Tôi vừa mới nói muốn vào ngôi miếu Bồ Tát kỳ lạ này, Hà thiên sư đã bị dọa sợ, lông mày cũng vô thức giật giật, mặt mày sợ hãi.
Thấy dáng vẻ của hắn, tôi không nhịn được cười mà hỏi: "Hà thiên sư, ngươi sợ rồi hả?"
"Ừ." Hà thiên sư cũng không giấu giếm, khẽ gật đầu đáp: "Đạo huynh, không giấu gì cậu, đúng là tôi sợ thật! Mẹ kiếp ngôi miếu Bồ Tát này thật sự quá kỳ lạ, tà khí xông thẳng lên trời, cửa miếu nở hoa, đây là điềm đại hung đấy! Đạo huynh cũng đừng cười nhạo tôi, nếu tôi có bản lĩnh như đạo huynh thì còn có thể vào thăm dò tình hình trong miếu. Nhưng kẻ gà mờ như tôi chỉ biết dọa người ta thôi, chứ cậu mà bảo tôi đi đối phó với ma quỷ thì tôi không làm được đâu."
Hà thiên sư nói như vậy chứng tỏ hắn không muốn vào miếu Bồ Tát cùng tôi. Tất nhiên là tôi không thể yên tâm về hắn, vì nếu tôi vào trong mà hắn lại giở trò mờ ám sau lưng thì tôi sẽ bại lộ mất.
Bây giờ là lúc quan trọng nhất, chỉ có thể âm thầm điều tra bác Diệp, biết được mục đích của ông ta thì tôi mới tiện ra tay, để ông ta không có cơ hội trốn thoát.
Tôi nở nụ cười giả tạo với Hà thiên sư, đặt một tay lên bờ vai của hắn, nói: "Hà thiên sư, tự ngươi bảo rằng muốn hối cải để làm người. Người ở Bồ Tát Man mê tín như vậy là vì bị người lúc nãy mê hoặc. Ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu, vì vậy ngươi phải đi vào trong với ta!"
Lúc nói mấy câu sau, tôi đã hơi nâng cao giọng. Tôi có thể cảm giác được sự thay đổi của Hà thiên sư. Vì tay của tôi vẫn còn đang gác trên vai hắn nên tôi có thể biết được hắn đang run.
Hà thiên sư biết mình không thoát được, híp mắt nhìn tôi rồi cắn răng một cái, nói: "Nếu đạo huynh muốn tôi cùng vào, tôi đành liều mạng bồi quân tử vậy. Có điều tôi phải nói trước, đạo huynh nhất định phải bảo đảm tính mạng cho tôi! Tôi còn chưa sống đủ đâu!"
"Yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì thật thì ta cũng sẽ không bỏ mặc ngươi đâu!" Hà thiên sư hơi nhát gan, tôi chỉ có thể an ủi hắn như vậy, để hắn yên tâm.
Sau khi thương lượng xong xuôi, chúng tôi chuẩn bị lén vào trong đó vào buổi tối. Bây giờ là buổi chiều, đương nhiên chúng tôi không dám vào trong. Nếu như bị người dân trong thôn phát hiện ra, kế hoạch của chúng tôi sẽ bị hỏng mất.
Chúng tôi không dám tiếp tục ở lại đây nữa. Bồ Tát Man này quá nhỏ, rất dễ bị người ta phát hiện ra. Để trốn, chúng tôi lại xuống đầm rồng ở bên dưới ngọn núi, trốn vào cánh rừng bên cạnh hồ nước.
Ở trong rừng, mặt trời không chiếu đến nên rất mát mẻ. Hà thiên sư bắt chéo hai chân nằm trên mặt đất, không biết trong đầu đang suy nghĩ điều gì. Từ lúc chúng tôi xuống đây, hắn vẫn luôn im lặng, hoàn toàn không giống với tính cách luôn lải nhải của hắn.
Thấy tôi đang nhìn mình, Hà thiên sư mới nhếch miệng nở nụ cười, nói: "Đạo huynh, cậu nói xem cái gánh hát quỷ kia đi đâu rồi nhỉ? Bồ Tát Man này chỉ rộng bao nhiêu đây, chắc cũng không thể trốn trong đầm rồng chứ?"
Điều mà Hà thiên sư nhắc đến cũng là điều mà tôi không nghĩ ra được. Chắc chắn gánh hát kia đã dẫn đám cô hồn dã quỷ ở bãi tha ma đến Bồ Tát Man rồi. Nhưng đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa phát hiện ra bọn chúng, chúng tỏ là bọn chúng đã trốn ở đâu đó.
Dù sao địa hình xung quanh Bồ Tát Man này rất phức tạp, bọn chúng có muốn trốn cũng không phải là điều khó khăn.
Hiện tại, tất cả những điều này mới chỉ là suy đoán của tôi, tôi cũng không chắc chắn lắm nên lắc đầu, đáp: "Chúng ta đừng đoán nữa, thời cơ đến thì tất cả mọi thứ sẽ được phơi bày."
"Cũng đúng!" Hà thiên sư cười ngượng, sau đó bắt đầu lầm bầm: "Bồ Tát Man, miếu Bồ Tát quỷ quái, gánh hát quỷ, Huyền Chân quan, tất cả những thứ này rốt cuộc có liên quan gì đến nhau?"
Bây giờ hai người bọn tôi đều đang rất nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ ra cách cụ thể, chỉ có thể trò chuyện câu được câu không. Thời gian nhanh chóng trôi qua, trời đã tối, trong rừng bị bóng tối bao trùm đầu tiên.
Trời vừa tối, Hà thiên sư bỗng trở nên tỉnh táo như một tên trộm, lấy hết đồ trong túi vải của mình ra. Không chỉ vậy, hắn còn thay bộ đạo bào giản dị, đeo một cây kiếm gỗ đào ở đằng sau, trên đai lưng cột một sợi dây đỏ, kính Bát Quái cũng đeo vào cổ.
Tôi thấy hắn chuẩn bị kỹ lắm, giống như gặp phải đại địch vậy. Nhưng pháp khí của hắn chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi, chứ nếu gặp phải quỷ quái thật thì vẫn phải dựa vào đạo thuật mình đã tu luyện.
Hơn nữa pháp khí trong tay hắn đều là pháp khí rất bình thường, chỉ có thể đối phó với hồn ma bình thường! Nếu gặp phải ác quỷ thì đống pháp khí của hắn sẽ chẳng có bất cứ tác dụng nào.
Thấy tôi không làm gì cả, Hà thiên sư nghi ngờ hỏi tôi: "Đạo huynh, pháp khí của cậu đâu?"
"Không cần, tôi chỉ cần bùa là đủ rồi!" Nói xong, tôi lấy một lá bùa ra quơ quơ trước mặt hắn. Tất nhiên hắn không biết pháp khí của tôi, bây giờ pháp khí lợi hại nhất của tôi chính là Thước Trấn Hồn, vẫn luôn được tôi buộc sau lưng. Trong tình huống bình thường, tôi sẽ không dùng đến Thước Trấn Hồn, trừ phi gặp phải ác quỷ hoặc là cao thủ!
"Đạo huynh, cậu xem kìa!" Tôi vừa dứt lời, trên mặt Hà thiên sư đột nhiên hiện lên vẻ kinh hãi, hắn chỉ ra sau lưng tôi.
Thấy vẻ mặt của hắn bất thường, tôi vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa hay nhìn thấy bầu trời phía trên Bồ Tát Man lại có luồng khí đỏ tươi. Từ vị trí này có thể phán đoán, nơi tỏa ra luồng khí đỏ tươi kia hẳn là miếu Bồ Tát!
Hơn nữa sau khi luồng khí đỏ tươi kia bay lên không trung lại còn lượn lờ quanh quẩn ở đó. Nhìn lên trên nữa, chúng lại bị trăng khuyết hấp thụ.
Trời giáng dị tượng, đây là điềm đại hung! Nhất là mặt trăng, mặt trăng là âm, phàm là nó xảy ra thay đổi gì thì tất nhiên sẽ có chuyện lớn xảy ra. Ngay vào lúc chúng tôi ngơ ngác, xung quanh trăng khuyết lại mọc ra lớp lông đỏ, giống như mặt trăng lông đỏ vậy.
Nhưng đây không phải là lông đỏ, mà là khí đỏ quỷ quái tản ra từ miếu Bồ Tát.
"Mặt trăng bị luồng khí đỏ tươi vây quanh, hay nói cách khác là trăng khuyết hấp thụ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cảnh tượng này. Đạo huynh, e là xảy ra chuyện lớn rồi!" Hà thiên sư thấy cảnh này, ngay đến cả giọng nói cũng thay đổi.
Mặt mũi hắn trắng bệch. Tôi cũng thầm nhủ, tại sao trong miếu Bồ Tát lại xuất hiện luồng khí màu đỏ tươi kia?
Ngơ ngác trong chốc lát, tôi vẫn kiên trì với quyết định của mình, nói: "Đừng để ý nhiều chuyện như vậy, tiến vào miếu Bồ Tát thì chúng ta sẽ biết chuyện gì xảy ra thôi! Đi!"
Hà thiên sư hoàn toàn không muốn đi, thế nhưng lại không có cách nào phản kháng, đành bất đắc dĩ đi sau lưng tôi. Thế nhưng lúc chúng tôi vào trong khu vực miếu Bồ Tát, tôi liền thấy cửa của căn nhà đầu tiên đột nhiên mở ra.
Cánh cửa vừa mở, tia sáng trong nhà lập tức bắn ra ngoài, vừa hay chiếu đến khu vực phía trước người chúng tôi.
"Nằm xuống!" Thấy tia sáng kia sắp chiếu đến, tôi vội vàng đè Hà thiên sư xuống đất, vừa vặn tránh được tia sáng kia.
Đợi đến khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy ông lão dẫn đầu ở Bồ Tát Man đứng ở cửa, dường như đang dặn dò hai người trẻ tuổi kia điều gì đó. Chúng tôi không nghe rõ được cuộc nói chuyện, chỉ có thể nhìn thấy hai người trẻ tuổi kia không ngừng gật đầu!
Đến khi ông lão kia nói xong, hai người trẻ tuổi này mới rời khỏi căn nhà rồi chạy thẳng xuống núi. Tôi thấy trên lưng bọn họ còn đeo một cái túi, rõ ràng là phải đi xa.
Tôi đang nghi hoặc thì ông lão kia đã đóng cửa lại. Cửa vừa đóng, chúng tôi mới đứng dậy. Hà thiên sư nghi hoặc nói: "Đạo huynh, theo tôi thấy, có phải ông lão này sai hai người kia ra ngoài tìm người tới giúp không?"
"Chắc là vậy!" Tôi không muốn mất nhiều thời gian với chuyện này, thúc giục: "Đi, đến miếu Bồ Tát trước!"
"Được rồi!" Lúc này, vì bị miếu Bồ Tát kia dọa sợ nên Hà thiên sư chẳng còn sức đâu mà nói chuyện nữa.
Đợi sau khi đến chỗ đất trống của Bồ Tát Man, chúng tôi phát hiện tất cả nhà ở xung quanh đều đóng chặt cửa. Không nhìn thấy bác Diệp, cũng không thấy gánh hát, lại càng không nhìn thấy bất kỳ chuyện quái dị gì xảy ra.
Quá yên tĩnh, ngay cả âm thanh chó sủa cũng không có! Gió đêm thổi tới, chúng tôi còn có thể nghe được âm thanh xào xạc của lá cây bị thổi. Chúng tôi không dám đi vào giữa, chỉ có thể đi vòng qua từ cánh rừng ở bên cạnh.
Đợi chúng tôi vòng đến mặt bên của miếu Bồ Tát, lúc này tôi mới chú ý tới, luồng khí đỏ tươi kia bốc lên từ trên nóc nhà của miếu Bồ Tát. Kỳ lạ hơn là tôi vừa đến gần miếu Bồ Tát thì lại thấy lòng hoảng loạn, như thể chẳng thể tập trung tinh thần được!
Sau khi nhẩm tĩnh tâm chú, cái cảm giác này mới vơi bớt. Đến lúc tôi nhìn qua Hà thiên sư, hắn như thể đã bị câu mất hồn, cả người mơ mơ màng màng, như đã không được ngủ ngon suốt mấy ngày, chẳng có chút tinh thần nào.
Thấy thế, tôi vội vỗ mạnh vào bả vai của hắn. Vừa vỗ một cái, Hà thiên sư mới đột nhiên run bắn lên, tỉnh lại rồi lắc đầu, lẩm nhẩm: "Mẹ kiếp, lạ thật. Lúc nãy tôi cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ!"
"Tại tà khí kia đấy, niệm tĩnh tâm chú có thể loại bỏ tạp niệm!" Tôi nhắc nhở. Hà thiên sư bắt đầu bấm ngón tay niệm chú. Đợi sau khi hắn đọc xong tĩnh tâm chú mới khôi phục lại được.
Thấy hắn không sao, lúc này tôi mới lặng lẽ vòng đến trước cửa miếu Bồ Tát. Đóa hoa màu đỏ mọc ra trước cửa miếu đã khô héo, giống như bởi vì có máu động vật vẩy lên mới mọc ra. Chứng tỏ, thứ ở bên trong chắc chắn là thứ gì đó rất tà ma.
Sau khi quan sát xung quanh, xác định rằng không có người nào, lúc này tôi mới dùng sức đẩy nhẹ cửa miếu.
Tôi cố đẩy thật khẽ, thế nhưng lúc đẩy cửa vẫn tạo ra âm thanh cọt kẹt. Hà thiên sư ở phía sau canh chừng giúp tôi. Thấy không có ai phát hiện, hắn ra hiệu cho tôi tiếp tục đẩy cửa.
Tôi lại dùng sức lần nữa, cửa miếu bị tôi đẩy ra một cái khe, đủ cho hai người chúng tôi lách người đi vào. Vì sợ nếu tôi vào trong Hà thiên sư sẽ chạy mất nên tôi bảo hắn vào trước!
Lúc đầu hắn không muốn, cuối cùng bị tôi trừng mắt nhìn đành bất đắc dĩ lách người vào trong. Thấy hắn vào rồi, tôi mới mau chóng vào, cũng tiện tay đóng cửa miếu lại.
Nhưng ai ngờ tôi vừa xoay người thì Hà thiên sư đã ngơ ngác đứng sững tại chỗ. Hắn không chỉ run người mà hai chân cũng run rẩy.
Nhìn dáng vẻ của hắn thì có vẻ như đã bị thứ gì đó dọa sợ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận