Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 860: Tất cả là bí ẩn

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Câu hỏi của tôi khiến Trương Tam không nén được mà run lên, ánh mắt bất giác đảo quanh nhìn khắp mọi nơi. Ánh mắt vừa sợ hãi vừa căng thẳng đó thể hiện hết trên gương mặt, nhất là mồ hôi trên trán hắn ta, quả thực không khác gì đang dầm mưa.
Trương Tam đờ ra mất mấy giây mới hoàn hồn, hàng lông mày nhíu chặt, mặt mũi trắng bệch, đến cả thở cũng không dám thở mạnh, như thể không dám nghĩ lại chuyện hai cô gái kia nhảy lầu, chỉ biết chán nản gật gật đầu.
Thấy hắn ta gật đầu, lòng tôi cũng đã có suy tính sơ bộ. Sau khi chết, hai nữ sinh nhảy lầu kia biến thành oan hồn, không cho người trong trường bổ túc ban đêm này rời đi. Kẻ nào cố tình muốn bỏ đi sẽ bị họ trừng phạt.
Người nhảy lầu tự sát mang oán khí rất nặng, nhất là những người mặc quần áo màu đỏ rực rồi nhảy lầu, sau khi chết chắc chắn sẽ biến thành lệ quỷ. Mà họ vẫn luôn ở lại trường bổ túc này, chắc hẳn vì có di nguyện nào đó chưa hoàn thành. Nhưng tôi không hiểu được, cho dù họ là lệ quỷ, nhưng người tu đạo có thể đối phó với họ ở Hoa Hạ này không phải số ít. Chỉ cần có lòng, nhất định sẽ tìm được người tới đối phó với họ.
Suy xét tới một vài yếu tố, tôi lại hỏi Trương Tam: "Anh Tam, rốt cuộc họ đã chết thế nào vậy?"
Cảm xúc của Trương Tam lúc này cũng khá hơn rất nhiều, trên nền đất có không ít đầu lọc, thuốc lá trên tay cũng giống như mồ hôi vã ra trên trán hắn ta vậy, chưa từng ngừng.
Trương Tam không trả lời tôi ngay lập tức mà đưa mắt quan sát xung quanh, sau khi xác nhận không có ai mới thì thầm kể cho tôi nghe: "Hai người đó vốn là nhân viên quản lý ở một tập đoàn nào đó, nhưng vì bằng cấp không đủ cao nên mới đến trường bổ túc ban đêm này nâng cao kiến thức văn hóa. Tôi chưa từng gặp họ, nhưng nghe nói họ xinh đẹp lắm. Một người là Chung Tiểu Nguyệt, một người là Lưu Thi Vũ. Hai người nhảy lầu tự sát cùng một lúc, khi chết, trên người lõa lồ không có một mảnh vải che thân. Mà lớp quản lý hành chính có tổng cộng mười lăm người, ngoài hai người họ ra thì còn lại toàn là nam thôi. Đến cả hiệu trưởng đứng lớp cho họ và các giáo viên khác cũng là nam. Thực ra tôi cũng âm thầm điều tra chuyện này rồi, tiếc rằng người biết bí mật lại ngậm miệng không nói. Tôi luôn cảm giác cái chết của hai người họ không đơn giản, nếu không cũng không đến mức âm hồn bất tán, quấn lấy người trong trường này."
Nghe Trương Tam nói xong những lời này, tôi đã hiểu qua về sự việc ấy. Phân tích theo lời kể của Trương Tam thì tạm thời có thể chia ra làm hai khả năng, thứ nhất là họ đã bị lăng nhục, sau cùng quyết định nhảy lầu tự sát; còn khả năng thứ hai là hai người này bị cưỡng hiếp rồi giết chết.
Tôi nghiêng về khả năng thứ hai nhiều hơn, dù sao thì họ cũng là nhân viên đã lăn lộn trong tập đoàn lớn, chắc hẳn từng trải qua sóng to gió lớn, tuyệt đối không chọn phương pháp này để quyên sinh.
Nếu thực sự là như vậy thì cũng chỉ là hai nữ quỷ đang hoành hành mà thôi. Khi nào giải quyết được họ thì người trong trường bổ túc ban đêm này sẽ không bị họ khống chế nữa.
Nghĩ đến đây, tôi lại một lần nữa cất tiếng hỏi: "Anh Tam, nếu các anh đều biết có nữ quỷ đang làm trò, tại sao không tìm người tới giúp?"
"Ôi!" Nào ngờ, Trương Tam thở dài thườn thượt: "Anh bạn nhỏ, cậu không biết đấy thôi. Chúng tôi từng tìm người tới xem rồi, nhưng hoặc là tìm phải thằng lừa đảo, hoặc là nửa chừng người ta xuất gia luôn, ai cũng sợ hết hồn rồi chạy mất. Với quan hệ của những người bình thường như chúng tôi, đâu thể tiếp xúc với người thực sự có đạo hạnh. Vả lại, bình thường họ cũng không hại chúng tôi, chỉ cần chúng tôi không bỏ đi là được. Một số giáo viên chạy trốn, sau cùng bỏ mạng. Cũng có kẻ táng tận lương tâm, vì muốn sống mà nỡ lòng lừa người nhà và bạn bè tới làm quỷ chết thay. Ngày thường trong trường bổ túc chẳng có mấy người, hôm nay là ngày giỗ của họ, những người từng cùng lớp với họ năm ngoái đều quay lại hết."
Giọng nói của Trương Tam có vẻ run rẩy, dường như hắn ta phát giác ra chuyện này không ổn. Tôi thì không coi hai nữ quỷ kia ra gì, mà đang bận nghĩ, bao giờ thì phân thân của Ma Vương mới xuất hiện?
Theo suy đoán và tính toán của Trình Vũ Phi thì trong khu vực xảy ra chuyện quái dị ở Kiềm Thành chỉ còn mỗi trường bổ túc này chưa bị ra tay. Từ bản đồ mà cô ấy đánh dấu, trường bổ túc ban đêm này nằm ở vị trí "thu lưới". Nếu không có gì ngoài ý muốn thì phân thân của Ma Vương chắc chắn sẽ đến đây.
Mục đích của chúng rất đơn giản, chúng cần người có tâm ma trong cơ thể. Chỉ có những người như thế mới bị chúng kiểm soát rồi trở thành con rối của chúng. Ngay khi tôi đang âm thầm suy tính thì tiếng chuông báo "leng keng" bỗng vang lên từ phía tòa nhà giảng đường.
Bây giờ các trường học gần như đều dùng chuông báo điện tử, loại chuông cần dùng tay gõ trước kia đã bị thay thế từ lâu rồi. Tôi không ngờ rằng trường bổ túc ban đêm này vẫn còn giữ được kiểu gõ chuông cổ xưa như thế.
Trường bổ túc ban đêm rất hẻo lánh và yên tĩnh, nên khi tiếng chuông vang lên, nó chói tai vô cùng. Trương Tam nhìn về phía tòa giảng đường, khẽ thở dài, "Vào lớp rồi, cậu không đi được rồi."
"Hề hề." Tôi mỉm cười hềnh hệch và nói: "Anh Tam, tôi đến rồi cũng không định rời đi. Vả lại, anh không muốn xem thử khả năng của tôi à? Chưa biết chừng tôi thực sự có thể đối phó với hai nữ quỷ kia đấy."
Trương Tam nghe xong phải nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, hai mắt của anh ta nheo lại đến khi chỉ còn một đường chỉ, trên trán vẫn rịn đầy mồ hôi. Trên gương mặt phị thịt kia dần dần lộ ra một nụ cười đầy hi vọng, "Tôi cảm thấy cậu không giống mấy người kia, cũng tốt, dù sao sớm muộn gì cũng phải chết, chi bằng theo cậu lên đó cố một phen."
"Được!" Tôi cười cười, sau đó hai người chúng tôi cùng nhau đi về phía tòa giảng đường. Chúng tôi đi lên từ tầng một, nhưng kỳ lạ ở chỗ, toàn bộ tầng một tối thui như hũ nút, không một phòng học nào bật đèn.
Bờ tường ở cầu thang đã tróc vữa rồi, chẳng biết tòa nhà này tồn tại qua bao nhiêu năm lịch sử. Tôi giẫm lên bậc cầu thang, cứ cảm thấy bậc thang này phát ra âm thanh lục cục lục cục, như sắp gãy luôn vậy.
Hành lang tầng một rất dài, tối đen như mực, dường như không nhìn thấy điểm tận cùng. Ở cuối hành lang hình như có một ngọn đèn cảm ứng đã hỏng mất cảm ứng, thỉnh thoảng lóe lên sau đó vụt tắt, tạo cảm giác âm u rùng rợn.
Két.
Ngay khi tôi đang lần mò đi giữa hành lang tối thui thì ở đầu kia của hành lang đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt như mở cửa. Tầng một của tòa giảng đường này vốn tĩnh lặng đến mức cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, nên khi âm thanh mở cửa này vang lên, Trương Tam ở phía sau chửi đổng một tiếng: "Mẹ kiếp cái trường bổ túc này ghê quá đi mất! Anh bạn nhỏ, chúng ta mau lên thôi."
Dù sao Trương Tam cũng chỉ là người bình thường, đương nhiên sẽ thấy sợ. Tôi cũng không trêu chọc mà cùng hắn ta lên hẳn tầng cao nhất của tòa giảng đường. Tầng hai cũng không khác gì tầng một, cả hành lang dài không thấy một bóng ma. Hình như đèn cảm ứng hỏng hết cả rồi, lúc sáng lúc tối, khiến hành lang tĩnh mịch này càng thêm âm u.
Sau khi đi một hơi hết bốn tầng lầu, chúng tôi thấy phòng học ở cuối dãy đang sáng đèn. Ánh đèn trong phòng học không quá sáng, nhưng vẫn loáng thoáng thấy không ít người đang ngồi bên trong.
Nhưng ngoài phòng học này ra thì các phòng học khác tắt đèn hết. Nói thật lòng, lúc này tôi nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng thấy ghê người.
"Ôi, kỳ lạ ghê, sao cửa sắt ở tầng thượng lại mở ra thế này?" Đúng lúc này, Trương Tam đột nhiên lầm bầm nói. Tôi quay đầu nhìn lại, vừa vặn thấy hắn ta đang đứng ở chỗ cửa sắt thông lên tầng thượng, tỉ mỉ kiểm tra ổ khóa đã tuột ra.
Trương Tam lọ mọ một hồi, ấn mạnh một cái, sau một tiếng "cách", ổ khóa kia lại được khóa vào. Sau khi khóa lại cánh cửa sắt, Trương Tam mới phủi phủi tay và nói: "Từ sau khi sự kiện năm đó xảy ra, hiệu trưởng yêu cầu khóa cánh cửa này. Tôi cũng thường lên kiểm tra, nhưng hôm nay lạ ghê, khóa cửa tự bung ra."
Tôi không nói gì, chỉ cười cười đáp lại, sau đó mới bước về phía phòng học sáng đèn. Cửa phòng vẫn mở, tôi và Trương Tam vừa bước tới cửa thì một người đeo kính trông rất nho nhã lập tức gọi chúng tôi vào trong, "Mau vào đi, lần sau đừng đến muộn nữa."
Người này khoảng chừng ngoài bốn mươi, mặc một bộ Âu phục vừa vặn rất thẳng thớm, còn thắt cà vạt màu xanh dương, mang đến cảm giác nho nhã cho người đối diện, vừa nhìn đã biết là phần tử trí thức. Nhưng ngũ quan của người này rất hẹp, mũi khoằm lại như chim ưng, đúng kiểu tiểu nhân trong nhân tướng học.
Tôi mỉm cười lễ độ, nhanh chóng tìm được vị trí của Tử Long và Trình Vũ Phi, sau khi nói xin lỗi, tôi bèn đi về phía Tử Long. Tử Long ngồi cạnh cửa sổ tại hàng ghế thứ hai đếm từ dưới lên, thế nên tôi ngồi vào hàng ghế cuối cùng.
Lúc này tôi mới phát hiện ra điều bất thường, bởi vì tôi nhớ rằng lớp này chỉ có khoảng mười học sinh, nhưng bây giờ trong phòng phải có hơn hai mươi, gần ba mươi người.
Những người ngồi ở hàng sau toàn là học sinh, còn ở hàng trước chắc hẳn là đội ngũ giáo viên của trường bổ túc. Người lớn tuổi nhất trông khoảng trên sáu mươi, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn kiểu cũ, chống gậy, đôi mắt rất sắc bén, chắc hẳn là lãnh đạo của nơi này.
Nhưng vị trí ngay phía trước của dãy cạnh cửa sổ này có một chiếc bàn để trống. Vị trí này khá tốt, không có người ngồi, trông qua rất cô độc và lạc quẻ, hoàn toàn không ăn nhập với sự chen chúc chật chội xung quanh.
Kỳ cục nhất là phòng học này rất yên tĩnh, từ khi chúng tôi bước vào, không một ai lên tiếng nói chuyện, ai nấy nghiêm túc nhìn người giáo viên ăn mặc nho nhã trên bục giảng.
Yên lặng được khoảng một vài phút gì đó, giáo viên trên bục giảng mới nói: "Chắc hẳn một năm qua mọi người cũng không dễ chịu gì nhỉ? Bây giờ thời hạn một năm đã đến, chúng ta cũng nên kết thúc mọi ân oán thị phi trước kia thôi."

Bình Luận

0 Thảo luận