Vừa nghĩ tới việc, người gọi điện thoại chính là bác Diệp, tôi không khỏi rùng mình, đầu óc cũng choáng váng, không sao tin nổi vào suy đoán của chính mình.
Lâm Y Y nhìn tôi, nói bằng cái giọng nghiến răng nghiến lợi: "Anh Cửu, em biết ngay ông ấy không phải người tốt mà! Lúc ở nhà họ Diệp, em hay thấy ông ấy lén la lén lút đi thăm người phụ nữ Linh tộc bị nhốt trong phòng tối, bị em bắt gặp mấy lần rồi. Chỉ có anh Cửu không tin em thôi. Chưa biết chừng, người cứu Diệp Thiếu Khanh lúc trước cũng chính là ông ta cũng nên."
Khi ấy, chuyện Diệp Thiếu Khanh bị ai cứu thoát vẫn là một câu đố, nay Y Y nhắc đến, tôi mới nhớ lại tình hình lúc đó. Ở thôn Tiểu Nghĩa, Diệp Thiếu Khanh đã hại chết Diệp Trường Phong, Diệp Chu Tinh đòi giết hắn, cuối cùng là Tử Long ra tay đánh hắn bị thương.
Ngay lúc Diệp Chu Tinh toan giết hắn thì hắn được người ta cứu. Bây giờ ngẫm lại, đúng là lúc ấy bác Diệp cũng không có mặt.
Tôi không dám tiếp tục suy nghĩ tiếp. Nếu thực sự là bác ấy đã cứu Diệp Thiếu Khanh thì rất có khả năng, bác ấy chính là cha ruột của hắn. Nếu không, bác ấy sẽ không giúp Diệp Thiếu Khanh, lại càng không thường xuyên đi thăm người phụ nữ Linh tộc đó.
Diệp Thiếu Khanh thù ghét nhà họ Diệp đến tận xương tủy, chỉ hận không thể khiến người nhà họ Diệp chết hết. Thần Tiêu môn chắc cũng do hắn phụ trách, hắn đã đi theo Linh tộc. Bác Diệp chủ động đến nơi này để di chuyển mộ phần giúp Vương Kiện Vỹ, vậy mà vừa đến đã gặp chuyện!
Càng nghĩ lòng tôi càng thêm sợ hãi, tôi không dám tin rằng mọi chuyện đều là do sắp đặt. Bởi bác Diệp rất tốt với tôi, ít nhất là bác ấy chưa từng hại tôi, cho dù là tôi đang bị bác ấy lợi dụng.
Nếu đúng thật là bác ấy thì nhà họ Diệp đã gặp phải rắc rối lớn. Và đó sẽ đúng là kế điệu hổ li sơn! Hèn gì Chu Tước còn nhắc nhở tôi đừng để bị người ta lợi dụng. Thì ra anh ta đã biết từ lâu!
Thấy Y Y còn định nói tiếp, tôi lập tức ngăn lại: "Y Y, chuyện này không nói bừa được, chúng ta không có chứng cứ, tất cả mới chỉ là suy đoán thôi. Em nghe anh, không được nói chuyện này với ai hết. Kể cả có gặp bác Diệp cũng không được nhắc đến, hiểu chưa?"
Giọng điệu của tôi có phần nặng nề, bởi trong thâm tâm tôi cũng đã có tính toán của riêng mình, quả nhiên lòng người đáng sợ hơn ma quỷ cả trăm lần. Có người là có giang hồ, mà cái giang hồ Đạo môn này, quá rắc rối. Nếu không nhờ bản thân tốt số, có khi bị mất mạng cũng chẳng hay.
Nhưng họ tính kế được thì tôi cũng phụng bồi. Tôi sẽ vờ như không biết chuyện này, để xem rốt cuộc họ muốn làm gì?
Y Y luôn tin tưởng tôi, cho nên ngoan ngoãn đáp lời: "Dạ, em nghe lời anh Cửu, em không nói đâu!"
"Tốt!", an ủi Y Y xong, tôi mới dìu cậu đệ tử còn sống sót dậy, hỏi cậu ta: "Còn đi được không?"
"Anh Cửu, em đi được!" Cậu đệ tử nhà họ Diệp gật đầu lia lịa, "Nhưng mà anh Cửu, sau khi vào trong đây, tụi em cũng tìm đủ mọi cách để thoát ra. Chỉ có điều, chỗ này chẳng có lối nào để đi cả, cửa thì chỉ vào được chứ không ra được. Trừ khi có người mở từ bên ngoài vào, nếu không, cả đời chúng ta cũng chẳng ra nổi."
Nghe cậu ta nói vậy, lòng tôi tức thì chùng xuống, nhưng vẫn không cam lòng bèn gặng hỏi: "Các cậu đã kiểm tra hết cả nhĩ thất này rồi mà cũng không tìm được cách ra à?"
"Đúng thế, anh Cửu! Chúng em tìm khắp cả rồi, không tìm thấy cơ quan nào hết! Cánh cửa đá này nặng lắm, chúng em thử đẩy mà cũng không xi nhê!"
"Chết tiệt!" Nghe lời khẳng định của cậu ta, tôi buột miệng lẩm bẩm thôi xong. Nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, bèn bảo Y Y đỡ cậu ta, còn bản thân tôi thì tìm quanh một lượt.
Bất kể ngọn đèn dầu trên tường hay phiến đá trên mặt đất tôi cũng không buông tha, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bất kỳ cơ quan nào. Tôi lại dốc hết sức đẩy thử cánh cửa đá, song cửa đá này ít cũng nặng mấy trăm cân, hoàn toàn không suy chuyển trước cú đẩy của tôi.
Khủng khiếp nhất là gian mộ thất phụ này cách âm quá tốt, tôi có gào thế nào thì người bên ngoài cũng không hề nghe thấy.
Lẽ nào chúng tôi sẽ bị nhốt trong gian mộ thất này đến chết? Tôi cũng bắt đầu hơi mất bình tĩnh, đấm mạnh lên cửa đá, đến nỗi tay đã rơm rớm máu.
"Anh Cửu, anh đừng nóng vội, cứ từ từ rồi tính, Y Y tin anh mà!" Thấy cảm xúc của tôi có phần bất ổn, Lâm Y Y nhẹ nhàng an ủi tôi.
Tôi lắc đầu cười, bảo: "Y Y, không sao hết, nhất định anh Cửu sẽ đưa em ra ngoài."
"Vâng, vâng!" Lâm Y Y nhoẻn miệng cười, nói rất chắc chắn: "Anh Cửu, em tin anh. Dù có không ra được, em cũng muốn ở bên anh."
"Cô bé ngốc!" Tôi cười xòa, cảm xúc cũng thả lỏng hơn, nhưng trong lòng tôi vẫn bộn bề suy nghĩ. Gian mộ thất phụ này được thiết kế để nhốt những kẻ dám xông vào đến chết, hoàn toàn không chừa đường ra.
Bây giờ, dẫu tôi có bản lĩnh thông thiên cũng không đẩy mở được cánh cửa đá kia. Nếu đào lối thông ra khỏi mộ, chắc chưa ra được đến ngoài thì chúng tôi đã chết đói mất.
Để tỏ ra là mình không hề hoang mang, tôi vẫn luôn tay sờ chỗ nọ nắn chỗ kia, hòng để Y Y yên tâm. Nhưng tôi biết việc mình đang làm là công cốc, đèn cũng đã cháy gần hết dầu.
Oxy trong này chắc chắn không đủ cho thời gian dài, tới lúc đó chúng tôi vẫn sẽ chết.
Két!
Đúng vào lúc tôi chuẩn bị bỏ cuộc, chỗ cánh cửa đá đột nhiên vang lên tiếng ken két. Tôi giật mình, tức thì nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy có người đang cố đẩy mở cánh cửa đá từ phía ngoài. Nhưng cánh cửa này được thiết kế xoay tròn, người đó giữ chặt lấy một bên cửa, gọi chúng tôi: "Ra mau!"
Lực xoay của cánh cửa rất lớn, tôi thấy người đó đã sắp không giữ nổi nữa, khe hở ngày càng thu hẹp dần. Tôi cũng mặc kệ hết thảy, cùng Y Y dìu cậu đệ tử nhà họ Diệp lao ra ngoài.
Vừa xông ra khỏi gian mộ thất, cánh cửa đá đã đóng sầm lại.
Tôi quan sát người vừa cứu mình, người đó mặc áo bào màu đen của Thần Tiêu môn, quay lưng về phía chúng tôi, hình như đó cũng chính là người đã đưa cho tôi mẩu giấy. Trong đường hầm tối om chỉ còn lại một mình người đó, ngay cả bầy cóc máu cũng không thấy đâu nữa. Chỗ cửa lối ra có mùi cháy khét, là mùi thịt người bị đốt cháy khét, chắc hẳn là những đệ tử của Linh tộc bị bầy cóc máu tấn công.
Cánh cửa đá phía trước đã mở ra, chứng tỏ đám người Chu Tước đã vào trong. Tôi nhìn ngó một lúc mới hỏi người đó: "Rốt cuộc anh là ai? Trước thì đưa tôi mẩu giấy, giờ còn cứu tôi?"
Tôi vừa cất tiếng hỏi, người đó đã bật cười, nhưng vẫn đứng quay lưng về phía tôi, còn cố ý thay đổi giọng nói: "Trước đây tôi từng làm sai quá nhiều, gây ra quá nhiều tội lỗi! Cậu đã cho tôi cơ hội tái sinh, tôi muốn làm người tốt một lần, tích thêm ít phúc đức, ít nhất khi chết đi không bị đày xuống 18 tầng địa ngục. Số mệnh của ta thế nào ta tự biết, chỉ có đi theo các cậu mới bù đắp được tội lỗi đã gây ra!"
"Đi theo chúng tôi? Tôi đã cho anh cơ hội tái sinh?" Tôi còn đang lẩm bẩm nhắc lại mấy lời vừa rồi thì người đó đã bước vội tới phía cửa đá, hối thúc: "Đi mau đi, muốn cứu Lỗi gia, cậu nhất định phải lấy được thứ mà Quỷ Đế Thổ Bá để lại. Ngoài thứ đó ra, không còn cách nào khác đâu!"
Người đó nói rất nhanh, dứt lời là cắm đầu chạy vào trong cửa đá. Tôi còn nhiều điều muốn hỏi nhưng đã không kịp nữa.
Thấy người đó đã chạy khuất, tôi mới nhìn đệ tử nhà họ Diệp và bảo: "Tôi chỉ giúp được cậu tới đây thôi, có sống sót được hay không phải trông vào ý chí của cậu! Ra khỏi con đường hầm này, xuống núi mộ phần là cậu có thể sống sót!"
Cậu đệ tử nhà họ Diệp hiểu ý tôi, gật đầu lia lịa, giọng đầy biết ơn: "Anh Cửu, cảm ơn anh cứu mạng!"
Nói đoạn cậu ta cúi đầu hành lễ với tôi, rồi men theo tường đá đi ra ngoài. Tiếp đó, tôi mới dắt theo Lâm Y Y tiến vào trong. Người đã cứu chúng tôi rất chu đáo, còn để lại cho hai đứa tôi một cây đèn pin. Tôi cầm đèn pin, bắt đầu đi tìm đám người Chu Tước.
Tốc độ của tôi không hề chậm, nhưng mãi vẫn chưa thấy bóng dáng họ đâu, chứng tỏ họ đã đi rất xa. Chúng tôi men theo con đường hầm đi mãi, nhưng cứ đi được một đoạn thì phía trước lại xuất hiện một cánh cửa đá.
Cửa đá đã bị nhóm người Chu Tước mở toang, tôi không rõ con đường này dài đến đâu, chỉ biết mải miết chạy, lúc thì rẽ ngoặt, lúc lên, lúc lại xuống.
Tôi nhẩm đếm, tổng cộng chúng tôi đã đi qua chín cánh cửa đá. Tới khi vào đến cánh cửa đá cuối cùng, tôi đã nhìn thấy cuối đường có ánh sáng.
Tôi rọi đèn pin qua, đúng lúc nhìn thấy Chu Tước cùng người của hắn ta đều đang đứng cuối con đường, có vẻ như họ đều bị bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt.
Lúc này, tôi cũng đã để ý thấy, phía trước họ hoàn toàn trống trải, không còn là con đường hầm tối om nữa. Cách một đoạn xa như vậy nhưng tôi vẫn thấy được phía trước có ánh sáng. Thứ ánh sáng này không đến từ đèn pin, mà giống như ánh trăng chiếu xuống hơn.
Tôi kéo Lâm Y Y lại gần họ, còn chưa tới nơi, bỗng Chu Tước lẩm bẩm đầy phấn khích: "Chín cánh cửa đá, lần lượt đại diện cho Cửu Trùng Địa. Cửu Trùng Địa, cũng là Cửu U. Canh giữ U Đô cõi âm, Quỷ Đế Thổ Bá! Cuối cùng tôi đã tìm được mộ phần của ngài rồi, ha ha!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận