Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 688: Bắt buộc hành động

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Câu chuyện mà người kể chuyện kể lần này quả thật đã thu hút sự chú ý của tôi. Tôi có thể nghe ra từ trong ngữ điệu, lời nói của y rằng y là bạn, không phải kẻ thù.
Chỉ có điều y đeo mặt nạ Bao Công hắc diện, nên tôi không nhìn ra dung mạo y, cũng không nghe ra giọng y là người phương nào.
Thế nhưng có thể chửi rủa sỉ nhục lão tổ Diệp gia ngay trên địa phận núi Miêu Vương như thế này, e là muốn khiêu chiến lão tổ Diệp gia luôn rồi chăng?
Nghĩ đến đây, tôi nhất thời mừng thầm, nhưng giờ thôn dân còn chưa tản đi, tôi không thể đi thăm dò manh mối của người này, chỉ có thể nghe tiếp. Nội dung khúc sau y kể là về tội danh của lão tổ Diệp gia.
Đặc biệt là chuyện lão ta cấu kết với Âm Dương đạo Nhật Bản, phản bội bộ phận Đặc Biệt, y kể hết sức đặc sắc, cộng thêm tiếng trống chiêng hỗ trợ trên sân khấu và tiếng thôn dân reo hò vỗ tay dưới sân khấu, cảnh tượng đến là náo nhiệt.
Tôi hồi tưởng lại hai vở kịch quan trọng đầu tiên mà họ hát, một vở là "Kênh Sa Gia", một vở khác là "Tần Cối giết cung".
Tôi không biết ý nghĩa của vở "Kênh Sa Gia đấu trí" này, bèn hỏi ông lão ngồi bên cạnh. Ông lão này có vẻ rất thích nghe kịch, tôi vừa mới mở miệng hỏi, ông ấy đã giảng giải cho tôi đại khái ý nghĩa của "Kênh Sa Gia đấu trí".
"Cậu nhóc này, "Kênh Sa Gia đấu trí" xảy ra vào thời kháng chiến chống Nhật, kể về một vị nữ anh hùng là chị A Khánh, chị ta không ngại hi sinh, liên hợp với thôn dân kênh Sa Gia âm thầm di dời mười tám quân nhân bị thương. Sau đó quân đội dẫn binh đông tiến vào kênh Sa Gia, bắt sống tướng Nhật Kuroda cùng bọn Hán gian Hồ Truyền Khôi và Điêu Đức Nhất. Vở kịch này ca tụng nhân vật anh hùng, trào phúng Hán gian. Lão hồi trẻ thích nghe cái này nhất, giờ còn có thể nghe thấy người ta hát "Kênh Sa Gia đấu trí", ngẫm lại cũng đúng là chuyện vui!"
Ông lão này giải thích cho tôi rất nhiệt tình, tôi nghe mà máu nóng sôi trào, cũng như hiểu được ý của người kể chuyện. Y cố tình để đoàn kịch diễn vở kia, mục đích là để châm chọc lão tổ Diệp gia.
Nghĩ kĩ lại thì lão tổ cấu kết với Âm Dương đạo chính là kiểu Hán gian điển hình rồi còn gì. Còn vở "Tần Cối giết cung" phía sau, chính là có ý muốn chém giết lão tổ Diệp gia.
Tần Cối hãm hại trung lương Nhạc Phi, cũng như lão tổ Diệp gia tàn sát nhân sĩ trung nghĩa của Đạo môn, sau này nhất định sẽ trở thành tội đồ của Đạo môn.
Suy nghĩ thông suốt mối quan hệ trong các vở kịch này, cuối cùng tôi cũng hiểu dụng ý của người kể chuyện. Chỉ có điều rốt cuộc người này là ai? Không phải người của Đạo giáo phương Bắc, mà lại là kẻ thù của lão tổ Diệp gia, có lẽ nào là do Diệp Thiếu Khanh ra tay rồi không?
Còn những người đội nón rộng vành xung quanh nữa, cách ăn mặc của họ rất nổi bật, đều chứng tỏ họ cùng một phe. Nhưng nhóm người này lại không phải người Đạo môn.
Trong đầu đã có một vài suy đoán, nhưng tôi vẫn không thể nào làm rõ được. E là chỉ chờ người này tự làm rõ thân phận, tôi mới có thể hiểu được đầu đuôi câu chuyện.
Đúng lúc này, tiếng trống trên sân khấu bỗng trở nên dồn dập hơn, tiếng trống chấn động bốn phương, tựa như sắp đánh thủng cả trống. Người kể chuyện gấp quạt giấy lại, tay cầm cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Vân Trường, múa một bộ đao pháp rất đẹp mắt và oai nghiêm.
Múa xong, y cắm đao xuống nền đất, hét một tiếng vang vọng núi rừng: "Hôm nay ta sẽ dùng Thanh Long Yển Nguyệt Đao này chém lão tặc, giết giặc Oa!"
Tiếng hô này mang theo khí thế chấn động ngập trời, mạnh mẽ như Hạng Vũ chẻ núi. Thôn dân dưới sân khấu tuy không hiểu dụng ý của y, nhưng vẫn nổ một tràng pháo tay nồng nhiệt.
Lúc mới đầu tôi còn chưa chú ý đến điều lạ thường ở xung quanh. Chờ đến khi tìm hiểu xong tôi mới chú ý đến một chuyện, rằng toàn bộ lầu hai của những nhà giàu có được đám người kia đặt bao trọn đều đang mở toang cửa sổ.
Tôi định thần nhìn lại, mặt bất chợt biến sắc vì kinh hãi. Bởi vì người đang đứng bên cửa sổ đầu tiên trên lầu hai của căn hộ phía bên trái sân khấu chính là Thạch Minh Thánh Hàm. Tay cô ta cầm một chiếc quạt gấp, nét mặt bình tĩnh, có hơi hào hứng nhìn về phía người kể chuyện trên sân khấu.
Tôi nhìn tiếp về phía bên tay phải, cửa sổ lầu hai bên phải cũng có một người đang đứng. Người này là một người tôi vô cùng quen thuộc, chính là Trình Tùng của bộ phận Đặc Biệt.
Lúc nhìn thấy hai thế lực này, trong lòng tôi bỗng dấy lên một cơn sóng lớn. Lúc này tôi mới có thể xác định đại khái, nhất định là Diệp Thiếu Khanh đã dẫn dụ được họ tới đây.
Ba ngày này, Diệp Thiếu Khanh không hề lộ diện, hóa ra là muốn dẫn dụ tất cả bọn họ đến núi Miêu Vương. Chỉ là tôi vẫn cứ ở trong cái thôn nhỏ này, nên không biết được tin tức dạo gần đây của Đạo môn.
Càng tò mò hơn nữa là không biết rốt cuộc Diệp Thiếu Khanh đã dùng cách gì để dụ họ đến nơi này.
Hắn cố ý sắp xếp vở kịch này không chỉ là muốn hát cho lão tổ Diệp gia xem mà còn cho cả người của Âm Dương đạo và bộ phận Đặc Biệt xem. Chỉ cần hai thế lực này đối đầu là tôi sẽ có cơ hội đi giết lão tổ Diệp gia, đoạt lại Đạo môn phía Nam.
Nghĩ đến đấy, dòng máu nóng trong tôi bắt đầu sôi trào sùng sục. Hiện giờ chỉ cần đợi đội quân tinh nhuệ của Lâm Tiêu đến là tôi sẽ thẳng thừng ra tay với lão tổ Diệp gia.
Tôi nhẩm tính thời gian, qua đêm nay sẽ là ngày thứ tư. Theo như lời tôi căn dặn Lâm Tiêu, nội trong mười ngày nhất định phải đến nơi. Với tính cẩn thận của Lâm Tiêu và A Cẩu, có lẽ hiện giờ đã thống lĩnh đại quân di chuyển về đây rồi.
Bỗng nhiên tôi có một cảm giác kích động và hưng phấn không sao tả xiết. Cuối cùng tôi cũng chờ được cơ hội này.
"Thưa bà con cô bác, đêm đã khuya, xin mời bà con về nhà nghỉ ngơi! Đợi đến khi Bao Công hắc diện tôi giết được lão tặc này, tôi sẽ trả lại cho mọi người nơi đây một cuộc sống yên bình! Đến lúc đó tôi sẽ hát kịch ba ngày ba đêm cho các vị nghe, có được không ạ?"
Người kể chuyện kia bỗng nhiên lên tiếng. Vở kịch này còn chưa hát xong, người kể chuyện đã bảo thôn dân rời đi, có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi chăng?
Mà quả đúng là như vậy, khi tôi quay đầu nhìn lại đã phát hiện ra phía sau lưng chúng tôi xuất hiện rất nhiều người, đều là đệ tử của lão tổ Diệp gia, có tới bốn mươi, năm mươi người. Tôi nhìn đạo phục của họ, tất cả đều là đệ tử của Huyền Tự môn.
Người nào cũng đeo vũ khí trên lưng, ánh mắt rét lạnh, im hơi lặng tiếng đứng phía sau lưng đám thôn dân. Họ giờ vẫn chưa ra tay, có lẽ là do e ngại đám thôn dân vô tội này phải chịu tai bay vạ gió.
Thôn dân lúc bấy giờ đã nhận ra bầu không khí khác lạ, nên lũ lượt ôm con bỏ chạy về nhà. Đợi đến khi họ rời đi hết, đầu thôn tức thì yên ắng hẳn lại. Trên sân khấu không còn đoàn kịch nữa, chỉ còn người kể chuyện đang ngồi yên trên ghế, thanh đao Thanh Long Yển Nguyệt Đao cầm chặt trong tay.
Mà bên dưới sân khấu cũng chỉ còn lại những người đội nón rộng vành. Họ đứng lác đác rải rác, nhưng lại thành ra bảo vệ sân khấu rất kín kẽ.
Xem thế trận như này có vẻ họ sắp sửa ra tay rồi.
"Tặc nhân to gan, dám nhục mạ lão tổ Đạo giáo của chúng ta! Nếu không mau quỳ xuống dập đầu xin tha, ta sẽ cho mi chết phơi thây tại chỗ!" Người của lão tổ Diệp gia cuối cùng cũng lên tiếng.
Lúc hắn nói chuyện, khoảng năm mươi sáu mươi đệ tử Huyền Tự môn đều đồng loạt xông lên bao vây sân khấu. Thế nhưng người kể chuyện trên sân khấu và những người đội mũ rộng vành kia đều chẳng có vẻ gì là sợ sệt, vẫn cứ đứng im sừng sững bất động.
Một thoáng sau, người kể chuyện mới từ từ đứng dậy, đột nhiên gõ cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao xuống đất, đoạn quát: "Vở kịch này của tại hạ có tên là Hồng Môn Yến. Người được mời đều là đám rác rưởi của Đạo môn như các vị!"
"Khốn kiếp! Muốn chết!" Người kể chuyện vừa dứt lời, đệ tử đứng đầu Huyền Tự môn kia đã giận tím mặt tím mày, lạnh lùng nạt nộ: "Người đâu, đem bắt hắn lại cho ta rồi áp giải về núi Miêu Vương, để lão tổ trừng phạt chúng!"
Tên đệ tử cầm đầu vừa dứt lời, mười mấy đệ tử Huyền Tự môn đã rút vũ khí ra soàn soạt, xông về phía người kể chuyện trên sân khấu đông như ong vỡ tổ. Lúc này tôi đang nấp trong bóng tôi, tìm cơ hội để giúp người kể chuyện kia.
Thế nhưng tôi không ngờ rằng người kể chuyện kia lại không có ý định ra tay với chúng, quay người bỏ chạy luôn khỏi thôn. Y vừa chạy, những người đội nón rộng vành kia cũng chạy theo y ra bên ngoài, tốc độ nhanh kinh người.
Chỉ trong khoảng thời gian nửa phút đồng hồ đó, người kể chuyện và đám đệ tử Huyền Tự môn đều chạy ra khỏi thôn, chẳng bao lâu sau đã không thấy bóng dáng.
Bọn họ vừa đi, cánh cửa sổ trên lầu hai ở hai bên trái phải cũng đã đóng lại, chẳng còn nhìn thấy bóng dáng Thạch Minh Thánh Hàm hay Trình Tùng nữa.
Tôi không lập tức đuổi theo mà muốn đi xem động tĩnh của hai người kia. Chờ khoảng năm sáu phút sau vẫn không thấy có một ai đi ra, tựa như chuyện bên ngoài chẳng liên quan quái gì đến họ.
Giờ tôi đã đại khái hiểu được thế lực ẩn giấu trong thôn này, những nhà trọ đóng chặt cửa kia đều là người của Âm Dương đạo hoặc là người của bộ phận Đặc Biệt. Thế lực hai bên đều đang quan sát tình hình, chờ đối phương ra tay trước.
Bộ phận Đặc Biệt có thể chờ, nhưng Âm Dương đạo thì không chờ được. Giờ hai thế lực này đã xuất hiện, người ngồi không yên nhất đương nhiên sẽ là lão tổ Diệp gia. Người của bộ phận Đặc Biệt đã xuất hiện, vậy có nghĩa là âm mưu quỷ kế của lão tổ Diệp gia đã bị bại lộ.
Tình cảnh như vậy sẽ ép lão ta ra tay với bộ phận Đặc Biệt sớm hơn dự định. Nhưng chỉ cần bộ phận Đặc Biệt có thể kiềm chế Âm Dương đạo, thì tôi có đủ tự tin giết chết lão tổ Diệp gia.
Trận đại chiến này bắt buộc phải hành động. Lúc trước còn tưởng phải chờ mấy ngày, nhưng tôi không ngờ tốc độ của Diệp Thiếu Khanh lại nhanh đến vậy. Xem ra không cần đến mười ngày nữa.
Mà nói lại thì giờ tôi và bộ phận Đặc Biệt coi như là chung một chiến tuyến. Để tôi xem xem, không có sự nâng đỡ của bộ phận Đặc Biệt và Âm Dương đạo, lão tổ Diệp gia này có thể sống được mấy ngày?

Bình Luận

0 Thảo luận