Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 393: Cường độ huấn luyện

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Đêm đó, tất cả chúng tôi đều uống cho đã. Không cần để ý tới sự khuất nhục và gian nan trước kia, cũng không cần nghĩ sau này sẽ ra sao. Lúc mới bắt đầu, tất cả đều coi tôi là chưởng giáo, không dám phóng túng, đều mang theo kính ý, cũng không dám nói năng thoải mái.
Nhìn bọn họ gò bó như vậy, tôi bèn cười nói: "Mọi người nhớ kỹ, lúc công khai thì mọi người có thể hành lễ với chưởng giáo. Còn lúc riêng tư thế này, nếu mọi người không cảm thấy tôi nhỏ tuổi thì cứ dựa theo vai vế trong Đạo môn, gọi tôi là anh Cửu được rồi. Lễ nghi trong Đạo môn quá phiền phức, nói thật ra thì tôi cũng không thích lắm. Tôi sinh ra và lớn lên ở nông thôn, không để ý nhiều quy tắc như vậy. Anh kính tôi một thước, tôi trả anh một trượng. Ở trước mặt tôi lại càng không phân người ra thành ba bảy loại. Chúng ta đều là người bình thường nhưng tuyệt đối không tầm thường."
"Được anh Cửu!" Tôi vừa nói vậy liền xóa bỏ sự ngăn cách trong lòng bọn họ. Bọn họ bắt đầu không gọi tôi là chưởng giáo nữa, đổi lại thành kiểu xưng hô anh Cửu trước đó. Ngoại trừ Vương Kỳ Bằng, các đệ tử khác đều lớn hơn tôi một chút. Đạo môn không để ý đến tuổi tác, chỉ bàn về vai vế!
Uống qua ba tuần rượu, hầu như ai cũng đã ngà ngà say. Một đệ tử đứng dậy, nói: "Anh Cửu, bốn người anh em chúng tôi cha mẹ chết sớm, lưu lạc với nhau rồi vào nhà họ Diệp! Lúc ở nhà họ Diệp, mọi người đều đối xử với chúng tôi như người hầu. Cho dù là gia chủ hay những sư huynh đệ kia xưa nay đều không tôn trọng chúng tôi! Mãi đến bây giờ tôi mới cảm giác mình đã đi theo đúng người. Anh coi mấy người anh em chúng tôi là người, chúng tôi đều nhớ cả. Chỉ cần anh Cửu nói một câu, lên núi đao xuống biển lửa, Dương lão tam tôi tuyệt đối không nhíu mày!"
Dương lão tam vừa mở miệng, ba anh em của anh ta cũng đứng dậy. Từ lời giới thiệu của bọn họ, tôi biết được anh ta đứng thứ ba, gọi là Dương lão tam, còn có anh hai của anh ta là Dương lão nhị! Hai người anh em còn lại thì nhỏ tuổi hơn một chút, một người tên là Dương lão tứ, người nhỏ nhất gọi là Dương lão thất, tính tuổi thì gần bằng chúng tôi. Vẻ ngoài của bọn họ gần giống nhau, nhưng khiến người ta có cảm giác rất thành thật.
Lúc nói chuyện với bọn họ, tôi mới biết nhà bọn họ có bảy anh chị em. Nhưng người lớn nhất sinh ra đã chết yểu, còn hai người khác thì chết đói vì nghèo.
Dương lão tam dẫn bọn họ rời khỏi nhà, lang thang đi đến tỉnh thành, sau đó mới vào nhà họ Diệp. Cũng vì trước đó tôi ở trong nhà họ Diệp, bọn họ coi trọng tôi nên mới đi theo Vương Kỳ Bằng đến cậy nhờ tôi.
Nhìn bốn anh em bọn họ, tôi nói: "Chúng ta đều là người số khổ, cố gắng phản kháng suốt cả đường này là vì muốn thoát khỏi vận mệnh bất công! Từ nay về sau, Lý Sơ Cửu tôi có miếng ăn thì sẽ có phần của mọi người!"
Lời của tôi không chính thức như lời của bọn họ, cũng không có văn hóa lắm! Tôi chỉ được học mấy năm tiểu học ở thôn Ma Câu thôi, những câu nói này của tôi rất bình thường nhưng đều là lời từ tận đáy lòng.
"Mời anh Cửu!" Dương lão tam cũng hoàn toàn thả lỏng, bảo ba anh em của mình chúc rượu tôi. Tôi không chối từ, kính bọn họ một ly rồi chủ động rót rượu cho bọn họ.
Trong khoảnh khắc rót rượu đó, tôi chợt thấy bọn họ đứng thẳng lên, cắn răng, viền mắt đỏ au. Bốn người đàn ông cương nghị suýt thì rơi nước mắt.
Dương lão thất nhỏ tuổi nhất cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi một giọt nước mắt, cắn răng nói: "Anh Cửu, năm đó bốn anh em chúng tôi rời nhà kiếm sống là dựa vào xin cơm mà sống, chịu vô số cơn đòn roi nhục mạ. Không ai chủ động quan tâm tới chúng tôi, cho dù vào được gia tộc lớn như nhà họ Diệp cũng sống còn không bằng chó. Anh làm như thế, thật là... tôi..."
Lúc nói xong lời cuối cùng, Dương lão thất không ngừng rơi nước mắt nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể dùng tay che miệng lại.
Tôi hiểu những giọt nước mắt này của bọn họ, đây cũng là lý do tại sao tôi có thể hòa nhập với bọn họ. Bởi vì tôi cũng là người đã chịu khổ. Chỉ có người từng trải qua cuộc sống gian khổ mới có thể đồng cảm cho nhau.
"Lão Thất, em khóc cái quái gì vậy. Hôm nay vui vẻ như thế, em tuyệt đối không được làm anh Cửu mất hứng, dừng lại ngay cho anh!" Thấy tôi không nói gì, Dương lão tam tưởng là tôi quá nhạy cảm nên tức khắc quát lớn.
Tôi cười lắc đầu, vỗ vai của Dương lão thất, nói: "Chúng ta là đệ tử của Huyền Chân giáo, cũng là người một nhà. Từ nay về sau, đồng cam cộng khổ, cùng hưởng vinh hoa phú quý!"
"Đồng cam cộng khổ, đồng cam cộng khổ!" Câu nói này của tôi hoàn toàn đốt cháy bầu không khí. Bởi vì trong lòng tôi hiểu rất rõ, ngày sau khi đối đầu với Linh tộc thì không biết sẽ chết bao nhiêu người, cũng càng không biết được đây có phải là lần cuối cùng chúng tôi uống rượu với nhau không.
Vì vậy tôi rất quý trọng tình nghĩa lúc này! Bọn họ... cũng càng quý trọng đoạn duyên phận này hơn!
Uống mãi đến giờ mão khuya, đã có không ít người nằm rạp xuống đất, ngay cả trên bàn cũng có mấy người gục mặt. Bọn họ rất vui vẻ, bôn ba suốt cả đường, lại còn phải trốn tránh khỏi sự truy sát của Diệp Đường, trải qua trăm ngàn hiểm nguy mới tìm được tôi.
Chỉ dựa vào phần tình nghĩa này, về sau tôi phải bảo vệ bọn họ, tuyệt đối không để bọn họ theo tôi rồi mà còn phải chạnh lòng.
Tôi dùng chân khí Huyền Chân bức ra hơi rượu trong cơ thể, đưa từng người lên giường, đắp chăn lại rồi thu dọn sạch sẽ căn phòng, sau đó lại sắp xếp bài vị của Huyền Chân giáo.
Năm đó tổ sư gia Thuần Phong lặng lẽ rời khỏi Đạo môn nên không để lại quá nhiều thứ. Ngay cả thứ để cung phụng người bây giờ cũng không phải là tượng thần của người, mà là tổ sư gia Tam Thanh và Thái Thượng Lão Quân.
Nhưng bây giờ tôi xây dựng lại Huyền Chân giáo thì phải cung phụng thứ riêng của chúng tôi. Không có tượng thần của tổ sư gia, tôi chỉ có thể cung phụng đại ấn Huyền Chân! Tôi đặt đại ấn Huyền Chân ở chính giữa bài vị. Sau khi đốt ba nén nhang, tôi lạy ba cái với đại ấn Huyền Chân rồi nói: "Từ nay về sau, Huyền Chân giáo chính thức được xây dựng lại! Lý Sơ Cửu tôi không biết là chưởng giáo thứ mấy của Huyền Chân giáo, thế nhưng tôi sẽ không phụ lòng mong đợi của tổ sư gia, dùng cả đời mình để dẫn đầu Huyền Chân giáo, đối đầu đến cùng với Linh tộc Tà đạo! Dù chỉ còn sót lại một người cũng tuyệt không lùi bước!"
Sau khi nói xong, tôi cắm ba nén nhang vào lư hương bằng gỗ đầy gạo. Tiếp đó, tôi khoanh chân ngồi xuống trước bài vị đại ấn Huyền Chân, bắt đầu ngồi thiền nhập định.
Thật ra tôi đã tính toán xong cả rồi. Mười bốn người bọn họ cộng thêm Vương Kỳ Bằng, kỹ năng không giống nhau. Bây giờ bọn họ chính thức bái vào Huyền Chân giáo, tôi phải giúp bọn họ học được võ thuật nhập môn của Huyền Chân giáo, đó chính là luyện khí.
Chỉ còn chưa đầy một năm, tôi chuẩn bị huấn luyện bọn họ một tháng, sau đó mới xuất phát đến thôn Ma Câu, thuận tiện cũng nhìn xem thiên phú và tu vi của bọn họ rốt cuộc ra sao.
Ngồi tĩnh tọa khoảng hai tiếng, trời đã sáng hẳn ra. Tôi đang chuẩn bị đi gọi bọn họ, không ngờ ai nấy đều rất tự giác, đã rời giường hết cả.
Nhìn thấy tôi đang ngồi trước đại ấn Huyền Chân, bọn họ cũng khoanh chân ngồi thành hai hàng cạnh tôi. Bọn họ tự giác như vậy thì tôi cũng bớt phiền hà hơn.
"Vì chuyện riêng nên năm đó tổ sư gia Huyền Chân của chúng ta không để lại tượng thần để cung phụng! Bây giờ tôi dùng đại ấn Huyền Chân để thay thế, sau này thấy đại ấn Huyền Chân như thấy chưởng giáo! Lạy đại ấn Huyền Chân xong, tôi sẽ dạy mọi người đạo thuật của Huyền Chân giáo!"
Tôi vừa nói xong, Vương Kỳ Bằng dẫn đầu thắp nhang cho đại ấn Huyền Chân. Tiếp đó, tôi dẫn bọn họ ra ngoài, nói: "Sáng sớm là lúc linh khí dồi dào nhất, tôi sẽ hướng dẫn mọi người khổ luyện một tháng, sau đó mới rời đi!"
"Anh Cửu, không thành vấn đề!"
Nhìn thấy bọn họ rối rít gật đầu, tôi cười cười chỉ vào núi lớn xung quanh Bồ Tát Man, nói: "Mọi người chạy dọc ra sau núi, không cần quan tâm mình chạy được bao xa. Đợi đến lúc mặt trời lên đến điểm cao nhất thì về! Người tu đạo không chỉ tu luyện đạo thuật mà còn phải có thân thể khỏe mạnh. Nếu không thì mọi người làm sao để đấu với ma, đấu với người được? Xuất phát đi!"
Tôi vừa ra lệnh, Vương Kỳ Bằng liền dẫn đầu chạy trước. Chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã biến mất ở phía sau núi. Một hồi lâu sau, tôi mới nghe được tiếng cố lên khích lệ nhau truyền từ trên đỉnh núi xuống.
Tuy rằng cách tu luyện này rất khắc nghiệt, thế nhưng lại có thể nhanh chóng tăng thực lực của bọn họ. Tuổi tác hiện tại của bọn họ xét trong Đạo môn thì không tính lớn cũng chẳng tính nhỏ, vừa vặn nằm ở độ tuổi giữa giữa, cũng đã lỡ mất thời cơ tu luyện tốt nhất. Mà bây giờ tu luyện thì không có bất kỳ một con đường tắt nào cả, chỉ có thể cố gắng, mất ăn mất ngủ tu luyện! Cần cù bù thông minh, đây là con đường tắt duy nhất.
Còn tôi thì đi chuẩn bị cơm trưa cho bọn họ. Người dân trong thôn đều đi hết cả rồi, nhưng còn để lại rất nhiều thức ăn, thịt khô, gạo, gia súc, không thiếu thứ gì cả.
Mãi cho đến giữa trưa, bọn họ mới lần lượt trở về. Tôi tưởng rằng thể lực của Vương Kỳ Bằng tốt nhất, nhưng không ngờ rằng những người trở về đầu tiên lại là bốn anh em Dương lão tam.
Bốn anh em họ vừa chạy về liền nằm lăn ra đất, mệt đến mức không ngừng thở dốc. Quần áo của bọn họ đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Đoán chừng lúc ở nhà họ Diệp, bọn họ chưa từng phải chịu huấn luyện với cường độ cao như vậy.
Không lâu sau, Vương Kỳ Bằng cũng trở về, cuối cùng mới là những đệ tử có thể lực kém hơn một chút. Sau khi bảo bọn họ rửa mặt, tôi liền để cho bọn họ ăn cơm. Nhưng tôi chỉ cho bọn họ thời gian ăn là mười phút, bởi vì sau khi ăn uống xong còn phải huấn luyện với cường độ cao hơn nữa!
Đối với bọn họ, tôi chỉ có thể huấn luyện với cường độ càng cao hơn mới có thể kích ra tiềm năng của bọn họ! Tôi nói cho bọn họ biết, bây giờ càng nỗ lực bao nhiêu, ngày sau khi đối đầu với Linh tộc thì cơ hội sống sót sẽ càng lớn bấy nhiêu!

Bình Luận

0 Thảo luận