Lời nhắc nhở của Bách Hiểu Sinh vang lên như tiếng sét đánh ngang tai. Khoảnh khắc ấy cả người tôi ngây ra tại chỗ như bị điện giật, phải vài giây sau mới phản ứng lại.
Tôi quay đầu lại, thấy Bách Hiểu Sinh đang cấp tốc chạy tới, hắn vừa chạy vừa chỉ vào quan tài hàn ngọc phía sau lưng tôi, "Lý đạo trưởng, mau ngăn cản bọn họ lại! Vòm cầu tiên Ngũ Quỷ chính là để ba hồn bảy phách của Diệp Đường thay thế ba hồn bảy phách của vợ anh! Một khi ba hồn bảy phách qua được cầu tiên, cơ thể của vợ anh sẽ không bài xích ba hồn bảy phách của Diệp Đường nữa! Còn ba hồn bảy phách của vợ anh sẽ theo vòm cầu tiên tiến vào cơ thể không có trái tim của Diệp Đường! Hay nói cách khác, hai người họ sẽ hoán đổi thân thể cho nhau! Nhanh lên, nhân lúc hai người ấy còn chưa trao đổi dung hợp với nhau!"
Lúc Bách Hiểu Sinh giải thích cho tôi, tôi cuối cùng cũng hiểu lời nói lúc trước của Diệp Đường. Cô ta nói sau đêm nay, dung mạo và vóc dáng của cô ta sẽ thay đổi, ngay cả tên họ cũng sẽ thay đổi, biến thành một người hoàn toàn khác.
Lúc đó tôi không coi lời cô ta nói là chuyện gì to tát, lại càng không nghĩ rằng đối tượng mà cô ta dùng tà thuật vòm cầu tiên đổi ba hồn bảy phách lại chính là Lâm Y Y, vợ của tôi!
Nếu như không có Bách Hiểu Sinh kịp thời nhắc nhở, e là có đánh chết tôi cũng sẽ không nghĩ rằng Diệp Đường sẽ biến thành Lâm Y Y, còn Lâm Y Y sẽ biến thành thứ không phải người cũng chẳng phải quỷ không có trái tim kia.
Tôi không dám tưởng tượng chuyện về sau, nếu như Diệp Đường biến thành Lâm Y Y ở lại bên cạnh tôi, vậy còn có ai có thể ngăn cản âm mưu quỷ kế của Diệp Đường đây?
Viễn cảnh quá đáng sợ khiến tôi không dám nghĩ tiếp. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi này, trong đầu tôi đã lướt qua vô số khả năng.
Biết tôi phát hiện ra bí mật của mình, bốn sứ giả Ngũ Hành lại tăng nhanh tốc độ, tiếng niệm thần chú gấp gáp hơn trước, gấp gáp như đánh đàn loạn dây, tiếng ồn ào chói tai khiến lòng người buồn bực rối loạn.
Tôi mừng là Bách Hiểu Sinh tới đây kịp thời, nếu như hắn đến chậm một bước, vậy thì tôi sẽ thật sự mất đi Lâm Y Y mãi mãi.
Giờ bốn sứ giả Ngũ Hành không dám thu tay về, đây chính là thời cơ tốt nhất để tôi ra tay. Tôi nhảy lên phía trước, xuyên qua sứ giả Ngũ Hành.
Nhưng tôi còn chưa tiếp cận được đến quan tài hàn ngọc thì bốn người họ đã phân tán hai người ra để ngăn tôi lại. Họ cũng dùng nhẫn thuật Đông Dương, vèo một phát đã xuất hiện trước mặt tôi, trực tiếp cản đường lại.
Tôi không biết tên thật của họ, chỉ có thể phán đoán từ quần áo họ đang mặc trên người. Một người mặc chiến bào màu xanh, hẳn là sứ giả hệ Mộc.
Còn người còn lại mặc chiến bào màu lam, có lẽ là sứ giả hệ Thủy. Sứ giả này có thể điều khiển nước, tôi từng nhìn thấy hắn ra tay ở thần mộ núi Tần Lĩnh.
Hắn có thể khống chế thuộc tính thủy trong ngũ hành, cũng có thể biến nước thành hàn băng. Còn vị sứ giả hệ Mộc kia thì tôi chưa từng nhìn thấy hắn ra tay bao giờ.
"Chuyện sắp thành công rồi sao có thể để mi phá hoại được? Mau nạp mạng đi!" Sứ giả hệ Thủy hừ lạnh, nhìn tôi với ánh mắt ác độc.
Hắn vừa dứt lời đã lập tức xuống tay cùng với sứ giả hệ Mộc bên cạnh. Hai người họ chiến đấu rất ăn ý, chia nhau ra công kích phía trên và phía dưới tôi, mỗi một chiêu thức đều cực kỳ ăn ý với nhau, khiến tôi chỉ có thể phòng ngự mà không thể tấn công được.
Đánh nhau kiểu này tôi chỉ sợ sẽ bị hai người họ quấn lấy để kéo dài thời gian, như vậy thì trong thời gian ngắn khó mà thoát ra được.
May là tôi có chân khí Huyền Chân. Hiểu rõ ưu điểm và nhược điểm của mình nên tôi không cứng đối cứng với họ mà liên tục lộn người mấy cái về phía sau để kéo giãn khoảng cách.
Nhân lúc họ còn chưa xông lên, tôi bèn ổn định lại cơ thể, dồn sức dưới chân, xông về phía họ. Tốc độ của tôi còn nhanh hơn họ nhiều, trong tích tắc đã túm được cổ tay họ, đồng thời bật hai chân lên, đá trúng lồng ngực họ.
Cú đá này của tôi không hề nhẹ, thân thể họ cũng bởi thế mà bị tôi đá cho bay ngược trở lại. Thế nhưng người còn chưa rơi xuống đất đã biến mất ngay giữa không trung.
Tôi biết họ lại dùng nhẫn thuật để lẩn trốn, nhưng giờ tôi không có tâm tư để để ý đến họ, tôi chỉ muốn ngăn cản họ, bất luận thế nào cũng không thể để họ làm hại Y Y được.
Thế nhưng đột nhiên, bốn phương tám hướng bỗng nổi lên một cơn gió lạ, cũng chẳng rõ đây là gió âm trong địa cung này hay là tà thuật của họ đã thành hình nữa. Cơn gió lạ càng thổi càng mạnh, tấm mành được làm từ những chuỗi dây đỏ xâu tiền Ngũ đế cũng bị gió thốc cho kêu leng keng.
Đặc biệt là hai cỗ quan tài hàn ngọc đang chồng lên nhau, miệng quan tài đối nhau, tuy đã bịt kín mít, không nhìn thấy rõ tình hình bên trong nhưng sự biến hóa của quan tài hàn ngọc thì tất cả mọi người có mặt ở đây vẫn có thể trông thấy rất rõ ràng.
Bên trong quan tài lúc thì xuất hiện màu đỏ kỳ quái, lúc thì lại xuất hiện màu xanh lục u ám, mấy màu sắc luân phiên nhau lóe lên, trông đến là quái dị.
Nhất là chỗ khe hở nơi hai quan tài chồng lên nhau, bên trong đang rỉ ra từng luồng âm khí lạnh thấu xương, tựa như hàn khí của quan tài hàn ngọc cũng bị luồng âm khí này chấn trụ.
Tôi thấy quan tài hàn ngọc có điều khác thường, bèn chửi thề một tiếng. Không cần nghĩ cũng biết, tà thuật của họ sắp hoàn thành rồi.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi cứ vậy mà xông về phía quan tài hàn ngọc. Nhưng nào ngờ, khi tôi vừa mới nhấc chân lên thì bàn chân không chỉ không nâng lên mà suýt chút nữa còn bị té ngã sõng soài ra đất.
Tôi cúi đầu nhìn lại, nhất thời sửng sốt, bởi vì trong lớp đất dưới chân tôi không biết từ bao giờ đã mọc ra từng sợi dây leo khô héo. Những sợi dây leo này quấn chặt lấy mắt cá chân tôi, đừng nói là cử động, ngay cả bàn chân còn chẳng nhấc lên được nữa là.
Càng tệ hơn là một khi chân tôi càng dồn sức thì những sợi dây leo này lại càng co lại, xiết lấy chân tôi như muốn đâm vào cả da thịt.
Đến khi tôi nhìn kỹ thì mới phát hiện ra trên những sợi dây leo này còn mọc ra cả gai nhọn, nhọn như gai hoa hồng, đâm vào trong thịt rồi là càng giãy giụa sẽ càng đau.
Ngay sau đó, tên sứ giả hệ Mộc kia xuất hiện ngay trước mặt tôi rồi nở một nụ cười đắc thắng. Có vẻ như hai tay hắn đang thao túng dây leo trên mắt cá chân tôi, mười ngón tay của hắn cử động giữa không trung tựa như đang múa phím đàn dương cầm.
Cái thứ này rất khó giải quyết, hiện giờ gần như đã dính lên trên mắt cá chân tôi. Tôi không dám dùng chân khí để chém vì sợ sẽ ngộ thương phải chân mình.
Tôi cuống quýt như kiến bò chảo nóng, e là chỉ có rít gào lên thì mới có thể giải tỏa được sự phẫn nộ trong tôi ra ngoài.
Hơn nữa, đám dây leo vẫn còn tiếp tục bám lấy chân tôi, lan dần lên bắp chân. Tôi chẳng để ý được gì nhiều nữa, khom lưng bứt những sợi dây leo kia ra khỏi chân mình.
Trên thân dây leo đều toàn là gai nhọn, tay tôi vừa động vào đã phải rụt vội trở về như bị điện giật. Tôi vẩy tay, không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng tay để bứt tiếp.
"Lý đạo trưởng, đỡ lấy!" Ngay khi tôi định xoay người bứt dây leo lần thứ hai thì Bách Hiểu Sinh bỗng hô lên. Tôi ngẩng phắt đầu, trông thấy hắn tung người nhảy bật lên, đá trúng ngọn đèn dầu treo trên vách đá.
Ngọn đèn dầu này được làm từ đồng thau, cộng thêm việc Bách Hiểu Sinh khống chế lực rất tốt, cho nên ngọn đèn dầu không bị hắn đá vỡ. Hơn nữa, phương hướng hắn ta đá rất chuẩn, chiếc đèn vừa vặn rơi xuống trước mặt tôi.
Tôi không đón lấy chiếc đèn bằng tay mà để nó rơi thẳng xuống đất. Choang một tiếng, lớp thủy tinh phía trên của ngọn đèn dầu bằng đồng thau tức thì vỡ vụn.
Dầu cây du đồng trong chiếc đèn dầu nhanh chóng chảy lan ra xung quanh, dây lên đám sợi dây leo đang vươn từ dưới đất lên. Ngũ hành tương sinh tương khắc, thủy khắc hỏa, hỏa khắc kim và kim thì lại vừa vặn khắc mộc.
Đây dù sao cũng không phải dây leo bình thường, mà chỉ là dây leo được gọi ra khi dùng thuật ngũ hành. Vật như vậy chỉ cần một chút lửa là bén ngay.
Trong phút chốc, cả đám dây leo này bắt đầu cháy rừng rực, nhưng không có tàn lửa bay đầy trời. Lửa mới chỉ đốt có một chút, đám dây leo đã biến mất luôn dưới lòng đất.
Rễ của dây leo vừa biến mất, mấy dây leo quấn trên mắt cá chân của tôi đương nhiên cũng sẽ biến mất theo. Không còn bị chúng trói buộc nữa, tôi vội vàng xông về phía trước, va thẳng thân người mình vào quan tài hàn ngọc.
Hai sứ giả Ngũ Hành đều không ngờ tôi sẽ phá hoại tà thuật của họ bằng cách này. Khi thấy cơ thể tôi va vào quan tài, cả hai đều ngây ra tại chỗ đến quên cả niệm chú.
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên, cơ thể tôi va thẳng vào quan tài hàn ngọc như va vào một tảng đá cứng ngắc, hình như xương bả vai của tôi cũng bị lệch theo luôn.
Tôi dồn sức không nhỏ, va người vào đẩy ngã cỗ quan tài ở phía trên khiến nó lăn ra. Quan tài hàn ngọc lăn xuống đất, số chất lỏng trong suốt ở bên trong lập tức chảy ra ngoài.
Chất lỏng này trong suốt, còn tản ra hàn khí mờ mờ như nước đá. Thế nhưng điều kì dị là chất lỏng này vừa rời khỏi quan tài hàn ngọc sẽ ngay lập tức biến thành vụn băng.
Đợi đến khi tất cả số chất lỏng bên trong quan tài đã chảy hết cả ra, bên trong vẫn trống rỗng, chẳng có cái gì cả.
Tôi chật vật bò dậy, xương vai đã bị lệch nên tôi đành phải lấy tay chống lên đất, dồn sức ưỡn về phía sau. Một tiếng xương răng rắc vang lên, tôi cắn răng thật chặt, cố gắng không để mình gào lên vì đau đớn.
Cảm nhận được xương cốt đã trở lại vị trí cũ, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Còn hai sứ giả đang duy trì tà thuật, sau khi bị tôi phá hủy quan tài hàn ngọc, họ cũng bị phản phệ, miệng phun máu tươi, quỳ rạp trên đất.
Giờ tôi không có thời gian để ý đến bọn họ, Lâm Y Y và Diệp Đường còn đang nằm trong cỗ quan tài trước mặt này. Cỗ quan tài hàn ngọc này rất sâu, chất lỏng bên trong tỏa ra hàn khí khiến tôi không nhìn thấy thân hình của hai người.
Ngay cả lớp chất lỏng của quan tài hàn ngọc này cũng phẳng lặng như một tấm gương nổi sương mù, không có một chút gợn sóng.
Điều tôi sợ nhất lúc này chính là ba hồn bảy phách của hai người họ đã hoán đổi thân thể.
Trái tim tôi giờ đã treo lên đến tận cuống họng, thậm chí tim tôi còn có một chút nhát gan, không dám đối mặt với kết quả sắp tới...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận