Tôi xuất phát từ núi Thần phía sau lưng trại Cổ Miêu. Lúc tôi rời đi, Lâm Y Y đã đưa người Miêu của cửu động thập trại đi xa. Tôi đi một con đường khác, đi thẳng về phía Tương Tây.
Thật ra tôi cũng không lo lắng cho đoàn của Lâm Y Y lắm, bởi vì đã có Tử Long đánh lạc hướng người của Linh tộc. Coi như người của Linh tộc có quay lại đây thì trại Cổ Miêu cũng chỉ là một cái trại rỗng tuếch.
Tôi đi về hướng Tương Tây theo bản đồ, lão quỷ còn để lại đèn pin cho tôi. Ra khỏi trại Cổ Miêu, xung quanh đều là núi rừng. Một mình tôi băng rừng, không rề rà chậm trễ, nên tốc độ rất nhanh.
Bởi vì trên người tôi có Âm cổ, nên các loại côn trùng có độc bình thường sau khi ngửi thấy mùi trên người tôi đều sẽ chủ động tránh xa. Điều này giúp tôi thuận tiện hơn nhiều, không cần phải lo lắng mình sẽ bị côn trùng, thú vật có độc trong rừng công kích.
Lúc tôi rời khỏi trại Cổ Miêu, trời đã gần sáng, đến khi tôi vượt qua ngọn núi đầu tiên ngay phía trước mặt, chân trời đã bắt đầu ửng lên một màu sáng tang tảng. Trong rừng rất ướt, bất tri bất giác nửa người dưới của tôi đã bị ướt sũng sương.
Để tiết kiệm thời gian, sớm ngày đến được Tề Vân, tôi không dám lề mề, đi một mạch không dừng lại nghỉ ngơi. Cứ đi theo bản đồ, đến buổi trưa, nhiệt độ bắt đầu tăng cao.
Cũng may là tôi băng ngang qua rừng, rừng cây rậm rạp đã che hết ánh mặt trời giúp tôi. Tuy không bị phơi nắng, nhưng do đi đường một mạch nên người tôi vẫn đầm đìa mồ hôi.
Lúc băng qua ngọn núi thứ hai, mặt trời đã lên trên đỉnh đầu. Đi đường hơi mệt, tôi tìm một chỗ râm mát ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Ăn qua loa một chút lương khô lót dạ, tôi lấy bản đồ ra bắt đầu quan sát. Tính thời gian tôi đi thì giờ tôi đã rất gần Tương Tây rồi.
Theo như bản đồ ghi lại, vượt qua ngọn núi trước mắt là tôi có thể đặt chân lên địa giới Tương Tây. Tôi nhẩm tính thời gian, có lẽ trước khi trời tối có thể đến được đó.
Tính toán xong xuôi, tôi lại tiếp tục nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó mới tiếp tục lên đường. Đi từ trưa đến tối, cuối cùng cũng đến được địa phận tỉnh Hồ Nam.
Tôi vừa mệt vừa khát, lão quỷ làm việc rất cẩn thận, nhưng lại quên mang nước theo. Chắc là do trong trại Cổ Miêu không có đồ đựng nước, nên mới bỏ qua chuyện này.
Men xuống theo ngọn núi giữa Hồ Nam và biên cảnh, trời ngày càng tối. Đến khi đi xuống tới sườn núi, tôi nhìn thấy nơi cách chân núi không xa có một trấn nhỏ đèn đuốc sáng choang.
Trấn nhỏ này tính ra quy mô cũng không nhỏ, ít nhất cũng phải hơn trăm hộ gia đình. Hơn nữa, nhà cửa ở đây san sát, xem chừng rất náo nhiệt.
Có nhà cửa, có người ở, vậy là tôi có thể đi xin một cốc nước uống rồi.
Ý thức được điều này, tôi xuống núi nhanh hơn. Thoáng chốc đã đến được dưới chân núi, càng đến gần trấn nhỏ, tôi lại càng nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống giòn giã.
Nghe giai điệu có vẻ trấn này vừa có người mất, lúc này đang làm đám tang. Thông thường thì người đang vội đi đường mà gặp phải đám tang chắc chắn sẽ gặp xúi quẩy.
Nhưng đối với người tu đạo như chúng tôi, hiển nhiên không tồn tại những kiêng kỵ này.
Trấn nhỏ này lát đường bằng xi măng, tuy hơi bị lệch, nhưng nhìn cấu tạo phòng ốc thì vẫn tính là khá giàu có. Bởi vì tôi có thể trông thấy có một vài tòa nhà cao tầng, có cả xe hơi.
Tôi còn chưa đi vào trấn đã nhìn thấy có một thằng bé đang ngồi trước cửa trấn, dáng dấp chắc khoảng tầm mười tuổi. Thằng bé ngồi chồm hỗm trên đất, giống như đang đốt thứ gì đó.
Giờ đã quá nửa đêm, thằng bé kỳ quái lại đi đốt đồ ở ngay cửa trấn, nhìn kiểu gì cũng thấy sợ.
Tôi hiếu kỳ, bèn đi tới ngó. Tôi vừa mới đi tới, thằng bé đã cảnh giác, phát hiện ra tôi. Thằng bé nhìn thấy tôi xong cũng chỉ hơi ngẩn người, sau đó lại cúi đầu xuống.
Lúc thằng bé cúi đầu, tôi thấy mắt nó đỏ hoe, sưng sưng nữa, hẳn là vừa mới khóc.
Tôi thấy xung quanh không có ai, bấy giờ mới cất tiếng hỏi: "Này em, anh làm phiền một tí, cho hỏi đây là đâu vậy?"
Thằng bé không ngẩng đầu, hờ hững đáp lại một câu: "Đây là trấn Ngưu Gia!"
Mặc dù tôi không biết trấn Ngưu Gia, nhưng nghe khẩu âm của thằng bé, tôi biết mình đã tới Tương Tây rồi.
Xác định được vị trí của mình xong, tôi mới nhìn xem thằng bé đang đốt cái gì. Bấy giờ mới phát hiện nó đang đốt một con búp bê, ngoài ra còn có một ít đồ chơi cho trẻ con nữa.
"Thằng bé này bị làm sao vậy? Sao lại đi đốt đồ chơi của mình?" Tôi khó hiểu, hồi trước lúc tôi bằng tuổi nó, một viên bi cũng được coi như báu vật, cũng chưa từng thấy có đứa trẻ nào lại đi đốt đồ chơi mà mình yêu thích.
Tôi ngẩn ra mất một lúc, rồi mới hỏi: "Này em, sao em lại đi đốt đồ chơi của mình vậy? Những thứ này vẫn còn lành lặn mà, đốt đi thì tiếc quá."
Thằng bé lắc đầu, giọng điệu hơi kỳ lạ, giống như vừa đau lòng, lại vừa như tức giận: "Sau này không có ai chơi chung với em nữa, em muốn đốt hết chúng!"
"Hả..." Tôi giật mình, thuận đà ngồi xổm xuống, nhìn nó, hỏi: "Em trai này, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nếu như có chuyện gì không vui, em có thể kể cho anh."
Có lẽ thằng bé thấy tôi không có ác ý, lúc này mới ngẩng đầu nhìn tôi, môi run run, bộ dạng muốn nói lại thôi. Tôi mỉm cười, ra hiệu thằng bé có thể yên tâm kể.
Thằng bé ừm một tiếng, lúc này mới nói: "Anh trai này, em kể chuyện này cho anh, nhưng anh không được nói ra ngoài đấy nhé?"
Tôi gật đầu, cười nói: "Em yên tâm đi, anh tuyệt đối sẽ không nói ra đâu."
"Được!" Dù sao cũng chỉ là đứa nhóc, thằng bé tin tôi ngay lập tức, nhưng tâm trạng xem chừng rất phiền muộn, phụng phịu xong rồi mới nói: "Anh à, bạn thân Nhị Nha của em chết rồi. Hu hu hu..."
Tôi không ngờ thằng bé lại gặp phải chuyện như vậy, thằng bé vừa dứt lời đã òa lên khóc, khóc rất đau lòng, đến mức cơ thể cũng run lên từng đợt.
Tôi vội vã ấn vai thằng bé, an ủi: "Em trai, em là đấng nam nhi, nam nhi chỉ đổ máu không đổ lệ, không được khóc! Em nói anh nghe, sao bạn thân của em lại chết?"
Lúc này thằng bé mới vội vàng quệt cánh tay lau nước mắt, sụt sịt mũi nói tiếp, "Em với Nhị Nha chơi với nhau từ bé, em lớn hơn bạn ấy một tuổi, năm nay em mười tuổi rồi. Sáng nào, bọn em cũng đi học cùng nhau, tan học xong cũng cùng nhau đi về. Nhưng tuần trước, bạn ấy bảo cứ đến tối là có người gọi bạn ấy. Bạn ấy sợ, nên kể cho bố mẹ bạn ấy nghe, nhưng bố mẹ bạn ấy bận kiếm tiền, không có thời gian chăm sóc bạn ấy, đã thế còn nói Nhị Nha không hiểu chuyện, cố tình gây sự. Bố mẹ Nhị Nha chỉ biết mỗi kiếm tiền thôi, chẳng ở bên cạnh bạn ấy bao giờ cả."
Thằng bé nói đến đây lại chực khóc, tôi cười nhìn nó, nó mới thu nước mắt lại. Mà trong lòng tôi cũng cảm giác hình như trong chuyện này có điều gì kỳ lạ. Nếu như buổi tối ngủ say, có thứ không bình thường gọi tên mình thì rõ ràng là bị gọi hồn rồi.
Tôi không ngắt lời thằng bé, để nó tiếp tục kể. Thằng bé gật đầu, kể tiếp: "Sau khi Nhị Nha kể cho em, buổi sáng bạn ấy đều không dậy nổi, hình như tối nào cũng ngủ không ngon giấc, mỗi ngày đều vác quầng mắt thâm sì đi học. Em cũng thấy Nhị Nha không bình thường, bởi vì vừa lên lớp là bạn ấy lăn ra ngủ, còn bị giáo viên điểm danh phê bình nhiều lần. Ngay tối hai hôm trước, Nhị Nha bị chết đuối ở con sông ngoài trấn. Nhưng mà..."
Thằng bé nói đến đây, vẻ mặt đau lòng bỗng biến thành sợ hãi. Tôi thấy cảm xúc của thằng bé bất thường, thằng bé còn chưa nói xong, tôi đã chủ động mở miệng hỏi: "Nhưng mà cái gì hả em?"
Thằng bé nhìn tôi, cắn răng thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như giấy. Tôi sợ gây áp lực cho nó nên cười an ủi, ôm lấy vai thằng bé, nói: "Đừng sợ, có anh ở đây, không việc gì đâu!"
"Vâng." Thằng bé gật đầu lia lịa, lúc này mới lấy hết dũng khí ra để nói: "Anh trai, con sông nhỏ mà Nhị Nha chết đuối nước nông lắm, chỉ đến đùi của em thôi. Nhưng Nhị Nha bị chết đuối, sau đó có một người uống rượu say đêm đó kể lại rằng ông ta có nhìn thấy Nhị Nha hơn nửa đêm còn chạy về hướng bờ sông, giống như có ai đang gọi bạn ấy vậy..."
Lúc thằng bé nói đến đây, tôi trông thấy nó bị dọa sợ đến mức bất giác run lên một chặp, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn. Bởi vì thằng bé còn nhỏ nên lời nói không được logic, ý tứ trong lời nói cũng không được hoàn chỉnh.
Tôi sắp xếp lại một lượt lời thằng bé kể, sau đó cũng phải kinh ngạc. Theo cách nói của thằng bé này, con sông nhỏ mà Nhị Nha bị chết đuối nước rất nông, trong tình huống bình thường sẽ không thể chết đuối được, trừ phi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hoặc là có thứ gì đó tìm đến cô bé kia, chỉ thị cho bản thân Nhị Nha chết đuối dưới sông.
Vừa nãy thằng bé này cũng có nói, trước khi xảy ra chuyện Nhị Nha đã không được bình thường, nói có thứ gì đó suốt ngày gọi tên cô bé sau khi cô bé ngủ say. Phân tích ra thì có lẽ Nhị Nha đã bị thứ không sạch sẽ nào đó tìm tới rồi.
Vừa nghĩ đến đây, tôi bỗng nhớ tới đám tang của trấn, lập tức hỏi: "Em này, trên trấn của em có phải đang làm đám tang cho Nhị Nha không?"
"Dạ vâng." Thằng bé gật đầu, nhìn tôi với vẻ mặt tò mò, có lẽ là không ngờ tôi lại đột nhiên hỏi nó như thế.
"Không đúng! Không đúng!" Nghe thấy câu trả lời của thằng bé, tôi hơi mờ mịt. Trong quy định tổ chức tang lễ, trẻ con tuyệt đối không được làm đám tang, sẽ giảm âm thọ, tăng tội nghiệt. Đây là kiến thức phổ cập và cũng là cấm kỵ, những đạo sĩ làm lễ tang càng phải hiểu những điều này chứ.
Nhưng chuyện này... rốt cuộc là sao?
Tôi còn đang trầm tư, thằng bé đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy sợ sệt, run rẩy nói: "Anh trai, hai ngày nay buổi tối mỗi khi em ngủ, em đều cảm giác được Nhị Nha đang gọi em. Em sợ quá, nên mới muốn đốt những thứ này cho bạn ấy..."
Tôi nghe xong mà sững sờ, thậm chí da gà còn nổi hết cả lên!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận