôi thực sự không biết tại sao Thạch Minh Thánh Hàm lại sử dụng ảo thuật như thế này đối với tôi. Cảm giác như cô ta đang cố tình muốn tôi phải đối mặt với cơn ác mộng hồi nhỏ một lần nữa.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng chiêu này của cô ta quá tốt, một khi đối mặt với những thứ bản thân mình sợ hãi, vô hình trung tôi sẽ lạc lối ngay trong cơn ác mộng của mình. Thế nhưng quái lạ thay, tôi lại chẳng thể nào đẩy được bản thân mình của mười hai năm trước ra khỏi tâm trí.
Dù cho tôi biết tất cả những thứ này đều là giả, nhưng tôi vẫn muốn giúp Lý Sơ Cửu bơ vơ cơ nhỡ của mười hai năm trước. Đây chính là suy nghĩ xuất phát từ sâu tận đáy lòng mình, tôi không tài nào khống chế được.
Lúc lưỡi rìu của chú Tư cách thằng bé ngày một gần, tôi lại xuất hiện trước mặt ông ta, túm lấy tay thằng bé, rồi trừng chú Tư một cái. Thế rồi ông ta lại biến mất ngay trước mắt tôi giống như lần trước.
"Anh à, tất cả những hình ảnh xảy ra ở đây đều là ác mộng sâu trong nội tâm của anh. Mà em chính là tâm ma trong ác mộng của anh, nếu anh không giết em, anh sẽ vĩnh viễn không thể nào rời khỏi đây. Sau đó anh sẽ còn gặp phải những cảnh tượng khiến anh sợ hãi khác, mãi cho đến khi anh hoàn toàn sụp đổ, không thể nào phân biệt được đây là hiện thực hay là ảo cảnh." Không ngờ thằng bé vẫn còn giữ được ký ức của cảnh tượng trước đó, vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra ban nãy.
Nhưng câu nói này của thằng bé lại vô tình nhắc nhở tôi một lần nữa. Nó nói không sai, nếu như cứ tiếp tục như thế này, chắc chắn tôi sẽ suy sụp mất. Đến khi không phân biệt được đâu là hiện thực và ảo cảnh, tôi sẽ bị kẹt lại bên trong ảo cảnh mãi mãi, cho đến khi chết.
"Anh, lấy kiếm tiền đồng đâm vào ngực em đi là anh có thể được giải thoát, cũng có thể an toàn thoát ra khỏi ảo cảnh." Trong lúc tôi đang thừ người ra nghĩ ngợi, thằng bé bỗng nhét một thanh đoản kiếm tiền đồng vào tay tôi, trên mặt lại để lộ nụ cười nham hiểm xảo quyệt.
"Không!" Tôi lại từ chối, rồi to giọng nói: "Nhất định là còn cách khác, nhất định là còn cách khác để rời khỏi đây!"
Dứt lời, tôi bèn chạy thẳng lên núi. Phía sau núi còn có một con đường khác để ra khỏi thôn, chỉ cần qua được đầu núi bên kia là có thể đến được đường lên thị trấn.
Thế nhưng điều quái dị là khi tôi vừa vượt qua đỉnh núi thì trời đã lại sáng, mà hiện ra trước mắt tôi lại là một bên sông của thôn Ma Câu. Hình như giữa mỗi lần cảnh tượng thay đổi đều sẽ xảy ra chuyện ngày và đêm luân phiên thế chỗ cho nhau.
Cảnh tượng trước mặt tôi vẫn quen thuộc đến thế. Trên sông phủ dày sương quỷ, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng ma kêu quỷ khóc vọng ra từ trong màn sương. Nếu nhìn kỹ thì còn có thể mơ hồ trông thấy trong màn sương quỷ kia có không ít thuyền quỷ bằng giấy thoắt ẩn thoắt hiện.
Mà chỗ trước mắt tôi giờ đây đang có một đám thôn dân tụ tập lại chửi bới một đứa bé tên Lý Sơ Cửu. Nghe giọng điệu của họ như muốn chuẩn bị giết Lý Sơ Cửu, cầu xin oan hồn tha cho những thôn dân khác của thôn Ma Câu.
Bên cạnh thằng bé bấy giờ còn có một thiếu niên lớn hơn vài tuổi đang bảo vệ cậu nhóc. Thiếu niên này mặt mũi sáng sủa, dáng vẻ rất tuấn lãng, nhất là đôi mắt kia, đen tựa như cả một khoảng sao trời. Thiếu niên ấy chính là Triệu Tử Long của mười hai năm trước.
Lúc tôi thẫn thờ nhìn Tử Long thời còn nhỏ, các thôn dân bỗng nhiên túm lấy đứa bé kia. Nó chạy rất nhanh, thẳng một mạch đến phía đông của thôn. Tôi vốn dĩ muốn bảo vệ thằng bé, nhưng lần này tôi cố tình không đi kéo bản thân mình của mười hai năm trước nữa, xem xem đứa bé đó muốn trốn đi đâu?
Tôi bám theo sau lưng những thôn dân kia, sau khi họ đuổi được một đoạn bỗng nhiên đồng loạt biến mất một cách quái dị. Tôi quay người nhìn ngó xung quanh, phát hiện đứa bé kia đã bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt tôi.
Thấy tôi đang quan sát mình, nó lại nở một nụ cười nham hiểm: "Anh à, nếu như anh không giết em, cảnh tượng như vậy sẽ xuất hiện không ngừng. Mỗi một cảnh tượng xuất hiện đều là một cơn ác mộng ở sâu trong nội tâm anh. Giết em rồi thì anh mới có thể loại bỏ được tâm ma, vĩnh viễn giải thoát cho chính mình, cũng có thể an toàn thoát ra ngoài!"
Vừa nói, thằng bé vừa đưa đoản kiếm tiền đồng cho tôi, vẫn kiên định với suy nghĩ muốn tôi giết nó.
Tôi lắc đầu, tâm trạng lúc này gần như sắp sụp đổ rồi. Con người đều có tư tâm, đây là bản thân tôi của mười hai năm trước, đã chịu biết bao đau khổ, sao tôi có thể nhẫn tâm tự tay giết bản thân mình được?
Tôi không làm được, tôi không có dũng khí đó! Đứa bé này không chỉ đại diện cho tôi của mười hai năm trước mà còn đại diện cho những nỗi cơ cực đau khổ của tôi năm xưa.
Tôi bỏ mặc thằng bé, vừa cười buồn bã vừa thất tha thất thểu đi về hướng đầu thôn. Lúc đi đến cây đa đầu thôn, tôi bèn ngồi lên băng ghế đá, không ngừng hít sâu để khiến mình bình tĩnh lại.
Sau khi liên tục hít thở sâu vài lần, nội tâm tôi mới coi như bình tĩnh lại. Xung quanh không có một bóng người, tôi bắt đầu từ từ phân tích tất cả cảnh tượng quái dị mà tôi gặp phải từ khi bước vào trong ảo cảnh.
Cảnh tượng bên trong ảo cảnh quả thật chính là những điều tôi sợ hãi nhất từ tận đáy lòng tôi. Đặc biệt là bản thân mình của mười hai năm trước, tôi lại càng không thể nào đối mặt với thằng bé. Bởi vì chỉ cần vừa trông thấy hắn là tôi sẽ lại bất giác nhớ tới tuổi thơ đen tối và đáng sợ của mình.
Tôi biết rõ đây là chỗ mấu chốt để phá giải ảo thuật, nhưng tôi vẫn không tìm được nên xuống tay từ chỗ nào.
Càng nghĩ càng đau đầu, đúng lúc này trong đầu tôi bỗng vô tình hồi tưởng lại câu nói của Tuất Đạo Tử: "Chỉ cần chúng ta không tưởng tượng, không suy nghĩ nữa, thì sẽ có cơ hội thoát ra khỏi ảo cảnh."
Tôi thầm phân tích câu nói của Tuất Đạo Tử, theo ý của ông ấy thì có lẽ là hoàn cảnh xung quanh thật ra đều là do chúng ta tưởng tượng ra. Nếu như chúng ta không tưởng tượng nữa, thì sẽ ắt không bị nhốt ở bên trong.
Đạo lý tuy không khó lí giải, nhưng nếu như con người không suy nghĩ, không tưởng tượng nữa, thì e là chỉ có người chết mới có thể làm được như thế thôi nhỉ?
"Anh à, em chính là anh, anh chính là em, chúng ta chính là một thể! Mà em lại chính là tâm ma của anh, tất cả những ảo cảnh này đều là do tâm ma sinh ra. Chỉ khi anh giết em, thì anh mới có thể rời khỏi đây!" Ngay khi đầu tôi đau như sắp nứt ra làm đôi, thằng bé đó lại xuất hiện, ngồi đối diện với tôi.
Lúc tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, nó lại nở một nụ cười quỷ quyệt, đồng thời đưa thanh kiếm tiền đồng cho tôi, đoạn cười nói: "Anh à, ra tay đi! Thời gian của anh không còn nhiều, nếu còn tiếp tục như thế này thì anh sẽ suy sụp hoàn toàn đấy! Đến lúc đó ngay cả cơ hội cũng không có đâu, chỉ có thể ở lại trong ảo cảnh với em mãi mãi, cho đến khi anh trút hơi thở cuối cùng thôi, anh à..."
"Khoan đã!" Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, câu nói của thằng bé đã khiến tôi nảy ra một ý, nhưng vẫn còn thiếu một chút để có thể suy nghĩ rõ ràng. Sau khi ngắt lời thằng bé, tôi mới nghiêm túc hỏi: "Sơ Cửu, câu nói đầu tiên mà vừa nãy nhóc nói là gì cơ?"
"Hả?" Thằng bé đứng đực ra vì sững sờ, sau một thoáng trầm tư, bấy giờ nó mới nói: "Em nói... Anh, thời gian của anh không còn nhiều nữa!"
"Không đúng, không đúng! Không phải câu này, là câu trước đó cơ!"
Thằng bé nhướng mày nhìn tôi vẻ nghi hoặc, sau mấy giây hồi tưởng mới nhớ ra, thốt lên: "Anh, hình như em nói chúng ta chính là một thể, anh chính là em, mà em cũng chính là anh! Sao thế? Câu nói này có vấn đề gì ư?"
"Ha ha ha! Anh hiểu rồi, cuối cùng anh cũng hiểu rồi!" Nhờ có câu nói của thằng bé mà lúc này tôi mới nghĩ thông suốt được mấu chốt của ảo thuật. Tôi cầm lấy thanh kiếm tiền đồng trong tay thằng bé rồi cười bảo: "Sơ Cửu, để anh giúp em giải thoát nhé!"

Bình Luận

0 Thảo luận