Trong chớp mắt, hai con quỷ đòi nợ đang treo ngược trên cành cây liễu đã bắt đầu tấn công. Lúc này Dương lão tam hoàn toàn không hề chú ý đến tình hình trên đầu mình. Vì muốn dụ hai con quỷ đòi nợ này ra, anh ta đã cắt ba đường lên người, hiện giờ mất máu quá nhiều, đến đi đường còn không vững, đừng nói là kịp phản ứng lại!
Tôi ở phía sau Dương lão tam, mở thiên nhãn nên thấy hết được mọi hành động của hai con quỷ đòi nợ kia! Nhìn thấy hai con quỷ đòi nợ bắt đầu tấn công Dương lão tam, tôi không có thời gian quan tâm chuyện phải giải quyết cùng lúc hai con quỷ nữa, chỉ có thể hô to lên cho Dương lão tam nghe thấy: "Lão tam, coi chừng phía trên!"
Vào lúc tôi nhắc nhở anh ta, hai con quỷ đòi nợ kia cũng đã nhảy xuống. Tôi vừa cất tiếng gọi, Dương lão tam đột nhiên hoàn hồn. Anh ta rất thông minh, không hề ngẩng đầu lên xem mà nhào người về phía trước, vừa kịp tránh được hai con quỷ đòi nợ đánh lén.
Hai con quỷ đòi nợ không tập kích thành công, nằm xuống đất giống như con nhện. Lúc quay đầu nhìn về phía tôi, chúng mang vẻ mặt đầy u oán. Ánh mắt tràn ngập thù hận đó khiến tôi thấy mà run rẩy trong lòng.
Nhưng bọn chúng quá thông minh. Sau khi phát hiện ra điều khác thường, bọn chúng lập tức xoay người, định nhảy xuống sông. Tôi đã sớm tính được đường lui của bọn chúng nên đưa đạo chỉ, Thước Trấn Hồn chịu sự khống chế của chân khí Huyền Chân, tức khắc bay nhanh về phía bọn chúng.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, con quỷ đòi nợ bị tôi làm bị thương trước đó lại bị Thước Trấn Hồn của tôi đâm vào người. Lần này Thước Trấn Hồn đâm trúng bờ vai của nó, khiến nó bị đóng chặt trên cây liễu.
Còn con quỷ đòi nợ có cái đầu to nhất đã kịp nhảy bõm xuống sông. Lúc tôi vọt đến, cái đầu của con quỷ đòi nợ đó nổi lên trên nước sông, nó trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức oán hận, dữ tợn nói: "Tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày, phàm là người sống mà tao gặp được, tao sẽ biến nó thành quỷ nô! Tao sẽ cho quỷ nô cắn từng miếng thịt trên người mày xuống, khiến mày muốn sống không được muốn chết cũng không xong! Nhớ kỹ lấy, tao nhất định sẽ quay về tìm mày!"
Khi nó nói câu ấy, giọng điệu của nó khiến tôi không kiềm chế được mà rùng mình. Sự oán hận của nó đối với tôi như thể nó có thâm thù đại hận gì với tôi vậy. Vẻ căm thù trên mặt và sự u oán trong đôi mắt nó khiến tôi phải thấy phát rét trong lòng.
Con hóa sinh tử này hành động rất nhanh. Sau khi căm hận bỏ lại một câu này, nó liền chìm vào trong sông. Đợi đến lúc tôi chiếu đèn pin lên mặt sông thì đã không còn thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Ở trong nước, tôi không thể làm gì được nó. Hơn nữa bây giờ là đêm khuya, tôi xuống dưới cũng sẽ gặp nguy hiểm.
"Chết tiệt! Cuối cùng vẫn để nó trốn thoát!" Tôi ảo não nhìn mặt sông, nghiến răng mắng mỏ.
Lúc này Dương lão tam cũng bò dậy. Hai bên tay áo của anh ta đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lại thêm đống máu gà đông lại thành màu đen trước đó, lúc này anh ta giống như người vừa bước ra khỏi bồn máu vậy!
"Anh Cửu, xin lỗi. Nếu tôi phản ứng lại kịp thì con quỷ đòi nợ kia đã không thể trốn thoát được rồi!" Dương lão tam đi đến phía sau tôi, nói lời xin lỗi.
Tôi khẽ lắc đầu, vỗ vai anh ta rồi khích lệ: "Lão tam, anh đã làm tốt lắm rồi, thật đấy. Nếu không phải anh dùng máu của mình để dụ bọn chúng ra, e rằng đêm nay bọn chúng sẽ không xuất hiện! Không chỉ có vậy, điều khiến tôi thấy mừng chính là độ nhanh nhạy của anh! Lúc nãy trong tình huống căng thẳng như thế mà anh cũng có thể bình tĩnh lại, không ngẩng đầu lên xem, chọn tránh đi, đây mới là tuyệt này!"
"Ừm." Mặt Dương lão tam tái nhợt, anh ta hỏi tôi: "Anh Cửu, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Không còn đường lui nữa!" Tôi cắn răng, nhìn mặt sông tĩnh lặng, nói: "Con quỷ đòi nợ đã trốn thoát chắc chắn sẽ không ở lại trong thôn nữa, nó sẽ đến thôn khác hại người! Vì thế, có thế nào trong đêm nay tôi cũng phải đuổi theo nó! Còn con quỷ đòi nợ này, anh mang nó về nhà của bí thư chi bộ thôn, chiên trong nồi. Còn việc phải giải thích với người dân trong thôn thế nào, anh cứ bảo Trình Vũ Phi và bí thư chi bộ thôn xử lý!"
"Vâng." Dương lão tam gật đầu, lui sang một bên.
Tôi lấy con quỷ đòi nợ bị tôi đóng trên cây liễu xuống, trói chặt tay chân nó lại, gập người nó lại, như vậy thì nó không thể đánh lén người khác được nữa!
Trói chặt nó xong, tôi mới rút Thước Trấn Hồn ra, đưa con quỷ đòi nợ này cho Dương lão tam. Dương lão tam kéo con quỷ đòi nợ này đi, nhắc tôi cẩn thận rồi đi thẳng đến nhà bí thư chi bộ thôn!
Dương lão tam vừa đi, tôi liền nhìn con sông trước mắt rồi quát lên: "Hôm nay cho dù hao hết tu vi, ta cũng không để ngươi trốn thoát! Đại đạo vô cương, tất cả tai họa đều không có chỗ che thân!"
Vừa dứt lời, tôi bèn lấy một nắm hạt đậu từ trong túi càn khôn ra, ném xuống đất. Tiếp đó, tôi lấy ba nén nhang ra, đốt lửa rồi cắm xuống đất.
Tay phải tôi cầm bùa, hai tay nhanh chóng kết ấn, đồng thời niệm thần chú: "Thiên linh linh, địa linh linh; cầu khẩn Hắc Kỳ đại tướng quân, phụng mệnh trấn thủ Ngọc Hư Cung; được sắc chỉ của Huyền Thiên Thượng Đế, hạ xuống thế gian cứu vạn dân; hắc kỳ triển khai phân thế giới, bách vạn thiên binh hạ đàn lai; lân yêu phục quái ngô tại tiên, khu tà áp sát ngô tại tiền; đệ tử Huyền Chân giáo Lý Sơ Cửu phụng Tam Thanh tổ sư gia, xin thiên binh giáng lâm, giúp ta phong ấn tất cả ác quỷ trong thiên hạ! Hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh! Chú hành thuật thủy, lên!"
Cùng với tiếng hô "lên" cuối cùng của tôi, một luồng gió chợt thổi đến. Tiếp đó, những hạt đậu tương bị tôi rải xuống đất đột nhiên nhảy lên, nén nhang cắm bên cạnh để mời thần cũng cháy rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, ba nén nhang đã sắp đốt hết, giống như thật sự có thần linh đang hít nhang vậy.
Một giây sau, những hạt đậu tương nhảy lên đã biến thành từng thiên binh to bằng bàn tay, do Thiên Binh tướng quân suất lĩnh nhảy vào lòng sông!
Đợi sau khi bọn họ nhảy hết vào trong sông, tôi lập tức chiếu đèn pin qua đó. Chỉ nhìn thấy mặt sông êm ả này giống như bị vô số luồng kiếm khí tan ra thành từng gợn nước.
Những gợn nước này cấp tốc chảy xuống hạ du, tôi cũng chạy theo những gợn nước này. Tốc độ của gợn nước càng lúc càng nhanh, tôi đuổi theo không kịp nữa.
Nhưng tôi biết những thiên binh tôi gọi ra chắc hẳn đã tìm được tung tích của con quỷ đòi nợ, đang đuổi theo nó. Nói cách khác, con quỷ đòi nợ này còn đang trốn trong nước, không dám xuất hiện. Nó biết mình mà xuất hiện thì nhất định sẽ bị tôi bắt ngay!
Thế nhưng điều khiến tôi không ngờ chính là đợi đến lúc tôi chạy đến cầu gỗ ngay cửa thôn, thiên binh mà tôi gọi ra liền biến mất. Mặt sông đã yên ả trở lại.
"Chuyện này rốt cuộc là sao?" Tôi nghi hoặc trong lòng, hoàn toàn không hiểu nổi, lông mày của tôi cau lại. Thiên binh mà tôi gọi ra đã biến mất, vậy thì đừng mong có thể tìm ra được con quỷ đòi nợ kia.
Cách duy nhất bây giờ là xuống Âm tào Địa phủ mời âm binh giúp đỡ, thế nhưng lại không đủ thời gian. Hơn nữa việc hồn phách rời khỏi thể xác quá nguy hiểm, nếu con quỷ đòi nợ này nhân cơ hội đó nhập vào người tôi thì tôi chẳng còn cơ hội mà hối hận nữa!
Thế nhưng nếu cứ để con quỷ đòi nợ này trốn thoát, vậy nhất định hậu họa sẽ vô cùng. Vốn dĩ cha của nó tàn nhẫn sát hại mấy anh em nó, khiến bọn chúng không tan được oán khí trong lòng, biến thành quỷ đòi nợ khó dây dưa nhất rồi. Bây giờ tôi lại giết chết hai người anh em ruột của nó, mối thù sâu đậm này đủ để khiến nó chống lại trời!
Tôi càng nghĩ càng thấy hối hận, chỉ còn một chút nữa thôi là đã có thể giải quyết con quỷ đòi nợ cuối cùng này. Thế nhưng điều kỳ lạ là thiên binh tôi gọi ra lại đột nhiên biến mất!
Tôi cảm thấy không cam lòng, lấy la bàn Bát Quái ra. Thế nhưng la bàn Bát Quái lại không chút phản ứng, chứng tỏ hoặc là con quỷ đòi nợ này còn đang trốn trong nước, hoặc là đã trốn thoát.
Trời đất bao la, tôi nên làm gì mới có thể tìm được nó đây? Nếu không giải quyết được nó, dựa vào oán khí của nó thì chắc chắn sẽ có vô vàn hậu họa.
"Mẹ kiếp!" Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được chửi thề một tiếng, không ngờ rằng bản thân lại gặp sự cố vào lúc quan trọng thế này. Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, bây giờ đã là giờ Dần, nói cách khác thì trời sắp sáng rồi.
Nếu trước khi trời sáng còn chưa tìm ra được nó thì lúc trời sáng hẳn cũng đừng hòng tìm được! Lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực như vậy, nếu không bắt được con quỷ đòi nợ cuối cùng, sao tôi có thể yên tâm về thôn Ma Câu được đây?
Tôi chậm rãi bước tới cầu gỗ, trong lòng vẫn chưa hiểu vì sao thiên binh mà tôi gọi ra lại đột nhiên biến mất ở chỗ này, nhất định là có nguyên nhân nào khác. Sau khi ý thức được vấn đề, tôi bắt đầu kiểm tra cầu gỗ này.
Cây cầu gỗ này là cây cầu gỗ rất bình thường, còn rất hẹp. Đi hết cầu gỗ, tôi vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng khi xuống cầu, ngồi xổm nhìn bên dưới cầu gỗ thì đột nhiên phát hiện ra điểm khác thường!
Phần chính giữa bên dưới cầu gỗ có treo ba cây đao sáng chói. Thanh đoản đao này không có chuôi đao, chỉ có một cái vòng sắt để thay thế cho chuôi đao. Nói cách khác, thanh đoản đao treo ở dưới cầu chính là đao Trảm Long.
Ở dưới bất kỳ cây cầu nào đều sẽ treo hoặc chôn một thanh đao Trảm Long, là muốn ngăn cản long khí xông lên phá cầu!
Sau khi nhìn thấy ba thanh đao Trảm Long này, tôi mới hiểu rõ tại sao thiên binh mà mình gọi ra biến mất một cách đột ngột như vậy. Vì các thiên binh đã bị thanh đao Trảm Long này chém đứt linh khí!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận