Trong mắt tôi, Vương Lỗi luôn là đại diện cho kiểu người tinh ranh, giảo hoạt và ảo tưởng sức mạnh, nhưng cực kỳ chú ý đến hình tượng! Cho dù ngã sấp mặt cũng phải duy trì hình tượng đẹp trai!
Nhưng bây giờ anh ta giống như thiếu nữ đang động lòng vậy, thậm chí tình hình còn tồi tệ hơn, mặt mũi ngờ nghệch, hai mắt sáng quắc, đến cả cái cổ vũng vươn dài ra, y hệt như một thằng ngốc!
Tôi còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy có người bước vào, cả thảy sáu người, sau khi họ tiến vào, tôi lập tức nhận ra ngay người dẫn đầu chính là Thạch Minh Thánh Hàm của Âm Dương Đạo Nhật Bản.
Thạch Minh Thánh Hàm trạc tuổi chúng tôi, không mặc kimono của Nhật Bản mà mặc Hán phục cổ đại của chúng tôi với váy dài màu xanh lơ và đôi giày vải thêu họa tiết Trung Quốc phong dưới chân.
Vóc dáng của cô ta vốn đã đẹp, không béo cũng không gầy, mặc váy dài của Hán phục càng tôn thêm được khí chất cân đối. Nhất là khi mái tóc dài mượt như tơ của cô ta đã dài đến eo, trên đầu còn dùng châm ngọc vấn lên thành một búi tóc rất xinh xắn theo kiểu tóc của người Trung Quốc cổ đại!
Cô ta có gương mặt trái xoan, đôi môi mỏng, sống mũi nhỏ nhắn mà thẳng tắp, bên dưới hàng lông mày lá liễu là đôi mắt đan phượng vừa đẹp vừa độc đáo, mi mắt rất dài, cứ chớp mắt mà hàng mi dài sẽ lay động theo.
Cổ của cô ta rất dài, da dẻ trắng nõn, nhưng không phải trắng như người bị bệnh, mà là trắng nhưng vẫn hồng hào, bên dái tai còn lủng lẳng đôi khuyên tai kiểu dài.
Cô ta cho người khác một cảm giác rất sạch sẽ và thuần khiết, hoàn toàn không giống con gái Nhật Bản mà giống như tiên tử bước đến từ thời cổ đại.
Năm người đàn ông khác đi theo sau lưng cô ta, họ cũng không ăn mặc theo phong cách Nhật Bản mà hoàn toàn sửa soạn như người Hoa Hạ.
Từ khi Thạch Minh Thánh Hàm bắt đầu bước vào, đôi mắt của Vương Lỗi chưa từng rời khỏi cơ thể cô ta. Vẻ yêu mến trong đôi mắt của anh ta hoàn toàn không thèm che đậy!
Khi tôi nhìn Thạch Minh Thánh Hàm, cô ta cũng nhìn về phía tôi rồi khẽ mỉm cười: "Lý Sơ Cửu, lâu lắm không gặp!"
Tiếng Trung của cô ta rất tốt, nếu ai không biết cô ta là người Nhật Bản, chắc chắn sẽ tưởng cô ta là người Hoa Hạ. Ấn tượng của tôi đối với cô ta cũng không tệ lắm, khi ấy trong trận đại chiến với Vu giáo Đông Nam Á, cô ta dùng ảo thuật nhốt tôi lại.
Sau cùng cô ta cũng không làm khó tôi mà trực tiếp rời khỏi đội ngũ của Đông Nam Á. Nhưng tôi chưa từng lơi là cảnh giác với cô ta, dù sao cô ta cũng là người của Âm Dương Đạo.
Âm Dương Đạo của Nhật Bản và Đạo môn của Hoa Hạ vốn có ân oán tình thù suốt mấy chục năm. Trước kia họ từng giúp Vu giáo của Đông Nam Á, đã vậy bây giờ lại tới núi Chung Nam, chắc chắn đến đây vì tài sản của Đạo môn chúng tôi.
Xuất phát từ phép lịch sự, tôi vẫn mỉm cười gật đầu đáp lời cô ta: "Chào cô, đúng là lâu lắm rồi không gặp!"
Tôi vừa trả lời, Thạch Minh Thánh Hàm đã cười hi hi. Vẻ thuần khiết và đáng yêu ấy khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn ra đây là một cao thủ ảo thuật, mà chỉ như em gái nhà hàng xóm, khiến người ta muốn bảo vệ cô ta!
Mà lúc này Vương Lỗi cũng đã hoàn hồn, vội vàng tìm một cái bàn, thậm chí cần mẫn lau sạch cả bàn lẫn ghế: "Cô gái xinh đẹp, mau ngồi đi! Chỉ cần Lỗi gia tôi ở đây, yêu thương luôn đong đầy thế giới này!"
Từ lúc bước vào, Thạch Minh Thánh Hàm không hề chào hỏi Vương Lỗi, như thể không quen biết gì anh ta. Vương Lỗi tỏ ra ân cần, tôi thấy Thạch Minh Thánh Hàm thoáng nhíu mày nhưng không hề ngó ngàng tới anh ta mà ngồi thẳng xuống, cất tiếng hỏi tôi: "Lý Sơ Cửu, chủ nhân của cửa tiệm này không có ở đây à?"
"Có đây!" Tôi còn chưa kịp nói gì, Vương Lỗi đã lập tức tiếp lời: "Cô gái xinh đẹp, Lỗi gia tôi chính là con trai của chủ tiệm. Nếu để mẹ tôi nhìn thấy cô, chắc chắn bà ấy sẽ rất thích cô! Tuy rằng mẹ tôi vẫn mong tôi tìm được người vợ nào mông to cho dễ sinh đẻ, nhưng Lỗi gia này không để tâm! Dù mông của cô hơi nhỏ, nhưng chỉ cần Lỗi gia thích, mẹ tôi cũng sẽ thích!"
Lỗi gia vừa mở miệng, tôi và lão quỷ đã phải trợn ngược hai mắt, vã mồ hôi ròng ròng! Cái tên khốn nạn này, đúng là quá vô liêm sỉ!
Chúng tôi còn đỡ chứ mặt mũi của Thạch Minh Thánh Hàm sắp chảy dài xuống đất rồi, trên gương mặt xinh đẹp kia đã thấp thoáng vẻ giận dữ. Năm người đàn ông đứng sau lưng cô ta cũng trừng mắt lườm Vương Lỗi, chỉ thiếu nước động thủ đánh anh ta.
Nhưng Lỗi gia của chúng ta là ai? Căn bản không đếm xỉa gì tới đám người này!
Anh ta ngồi phịch xuống đối diện Thạch Minh Thánh Hàm, hỏi han đầy quan tâm: "Cô gái xinh đẹp, đói bụng rồi phải không?"
Thạch Minh Thánh Hàm vẫn không nhìn anh ta, đôi mắt như sắp phun ra lửa giận. Tôi có thể tưởng tượng ra được, khi ấy Thạch Minh Thánh Hàm dùng ảo thuật trói chặt Vương Lỗi, chắc chắn giữa hai người đã nảy sinh chuyện gì đó, nếu không, Thạch Minh Thánh Hàm sẽ không đối xử với Vương Lỗi bằng thái độ này.
Vừa tức giận vừa phẫn nộ, nhưng phần nhiều hình như là bất lực với Vương Lỗi.
Thạch Minh Thánh Hàm quay đầu đi chỗ khác, nhìn về phía tôi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Lý Sơ Cửu, làm phiền cậu mời chủ nơi này ra đây giúp chúng tôi! Chúng tôi đi đường cả ngày, rất mệt, cũng rất đói!"
"Đợi đã!" Nào ngờ, Thạch Minh Thánh Hàm vừa dứt lời, Vương Lỗi đã hét lên một tiếng, khi tôi nhìn về phía anh ta, tên này đã đứng thẳng lên ghế đẩu, một bàn tay chắp sau lưng, một bàn tay khác giơ lên, đồng thời ngẩng đầu nhìn bóng đèn điện trên trần nhà, ra vẻ cao thâm khó lường và nói rằng: "Xem ra Lỗi gia tôi không thể nào ẩn giấu thân phận thực sự của mình nữa rồi! Thưa các vị đang ngồi đây, không dám giấu gì, Lỗi gia tôi còn có một thân phận bí mật, ấy chính là... thực thần của Trung Hoa!"
Tôi từng gặp người thiếu liêm sỉ rồi chứ, nhưng thực sự chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến mức độ này! Lão quỷ và Đông Tử không kiềm nén nổi nữa, họ cắn môi và gượng cười, nhưng vừa không dám nhìn Vương Lỗi, vừa không dám bóc mẽ anh ta!
Lúc này đây, chẳng hiểu sao tôi bỗng thấy thương Thạch Minh Thánh Hàm. Nếu đã bị Vương Lỗi quấn lấy, cả đời này cô ta đừng mong thoát được.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thạch Minh Thánh Hàm đã trắng bệch từ bao giờ, đứng bật dậy định bỏ đi. Vương Lỗi lập tức nhảy phắt xuống, nắm lấy tay cô ta, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn chằm chằm Thạch Minh Thánh Hàm: "Cô gái xinh đẹp, cô đợi Lỗi gia này trong chốc lát! Lỗi gia sẽ nấu cho cô món xào ngon nhất, nổi tiếng nhất nhưng đã thất truyền bấy lâu nay của Hoa Hạ! Đợi tôi, nhất định phải đợi tôi nha!"
Tên này nói xong rồi quay người chạy thẳng vào bếp! Lúc này tôi cũng thấy khá kinh ngạc, hóa ra Vương Lỗi biết nấu cơm, lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện này đấy!
Bây giờ Thạch Minh Thánh Hàm cũng không còn nơi nào để đi, nghĩ lại ắt hẳn các lữ quán bên ngoài cũng chật ních từ lâu, nếu không, cô ta cũng không tìm đến quán trọ của bà cụ!
Tôi nhờ Đông Tử rót nước trà cho họ, Thạch Minh Thánh Hàm mới vẫy bảo người của cô ta ngồi xuống, vừa đủ một bàn! Đúng lúc này, tôi cũng nghe thấy tiếng loảng xoảng phát ra từ trong phòng bếp.
Động tĩnh bên trong cực kỳ ầm ĩ, giống như không phải đang nấu cơm mà đang làm nổ tung phòng bếp.
Đợi khoảng hơn mười phút, tôi mới nhìn thấy Vương Lỗi bước ra. Hai tay của anh ta giấu sau lưng, không thể nhìn ra anh ta cầm cái gì trên tay, nhưng biểu cảm trên mặt anh ta rất nghiêm túc và thận trọng.
"Ten ten tèn, tới rồi đây!" Vương Lỗi tự mình tạo ra nhạc nền, đồng thời giơ bàn tay ra. Bàn tay của anh ta vừa giơ ra, tôi đã thấy anh ta bưng một chiếc đĩa.
Khoảnh khắc nhìn thấy thức ăn trên đĩa, tôi kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp bay luôn ra ngoài. Bởi vì chiếc đĩa này đựng món trứng xào cà chua.
Cà chua thì vẫn là cà chua, nhưng trứng đã không còn là trứng nữa, vừa cháy vừa khét. Đây chính là món xào ngon nhất và nổi tiếng nhất mà anh ta nhắc tới?
"Cô gái xinh đẹp, nếm thử đi, đây là món ăn mà Lỗi gia tôi nấu bằng cả tình yêu đấy, chắc chắn cô chưa từng nếm thử đâu!" Vương Lỗi đặt đĩa trứng xào cà chua lên chiếc bàn trước mặt Thạch Minh Thánh Hàm rồi đợi cô ta bình phẩm với vẻ chờ mong!
Thạch Minh Thánh Hàm không hề động đũa, cũng không nhìn anh ta, nhưng năm người mà cô ta dẫn theo thì nhìn Vương Lỗi bằng vẻ mặt thiếu thân thiện. Dáng vẻ của họ như thể sẵn sàng thụi chết Vương Lỗi bất cứ lúc nào.
Vương Lỗi liếc mắt nhìn họ rồi cười hề hề, lập tức lôi từ trong túi ra năm quả táo: "Các vị anh em đến từ nhà vợ, xin đừng sốt ruột, Vương Lỗi tôi không quên các anh em đâu. Các anh em là đàn ông con trai, ăn ít thôi, ăn nhiều sẽ béo, béo rồi khó lấy vợ lắm, mỗi người một quả táo chắc là đủ rồi nhỉ!"
Vương Lỗi nói rất nghiêm túc, còn đặt từng quả táo trước mặt bọn họ giống như đang bày đồ cúng vậy.
Mấy người đàn ông Nhật Bản kia như đang bị sỉ nhục, một người cầm đầu trong số đó đã định đứng lên rồi. Thạch Minh Thánh Hàm quát bảo người kia, ra hiệu cho họ ăn. Mà dường như bản thân cô ta cũng đói rồi, bèn nếm thử món xào của Vương Lỗi.
Ăn được một miếng, tôi nhìn thấy hàng lông mày của cô ta nhíu chặt lại, giống như ăn phải thứ gì đó cực kỳ khó nuốt. Sau đó, cô ta buông đũa, uống một ngụm nước rồi không nói gì nữa.
Vương Lỗi ở ngay bên cạnh Thạch Minh Thánh Hàm, vừa quạt mát cho cô ta vừa hỏi: "Cô gái xinh đẹp, thế nào? Có ngon không? Nếu cô ăn không quen cũng không sao, sau này Lỗi gia còn xào trứng với cà chua cho cô cả đời. Ăn thêm vài lần là sẽ quen ngay!"
Thạch Minh Thánh Hàm biết Vương Lỗi khó chơi nên chật vật nở nụ cười trông còn khó coi hơn mếu và nói: "Chủ tiệm, chúng tôi ăn no rồi, có thể dẫn chúng tôi đi nghỉ ngơi không?"
"Được ngay, không thành vấn đề!" Vương Lỗi vội vàng gật đầu, đứng dậy dẫn đường cho Thạch Minh Thánh Hàm! Nhưng tên này chưa từng tới nơi này nên lúng túng dẫn Thạch Minh Thánh Hàm đi mấy phòng mới tìm được phòng!
Sau khi thấy họ đi nghỉ rồi, tôi cũng bảo Đông Tử và lão quỷ đi nghỉ sớm. Đông Tử và A Cẩu ở chung một phòng, tôi thì ở lại canh gác ban đêm. Người đến không phải kẻ thân thiện, kẻ thân thiện thì không đến, tôi vẫn luôn đề phòng nhóm người Thạch Minh Thánh Hàm!
Âm Dương Đạo của Nhật Bản tuyệt đối không thân thiện như vẻ bề ngoài. Vương Lỗi mê muội, nhưng tôi phải giúp anh ta tỉnh táo...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận