Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 862: Kích phát tâm ma

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Tôi nhìn thấy rất rõ trên người hai cô gái kia có hắc khí tà ác tỏa ra. Người bình thường sẽ không nhìn ra vấn đề, nhưng tôi là người tu đạo nên biết rõ đã xảy ra chuyện gì.
Họ là hồn ma, hình người cũng là do âm khí ngưng tụ mà ra, hay nói cách khác, chân thân của họ đáng lẽ ra phải là âm khí có màu trong suốt, thế nhưng luồng khí tà ác màu đen kia chính là luồng khí của Ma Vương. Hai loại khí này không giống nhau, nhất định sẽ xảy ra sự bài xích, tuyệt đối không thể nào cùng tồn tại được.
Trừ phi... Trừ phi hai ma nữ này đã biến thành con rối của phân thân Ma Vương.
Tử Long cũng nhận ra được điểm này, nên quay đầu lại nhìn về phía tôi, khẽ nói: "Sơ Cửu, sao trên người họ lại có khí tức tà ác?"
Tôi khẽ cau mày, đồng thời híp mắt lại, khẽ thì thào: "Tử Long, nếu như em đoán không sai thì người hiếp chết hai người họ không phải giáo viên và học sinh của trường này mà là phân thân của Ma Vương hoặc là con rối!"
Nghe tôi giải thích xong, Tử Long cũng nhíu chặt đôi mày, bất giác quay đầu nhìn lại hai ma nữ kia rồi xoay người lại, cười nói: "Sơ Cửu, em nói không sai, họ không phải bị người của ngôi trường bổ túc buổi tối này hại chết. Nếu không, với thủ đoạn của họ thì đã sớm tìm được hung thủ rồi. Oán khí của họ chưa tiêu tan là bởi vì chưa tìm được hung thủ để báo thù. Mà hung thủ lại là ma, sao họ có thể tìm ra được? Mà vừa khéo, phân thân Ma Vương có thể lợi dụng họ để khống chế những người này, khiến họ hoàn toàn bị tâm ma trong cơ thể khống chế, đợi đến khi tâm ma bộc phát ra, phân thân Ma Vương cũng có thể hấp thu sức mạnh của họ và trở nên lớn mạnh hơn!"
"Không sai, chính là như thế." Tôi gật đầu cười, rồi không nói gì nữa. Sau khi nỗi khó hiểu trong lòng được giải đáp, tôi mới phát hiện chuyện này thật ra rất đơn giản. Phân thân Ma Vương đã lợi dụng hai ma nữ này để kích phát tâm ma trong nội tâm của mọi người. Hắn có thể cảm nhận được hai phân thân còn lại đã thức tỉnh, nên hắn cần phải hấp thu nhiều sức mạnh hơn để có cơ hội nuốt chửng hai phân thân Ma Vương còn lại.
Lúc trước Trương Tam cũng đã kể rằng họ đã mời không ít đạo sĩ đến giúp đỡ, nhưng kết cục cuối cùng đều vô cùng thê thảm. Thật ra cũng dễ hiểu thôi, có sức mạnh Ma Vương tọa trấn ở đây, người tu đạo bình thường có đến cũng vô dụng.
"Sơ Cửu, Tử Long, chúng ta có cần phải đi lên xem thử không? Chẳng may đến lúc đó xảy ra án mạng thật thì chúng ta cũng không tiện giải thích đâu." Trình Vũ Phi vẫn nhớ đến an nguy của thầy giáo kia, tôi cũng sợ những người kia gây ra chuyện nên quyết định chủ động đi lên xem xét tình hình.
Nhưng tôi còn chưa kịp chen vào thì đã trông thấy có hai học sinh kéo thầy giáo kia lên bục giảng, trên mặt đất toàn là vết máu bị kéo lê. Tôi chen lên nhìn, bấy giờ mới thấy rõ tình hình của thầy giáo kia.
Trên người và trên mặt đều là máu tươi, khuôn mặt sưng vù, bầm dập; trán và gò má bị đánh rách, máu tươi chảy giàn giụa; miệng không ngừng ọc ra bọt máu; thân thể thỉnh thoảng lại co giật một chặp. Nhưng nhìn dáng vẻ của ông ta thì có vẻ chưa chết, vẫn còn đang ngắc ngoải thôi.
Lúc này không một ai lên tiếng cầu xin, một khi mở miệng cầu xin thì nhất định sẽ bị coi là đồng bọn của ông ta. Học sinh trong phòng đã không còn lý trí nữa, giờ muốn họ giết người thì e là họ cũng chẳng buồn nhíu mày lấy một cái.
Tôi thấy thầy giáo này vẫn còn một hơi tàn, nên cũng không tùy tiện ra tay, muốn xem xem những người này muốn náo loạn như thế nào. Một thoáng sau, tôi trông thấy họ khiêng thầy giáo kia đặt lên bàn giáo viên, rồi sau đó có một học sinh nhảy lên theo, giẫm mạnh lên lồng ngực của thầy giáo.
Thầy giáo lúc này đau đến mức quặn người lại, phun một búng máu tươi ra ngoài, mặt co quắp lại vì đau, nhưng không phát ra được âm thanh nào.
"Ai là hung thủ? Mau đứng ra ngay! Bằng không kết cục của mày sẽ giống y như hắn! Đám chúng ta đều không sống được đến khi trời sáng, cùng lắm thì cả đám cùng chết! Ha ha ha..." Người cầm đầu đã phát điên hoàn toàn, ngũ quan trên mặt gã vặn vẹo xoáy trộn vào nhau, vẻ mặt như phần tử khủng bố ấy khiến người không khỏi rét run vì hoảng sợ.
Có gã ta dẫn đầu, bên dưới lập tức có người phụ họa: "Mày không cho bọn tao sống, vậy thì bọn tao cũng sẽ không cho mày được sung sướng! Đến lúc đó, bọn tao sẽ thiêu rụi ngôi trường này, bắt tất cả mọi người chôn cùng! Đã, quá đã, ha ha ha..."
Nói thật, lúc này tôi bỗng dưng có một loại ảo giác giống như bản thân đang ở trong tòa thành địa ngục. Người ở đây đều là kẻ xấu, ngày ngày đều phát điên phát rồ. Ở trong mắt họ, không có pháp luật, không có tình thân, chỉ có giết chóc và thù hận.
Đây mới chỉ là một bộ phận mà thôi, còn nhiều người bị tâm ma khống chế hơn nhiều. Nếu như tâm ma sâu bên trong nội tâm của họ đều bị kích thích, dương gian này nhất định sẽ đại loạn, mất đi tình người như bị virus lây lan.
Khi tôi đang thầm cảm khái, Trương Tam bỗng lên tiếng: "Phải rồi, tôi từng nghe người khác nói, hình như hiệu trưởng đã phóng hỏa thiêu cháy căn phòng này. Nói không chừng lúc đó ông ta cũng tham dự vào chuyện này! Châm lửa đốt phòng học là vì muốn thủ tiêu tất cả chứng cứ, vừa nãy ông ta còn muốn giá họa cho người khác, nhưng thật ra là bởi vì ông ta chột dạ!"
Lúc nghe thấy Trương Tam vạch trần hiệu trưởng, tôi bỗng giật mình thon thót. Bởi vì cái tên được chỉ ra lúc này, rõ ràng chính là cái tên trong danh sách đen tử vong, ai cũng không sống nổi.
Lúc ấy, hiệu trưởng vốn còn đang trốn ở một bên bỗng lộ rõ vẻ sợ hãi. Nhất là khi tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía mình, hiệu trưởng lại càng sợ hãi đến run lập cập, sau đó xoay người chạy đi mở cửa.
Thế nhưng cánh cửa kia đã bị khóa chặt, làm sao có thể mở ra được? Hiệu trưởng lay cánh cửa mấy lần đều không được, bèn vội vã đá cửa, nhưng cũng vô ích. Sau đó có mấy học sinh giận dữ xông lên, lôi hiệu trưởng lên bục giảng, nhấc ông ta lên, lưng dính vào tấm bảng đen.
"Hiệu trưởng, thật ra con người ông cũng không đến nỗi nào. Tuổi không còn nhỏ nữa, chúng tôi cũng không tiện ra tay với ông. Nhưng mà ông phải nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc là ai đã hiếp chết Chung Tiểu Nguyệt và Lưu Thi Vũ? Nói mau!" Người cầm đầu gào lên, khiến hiệu trưởng sợ đến mức rùng cả người, mặt trắng bệch cả ra.
Ông hiệu trưởng này vốn dĩ cũng không còn trẻ nữa, bị dọa như thế này, hồn phách cũng suýt bay theo luôn. Ông ta vội vã khoát tay áo, lắp bắp phân bua: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết! Nếu như tôi biết thì tôi đã báo cảnh sát rồi! Ngôi trường bổ túc buổi tối này là tâm huyết của tôi, sao tôi lại nỡ đốt nó. Các anh đừng có nhầm người, không phải tôi... Á! Á!!!"
Hiệu trưởng vẫn còn đang giải thích cật lực, nhưng ông ta còn chưa nói hết câu thì đã bị người cầm đầu quật thẳng chân ghế lên miệng. Chân ghế tựa này là một khối sắt hình chữ nhật, đừng nói là quật lên miệng người khác, cho dù là đánh lên người cũng đau không thấu nổi.
Bị quật chân ghế vào miệng, hiệu trưởng gào lên hai tiếng gào thảm thiết, sau đó vội vã bụm miệng lại, máu tươi chảy ròng ròng từ kẽ tay ra ngoài, thân người đau đến mức cong lại như con tôm.
Mãi đến khi ông ta buông tay ra, tôi mới trông thấy ông ta nhổ mấy chiếc răng ra. Chỗ miệng đã sưng vù thành một cục, nhất là vành môi, sưng phù lên y như một cây xúc xích.
Nói thật, thấy cảnh này, nhất thời tôi không khỏi tức giận. Tôi muốn đi lên giúp đỡ, nhưng giờ tôi vẫn chưa thể. Phân thân Ma Vương chưa xuất hiện, chúng tôi vẫn chỉ có thể án binh bất động.
Tử Long lúc này cũng vô cùng phẫn nộ, tôi sợ với tính cách của anh ấy thì anh ấy sẽ xông lên giúp đỡ mất, cho nên lập tức túm lấy tay anh ấy, khẽ nhắc nhở một câu: "Tử Long, giờ chúng ta chưa thể giúp đỡ ông ta được. Nếu không, tất cả những gì chúng ta đã làm đều thành dã tràng xe cát hết!"
Tử Long nghiến răng, không nói gì nhiều, chỉ gật đầu "Ừm" lấy một cái. Trình Vũ Phi cũng không đành lòng, muốn đi đến giúp đỡ hiệu trưởng, nhưng cô ta cũng hiểu rõ, bây giờ cô ta là người của tổ chức 093, tuyệt đối không thể vì mềm lòng mà làm hỏng kế hoạch được.
"Lão già khốn kiếp, ông tưởng chúng tôi không dám động vào ông thật à? Đây nói thật cho mà biết nhé, đám bọn tôi đều không sống được qua đêm nay, ông thấy tôi sẽ bỏ qua cho ông chắc? Hả?" Tên cầm đầu trừng hiệu trưởng một cái rồi gào lên, sau đó híp mắt lại, quát: "Lão già khốn kiếp, tôi cho ông thêm một cơ hội, nếu như ông không nói ra, tôi nhất định sẽ đánh ông đến mức vợ ông cũng không nhận ra được ông nữa!"
Hiệu trưởng nói không ra lời, miệng có cả răng nát và dịch máu chảy ra. Ông ta sợ sệt nhìn những ác ma xung quanh mà không ngừng lắc đầu, miệng cũng cố gắng phát ra âm thanh mơ hồ, tựa như đang nói: "Tôi không biết, tôi không biết!"
Bốp!
Ngay sau đó, tên cầm đầu kia lại quật chân ghế sắt lên má trái ông hiệu trưởng. Lúc này tôi đã không còn nghe thấy tiếng gào thảm thiết của ông ta nữa, chỉ thấy máu miệng ông ta bắn cả ra ngoài.
Cú đánh này rất mạnh, khiến hiệu trưởng đờ cả ra, hai mắt ông ta thẫn thờ nhìn chúng tôi, thân thể co quắp kịch liệt như đang cầu xin chúng tôi buông tha cho ông ta. Tôi nhìn mà trong lòng bức bối vô cùng, nhưng không thể cứu ông ta, chỉ đành phải bất lực lắc đầu.
"Lão già khốn nạn, để ông đây tiễn ông một đoạn đường!" Đúng lúc ấy, có một người bặm trợn hét lên, thế rồi không để ai kịp định thần, gã học sinh đó bỗng nhấc cái ghế sắt lên, phang thẳng vào đầu ông hiệu trưởng.
Một tiếng rầm vang lên, ông hiệu trưởng lúc này đã bị đập ngã lăn ra đất, hai mắt mở trừng trừng, máu tươi ở sau gáy chảy ra ào ào, thân thể đang run rẩy kịch liệt cũng dần dần yếu hơn.
Tôi biết, hiệu trưởng đã không còn cứu được nữa.
Tử Long đã không nhẫn nại được nữa, xông lên định dạy dỗ kẻ đánh chết ông hiệu trưởng, nhưng tôi vẫn kéo tay anh ấy lại, khẽ thì thào: "Tử Long, đừng cuống, em có thể cảm nhận được, hắn sắp xuất hiện rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận