Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 594: Thôn vắng quỷ dị

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Điều khác thường đột nhiên xuất hiện này hoàn toàn khiến người ta không kịp phản ứng! Mà mấy đệ tử Thiên Tự môn này chưa từng trải qua chuyện quỷ quái như vậy. Bọn họ bị dọa nên quên luôn cả bản năng phải lấy linh phù trừ tà ra.
Bọn họ ào ào chạy loạn, có người chạy về phía sau, có người chạy về bờ bên kia!
Trong lúc hoảng loạn, tôi nhìn thấy trên cầu đá xuất hiện vô số bóng dáng của trẻ con. Những cái bóng này bò lên từ dưới cầu đá, chỉ thấy được đại khái hình dáng và dáng vẻ giương nanh múa vuốt của bọn chúng.
Âm thanh âm trầm kia là do những cái bóng trên đất này phát ra.
"Đây là quỷ nhỏ giẫm bóng, tuyệt đối đừng để bị giẫm trúng! Một cước của bọn chúng có thể giẫm tắt dương hỏa trên người ngươi. Mau dùng máu đồng tử mở đường! Mau!" Lâm Tiêu cũng nhìn thấy bóng dáng giương nanh múa vuốt của những đứa trẻ kia, lớn tiếng kêu lên.
Thế nhưng có mấy đệ tử đã sớm sợ hãi đến thất kinh, không ngừng chạy về. Nhưng bọn họ vừa chạy thì những bóng dáng trên đất kia lập tức đuổi theo.
Chúng nhẹ nhàng nhảy lên, vừa vặn giẫm trúng cái bóng của những đệ tử kia! Bóng dáng của bọn họ vừa bị đạp lên, người và bóng lập tức tách ra! Điều càng quỷ dị là cái bóng bị giẫm dưới đất lại từ từ đứng dậy.
Đợi bọn họ đi lên cầu, cái bóng nhảy xuống người thì người kia cũng nhảy theo! Có đệ tử muốn đi cứu người, nhưng lại bị Lâm Tiêu gào: "Đừng đi, cũng đừng nhìn xuống dưới cầu! Nếu không tôi dám cam đoan nửa đời sau của cậu đều sống trong ác mộng!"
Lời này của Lâm Tiêu khiến cho bọn họ khiếp sợ, tôi thì lại muốn xem thử! Có điều xung quanh đều là người, chẳng thể chen lên được.
"Đi theo tôi, đừng quay đầu lại! Mau!" Lâm Tiêu cắt vỡ lòng bàn tay mình, vẩy máu đồng tử lên trên mặt đất. Nói đến cũng lạ, chỉ cần đụng vào máu đồng tử thì những cái bóng trên đất này lập tức rụt về như bị điện giật.
Hơn nữa ngay cả tay của bóng dáng cũng không ngừng bốc lên khói đen!
Nhìn thấy biện pháp này của Lâm Tiêu hữu hiệu, những đệ tử Thiên Tự môn kia dồn dập làm theo, cuối cùng dùng máu đồng tử để tạo ra một con đường. Đợi qua khỏi cầu đá, chúng tôi mới phát hiện trên cầu đá chẳng có gì cả.
Giống như lúc nãy những cái bóng của quỷ nhỏ kia chẳng hề tồn tại vậy.
Nhưng đếm số lượng người xung quanh thì phát hiện đã ít hơn bảy tám người. Tất cả đều nhảy xuống sông, đến bây giờ còn chưa lên được thì chứng tỏ bọn họ đã gặp chuyện rồi.
Chúng tôi đứng trước cửa trấn cổ, không ai đề nghị bước vào cả. Nhất là những đệ tử Thiên Tự môn kia, lúc này trên mặt bọn họ không còn duy trì được sự bình tĩnh. Đoán chừng bọn họ không ngờ rằng chỉ mới qua một cái cầu đá thôi mà đã gặp phải chuyện quỷ quái như thế!
Đừng nói là bọn họ, ngay cả tôi cũng không nghĩ ra được. Tại sao căn cứ của phái Luyện Đan lại ẩn trong nơi quỷ quái thế này?
"Lâm sư huynh, trước đó là chúng ta sai! Sau này chúng ta sẽ nghe lời huynh, tuyệt đối không dám bịa đặt gây chuyện nữa!" Lúc này, một đệ tử Thiên Tự môn hiểu chuyện nhận lỗi với Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu khẽ lắc đầu, nói: "Tôi tuân theo mệnh lệnh của lão tổ đến đây là để bảo vệ các cậu! Chỉ cần các cậu gặp phải nguy hiểm thì tôi tuyệt đối sẽ không khoông tay đứng nhìn! Nhưng nếu như
các cậu muốn tiếp tục sống thì tốt nhất là nên nghe lời ta!"
Lâm Tiêu vừa nói như thế, những đệ tử này đồng loạt gật đầu. Có một đệ tử hiếu kỳ hỏi: "Lâm sư huynh, lúc nãy anh nói thứ chúng ta gặp phải là quỷ nhỏ giẫm bóng, đây là chuyện thế nào?"
Lâm Tiêu nhíu mày, giải thích: "Quỷ nhỏ giẫm bóng là một cách nói của dân gian! Các cậu đều biết quỷ không có bóng! Bởi vì quỷ là hồn thể chứ không phải thực thể, ánh mặt trời có thể xuyên thấu qua hồn thể của bọn họ nên sẽ không để lại bóng! Lúc nãy những cái bóng kia được gọi là bóng quỷ! Các cậu có phát hiện ra những cái bóng quỷ này đều là trẻ con không?"
Lâm Tiêu nói tới đây thì bắt đầu hỏi mọi người. Tôi cũng chưa từng nghe nói tới bóng quỷ mà ông ta nhắc đến, bởi vậy cũng hứng thú. Sau khi tất cả mọi người đều gật đầu, Lâm Tiêu mới nói tiếp: "Thật ra những cái bóng này là quỷ ảnh, là những ác quỷ bị đạo sĩ dùng cành liễu đánh thành! Cây liễu trừ tà, càng đánh càng nhỏ. Tuy rằng hồn thể không tan nhưng sẽ biến thành một cái bóng, có thân hình gần giống đứa trẻ. Có điều những cái bóng quỷ này phải được giam trong Địa phủ, tại sao lại xuất hiện trên dương gian? Chẳng lẽ..."
"Keng... keng..."
Mà Lâm Tiêu còn chưa nói hết lời, bên dưới cầu đá bỗng nhiên truyền đến tiếng leng keng. Vừa nghe thấy tiếng vang này, tôi bèn cau mày lại.
Tiếng này không phải tiếng chuông bình thường, mà là tiếng chuông câu hồn trên chân âm binh. Tiếng chuông này là thứ tiếng tôi vô cùng quen thuộc.
Những đệ tử này chưa từng nghe thấy tiếng chuông câu hồn nên đều tò mò, chạy hết qua bên cạnh cầu đá xem.
"Đừng xem, mau trở lại!" Lâm Tiêu hô lên nhưng vẫn trễ.
Ngay cả tôi cũng qua đó, cúi đầu nhìn xuống bên dưới cầu đá, vừa vặn nhìn thấy từng con thuyền quỷ làm bằng giấy. Mà trên thuyền quỷ thì có đầy âm binh đứng đó!
Linh hồn bị những âm binh kia áp giải ở chính giữa là những đệ tử Thiên Tự môn vừa nhảy xuống sông. Bọn họ quay đầu vẫy tay với chúng tôi, trên mặt là nụ cười âm u, giống như đang vẫy tay từ biệt chúng tôi vậy!
Nhưng chỉ trong mấy giây, bọn họ đã hoàn toàn biến mất trên mặt sông. Lúc này những đệ tử khác mới hoàn hồn lại, dồn dập lui về, cảnh giác nhìn Lâm Tiêu.
Lúc nãy Lâm Tiêu cũng nhìn thấy cảnh tượng bên dưới cầu đá. Dựa vào đạo hạnh của ông ta, chắc cũng đã đoán được điểm bất thường. Chỉ thấy Lâm Tiêu cau mày, nói: "Sự quỷ quái nơi đây hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của ta! Nhưng nếu đã hứa với bà ba Hoàng thì chúng ta nhất định phải thăm dò đến cuối! Người tu đạo tuyệt đối không thể thất hứa! Các cậu đi theo ta, chúng ta vào trong đó xem thử! Nếu như tình hình không ổn, ta sẽ tận lực bảo vệ các cậu an toàn!"
Lần này đổi lại là Lâm Tiêu ở phía trước dẫn đường, những đệ tử Thiên Tự môn kia theo sát phía sau ông ta, chỉ lo vừa đi xa một chút là sẽ gặp chuyện!
Tôi đi ở hàng cuối cùng của đội ngũ, trong đầu vô cùng nghi hoặc. Vì sao chỗ này sẽ xuất hiện bóng quỷ! Vì sao đến âm binh cũng xuất hiện?
Lẽ nào tất cả những điều này đều có liên quan đến Lý Tiêu Vũ?
Thình lình, tôi là người cuối cùng tiến vào trấn cổ này!
Mà vừa tiến vào trấn cổ này, tôi lập tức phát hiện ra hình dáng của trấn cổ này rất kỳ lạ, giống như được xây dựng theo hình tròn vậy. Chính giữa là một con đường rất rộng, đi thông bốn phía, ở nơi giao nhau chính giữa nhất còn có một khu nhà cũ cao ba tầng!
Căn nhà cũ này được xây dựng rất hùng vĩ, khá giống Linh Lung Bảo Tháp. Chỉ là ánh sáng nơi đây không tốt lắm, tôi không nhìn rõ, chỉ thấy được đại khái hình dáng.
Mà hàng ngoài cùng, cũng chính là một dãy nhà sát bên tường thành đều là nhà ngói cùng màu, vừa nhìn liền biết là kiến trúc tiêu chuẩn của giai đoạn đầu Dân quốc.
"Lâm đạo trưởng, chắc đám người tiến vào trước đã biến mất ở vị trí chính giữa kia!" Lúc này, một thầy đồng của Đại Thần môn đứng ra, chỉ vào căn nhà ở chính giữa giống như bảo tháp rồi nói: "Trước đó bọn họ có phát tín hiệu, phán đoán từ vị trí tín hiệu thì chắc chắn là ở đó!"
Lâm Tiêu gật đầu, hỏi: "Lúc đó có bao nhiêu người đến? Có người sống sót trở lại không?"
Thầy đồng này nhíu mày, trầm tư một lúc rồi đáp: "Lâm đạo trưởng, người tiến vào lúc đó có khoảng ba mươi người, đủ người của các môn các phái! Điều kỳ lạ là bọn họ vừa tiến vào cầu đá thì chúng ta đã không nhìn thấy đội ngũ của bọn họ nữa! Đến khi nhìn thấy tín hiệu mới biết bọn họ gặp chuyện rồi. Trước khi các cậu tới đây, không có một người sống sót ra khỏi đây!"
Lâm Tiêu cũng biết chuyện này nan giải, kiềm chế không nói là vì sợ khiến những đệ tử Thiên Tự môn kia bị dọa. Ông ta không nói gì, chỉ quan sát tình hình xung quanh.
Một lát sau, ông ta mới mở miệng: "Trấn cổ này không lớn, chắc là hình dáng nhà ở theo kiểu lầu canh như Phúc Kiến, tuy nhiên không biết tại sao lại xuất hiện ở phương bắc. Nếu như những đệ tử kia không hề rời khỏi, vậy chắc chắn vẫn còn ở trong đây! Vì vậy chúng ta đi tìm bọn họ trước rồi nói sau. Mọi người chia ra thì nhất định phải cẩn thận!"
Sau khi quyết ý, Lâm Tiêu mở đường ở phía trước. Mà chúng tôi ở phía sau cũng tản ra, gần như khóa chặt tình hình mỗi một góc xung quanh.
Thế nhưng không ai ngờ rằng chúng tôi vừa hành động thì những căn nhà tối đen kia lại lần lượt xuất hiện tia sáng...

Bình Luận

0 Thảo luận