Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 358: Bốn móng là trăn

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Hà thiên sư kêu lên như thế, tôi mới nhanh chóng vọt tới. Vừa đứng trên vách đá cheo leo, hơi nước bốc lên từ dưới lòng đất đã phả vào mặt tôi. Tôi lau khô hơi nước trên mặt mình, lúc này mới nhìn xuống phía dưới thác nước.
Bên dưới thác nước là một hồ nước dập dờn, được tạo thành từ nước sông do thác nước đổ xuống. Tôi không thấy được hồ nước này sâu đến mức nào, có điều nước trong hồ lại rất trong. Bên bờ hồ nước còn có không ít rác rưởi đang nổi lềnh bềnh.
Đây chính là đầm rồng mà trưởng thôn nhắc đến. Nghe nói, sau khi con trăn lớn kia độ kiếp thì bị thiên lôi đánh xuống, cuối cùng rơi vào đầm rồng này, ngay cả xương cũng không thấy, từ đó có thể biết rốt cuộc cái đầm rồng này sâu thế nào!
Bên trái thác nước là vách núi dựng đứng, cao chót vót, nhưng hình như một con đường nhỏ nhân tạo có thể đi xuống dưới. Ở bên phải thác nước lại là một sườn núi tương đối bằng phẳng.
Trên sườn núi có lác đác chục căn nhà, hình dạng giống ruộng bậc thang. Chỉ có chỗ chính giữa là bằng phẳng, cũng có nhiều nhà xây nhất.
Mà ở xung quanh mấy căn nhà kia, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đồng ruộng và cây ăn quả. Chắc chắn nơi này chính là Bồ Tát Man!
Tôi liếc mắt nhìn độ cao của thác nước này, ít nhất nó phải cao chừng hai mươi mét. Trước đó người của bến đò Thái Bình nói địa hình của Bồ Tát Man khá hiểm trở, vừa nhìn lại thì quả nhiên lời này không hề giả dối chút nào!
Cũng khó trách nơi này không thể mở đường. Tôi không nghĩ ra, bến đò Thái Bình đâu thể tính là mấy thôn núi hoang vu hẻo lánh, đã mở đường giao thông với bên ngoài, địa hình cũng phù hợp để xây nhà nữa. Trong khi ở Bồ Tát Man gian khổ thế này, tại sao người ở đây không chuyển đến bến đò Thái Bình sống?
"Đạo huynh, cậu xem đây là thứ gì?" Trong lúc tôi còn đang trầm tư suy nghĩ, Hà thiên sư đột nhiên hô lên. Tôi vội quay đầu lại, thấy hắn chỉ vào tảng đá Đăng Tiên ở chính giữa, còn nhìn rất tập trung.
Tôi nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy trên tảng đá Đăng Tiên có một cặp dấu chân rất sâu. Dấu chân này không phải là dấu chân của con người, trái lại rất giống như là móng vuốt của động vật để lại.
Nhưng tảng đá Đăng Tiên kia được hình thành tự nhiên, hơn nữa dấu chân của động vật kia cũng không phải là do điêu khắc, giống động vật đạp lên hơn.
Lúc tôi đang cố gắng tìm hiểu xem dấu chân đó là của loài động vật nào để lại, Hà thiên sư cau mày rồi cất tiếng một cách nghi hoặc: "Trông hơi giống với móng rồng nhỉ. Ngày xưa người ta chả nói năm móng là rồng, bốn móng là trăn còn gì. Cậu xem trên tảng đá Đăng Tiên vừa vặn có tám dấu, rõ ràng đây là dấu móng của một cặp vuốt. Chẳng lẽ lời đồn trăn lớn độ kiếp là ở tảng đá Đăng Tiên này?"
Lúc Hà thiên sư nói, tôi cũng đang nghĩ đến truyền thuyết về con trăn lớn độ kiếp. Nói vậy, nếu dấu chân trên tảng đá Đăng Tiên không phải là do người ta khắc lên, thế thì chắc chắn là do con trăn lớn độ kiếp để lại.
Đầm rồng này sâu không thấy đáy, chắc con trăn lớn kia đã tu luyện thành tinh ở đây?
"Tôi chưa từng thấy rồng thật, càng chưa từng được chứng kiến yêu quái độ kiếp, thế nhưng những chuyện này đều được ghi chép rành mạch trong sách Đạo môn. Người ta luôn bảo rồng sinh chín con, đây cũng là một kiểu tượng trưng. Trong truyền thuyết thì vua chúa thời cổ đại đều là con rồng, mà mỗi người đều chỉ có chín ngón chân. Nếu đây quả thật là nơi con trăn lớn thành tinh độ kiếp, vậy chứng tỏ Huyền Chân quan thật sự đang ở xung quanh đây!" Lúc này Hà thiên sư cũng đã nghiêm túc hẳn lên mà phân tích.
Có rất nhiều chuyện không thể giải thích được, chỉ có thể giải thích bằng kiến thức của Đạo môn. Bởi vì có rất nhiều thứ đã vượt qua nhận thức của người bình thường.
Sau khi nói xong, Hà thiên sư lại ngẩng đầu nhìn dãy núi hai bên. Nhìn một lúc, hắn đột nhiên nói: "Đạo huynh, cậu xem, dãy núi bên trái thác nước có một ngọn nhô ra! Ngọn núi nhô ra này rất nhọn, nhìn kỹ lại sẽ có cảm giác như là một thanh đao kẹp vào thác nước trên đầm rồng! Theo như những gì mà Hà mỗ thấy, đó chính là đao Trảm Long! Đầm rồng sâu không thấy đáy, không biết bên trong rốt cuộc có thứ gì, thế nhưng chỗ có nước thì đương nhiên sẽ có linh khí. Nếu như trong nước có rắn biến được thành rồng thì nhất định sẽ nhảy lên tảng đá Đăng Tiên này, độ kiếp hóa rồng! Thế nhưng ngọn núi này xuất hiện đao Trảm Long, vừa hay có thể chặt đứt chúng. Ngọn núi này đại diện cho đao Trảm Long, hình thành một cách tự nhiên, vậy nên có khi nào Huyền Chân quan của Huyền Chân giáo các cậu sẽ ở xung quanh ngọn núi này không?"
Lúc này Hà thiên sư đã phát huy hết óc tưởng tượng của mình. Lúc hắn giải thích, tôi cũng tranh thủ quan sát. Ngọn núi kia nhô ra từ trong vách núi thẳng đứng trông rất lạ, giống như một con dao phay áp lên mặt sông vậy.
Nếu ngọn núi này quả thật đại diện cho đao Trảm Long, thế thì đủ để chứng minh rằng nơi này từng có cao nhân xuất hiện. Còn việc Huyền Chân quan có thể ở phía trên hay không thì tôi cũng không chắc lắm.
Chúng tôi đã đến được Bồ Tát Man, giờ đi đến đâu tính đến đó. Chủ yếu là do bác Diệp cũng đang ở Bồ Tát Man, chúng tôi phải trốn thật kỹ. Nếu bị lộ thì hậu quả khó mà lường được.
Tôi nhìn Hà thiên sư đang kích động, nói: "Tạm thời đừng đoán, nếu đã đến Bồ Tát Man thì chúng ta xuống dưới xem cái thôn kỳ lạ này trước đã. Chỉ có điều, chúng ta tuyệt đối không được để lộ, cho dù phải tìm một chỗ trốn đi cũng không thể cho người khác phát hiện. Thủ đoạn của người nọ độc ác hơn ta nhiều, rơi vào tay lão thì ngươi đừng hòng có cơ hội sống."
Tôi nói vậy không phải là để hù dọa Hà thiên sư, kiểu người độc ác đầy mưu mô như bác Diệp tuyệt đối còn kinh khủng hơn so với quỷ thần. Thấy tôi nói nghiêm trọng như vậy, Hà thiên sư gật đầu lia lịa, hỏi tôi: "Vậy bây giờ chúng ta xuống dưới hay trốn đi?"
"Đi xuống rồi lén dò la rõ ràng tình hình ở Bồ Tát Man trước đã!" Sau khi ra quyết định, tôi men theo con đường nhỏ bên trái để đi xuống. Con đường này rất dốc, dốc phải đến bảy mươi, tám mươi độ.
Chúng tôi đi đường rất cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng chú ý tình huống xung quanh. May mắn là chúng tôi không nhìn thấy người dân ở Bồ Tát Man, cũng không thấy những người khác. Chắc hẳn vào giờ này thì bọn họ đều đang ăn cơm trưa rồi.
Bữa trưa của người trong thôn đều bắt đầu khá muộn, vì còn phải làm việc nhà nông nữa. Đây cũng không phải là do tôi đoán mò, mà là tôi nhìn thấy có khói bốc lên từ những căn nhà kìa, chắc họ đang đốt lò nấu cơm!
Xuống thác nước là đến đầm rồng. Ngẩng đầu nhìn lên, đầm rồng này rất có khí thế, hơi nước không ngừng bốc lên, chỉ chốc lát sau đã khiến quần áo của chúng tôi ướt nhẹp.
Tôi thử nước ở đầm rồng, nước trong đây lạnh thấu xương, mặc dù bây giờ đang là giữa trưa nhưng lại không có một chút độ ấm nào. Tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng xem đầm rồng này rốt cuộc sâu đến thế nào!
Chúng tôi lén đi từ mép đầm rồng đến bên dưới sườn núi. Đi lên trên sườn núi mấy chục mét là nhà dân. Chúng tôi cố gắng đi vào những nơi có thứ che chắn. Lúc đi đến dưới đám cây ăn quả, chúng tôi gặp được căn nhà đầu tiên.
Chúng tôi trốn dưới đám cây ăn quả, bắt đầu quan sát căn nhà này. Chúng tôi không thấy rõ tình hình trong nhà lắm, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang. Khoảng mấy phút sau, tôi mới nhìn thấy một người ra khỏi nhà.
Hắn bưng một cái mâm rất lớn, điều kỳ lạ là trong cái mâm kia không phải là món ăn gì ngon, mà là mấy cái đầu động vật vừa được chặt xuống.
Có đầu gà trống, lông trên đầu gà trống vẫn chưa nhổ, mào gà và lông gà đều bị máu gà nhuộm đỏ. Không chỉ có đầu gà trống, còn có đầu cá, đầu vịt, tất cả đều là đầu vừa được chặt xuống.
Dưới mâm đã đọng lại cả một lớp máu dày. Nhất là cái đầu cá kia giống như thần kinh còn chưa chết hẳn, thế nên miệng cá còn đang mở ra đóng lại.
Thấy cảnh tượng này, ngoài sốc ra thì hơn thế là cảm giác kỳ dị. Tại sao bọn họ phải chặt bỏ đầu của mấy con vậy này? Người này còn bưng mâm rồi đi thẳng lên căn nhà ở trên nữa.
Hà thiên sư cũng chưa từng gặp cảnh tượng như thế này bao giờ. Hắn mờ mịt, nghi hoặc lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, chặt đầu động vậy làm gì vậy? Chẳng lẽ người dân ở Bồ Tát Man thích ăn đầu động vật, hơn nữa còn thích ăn sống, còn chẳng thèm nhổ cả lông."
Hà thiên sư nói đùa. Có thể thấy hắn cũng chẳng nhìn ra được gì. Thấy người kia đi, tôi nhỏ giọng nói một câu rồi lặng lẽ đuổi theo người kia.
Sau khi bám theo, tôi nhìn thấy người dân kia lại gọi người dân trong căn nhà khác. Người dân khác ra thì trong tay cũng bưng mâm hoặc một cái nồi, bên trong cũng chứa đầu động vật vừa được chặt xuống.
Nhưng đây cũng chỉ là một ít cái đầu của động vật nhỏ. Càng nhìn thì tôi càng cảm thấy khiếp sợ. Trên đường họ đi đã rủ được thêm mấy người dân của hộ khác đi cùng. Thậm chí có người còn bưng cả đầu heo, chỉ là đầu heo đã được xử lý sạch sẽ, chắc không phải là vừa giết.
Đi thẳng đến chỗ bằng phẳng nhất ở giữa sườn núi, tôi mới nhìn thấy ở đó đã có mười mấy người tụ tập, trong tay đều bưng đầu động vật đầy máu. Người dẫn đầu là một người lớn tuổi, đi còn chẳng vững, phải để người khác dìu.
Mà ở chính giữa mấy căn nhà này lại có một ngôi miếu cũ nát, không tính là lớn, chỉ là ngôi miếu cũ bình thường.
Nó cao khoảng hai tầng lầu, chắc đã được xây dựng từ lâu, lại thêm việc không tu sửa nên lớp ngói trên ngôi miếu đã bắt đầu tróc ra, trên vách tường cũng rất cũ nát.
Cứ theo đà này, chỉ cần thêm mấy năm nữa thì ngôi miếu cũ này sẽ sụp xuống. Nhưng cánh cửa lớn của ngôi miếu cũ này rất dày nặng, không biết làm bằng gỗ gì mà không hề có vẻ mục nát, nhìn vào lại trông rất bóng loáng, cứ như mới vậy.
Trên cửa miếu còn có một cặp sư tử bằng sắt, nằm ở chính giữa cửa miếu. Trên con sư tử bằng sắt kia còn khảm một cặp vòng sắt, chắc là để tiện đóng cửa miếu.
Tôi ngẩn người nhìn ngôi miếu. Hà thiên sư đột nhiên kéo tôi, chỉ tay vào một gian trong ngôi miếu cũ rồi nhỏ giọng hỏi tôi: "Đạo huynh, cậu xem người nọ có phải là người mà cậu muốn tìm không?"

Bình Luận

0 Thảo luận