Thật ra từ lúc chúng tôi xuống đây đến bây giờ, tôi vẫn chưa nhìn thấy những vị anh hùng Đạo môn năm xưa cùng với Âm Dương sư của Âm Dương đạo. Theo lý mà nói thì hài cốt của họ có lẽ cũng nằm ở vùng này.
Lúc mới đầu khi Mạnh Doanh thi triển thuật cản cốt hoàn hồn, tôi cũng từng đi tìm kiếm, nhưng lại chẳng có bất kỳ manh mối nào. Sau đó tình huống khẩn cấp nên mới bất đắc dĩ từ bỏ ý định tìm kiếm họ.
Nhưng giờ ma nữ áo trắng lại nhắc đến điều này khiến tôi lại dấy lên hi vọng. Những anh hùng Đạo môn năm đó vì để ngăn chặn Âm Dương đạo chặt đứt long mạch Trung Hoa mà không tiếc hi sinh thân mình ở nơi này, cuối cùng còn khiến Âm Dương sư của Âm Dương đạo đều phải mất mạng ở Cổng Địa Ngục.
Ắt hẳn Âm Dương sư năm đó cũng đều là các tinh anh của Âm Dương đạo. Sau khi bị tổn thất nặng nề, họ âm thầm phát triển trong mấy chục năm, để giờ lại quay trở lại. Nếu như họ vẫn còn các tinh anh chủ lực khác thì chắc chắn cũng không cần chờ nhiều năm như vậy mới đến tìm long mạch Trung Hoa lần nữa.
Cho nên đối với những anh hùng Đạo môn kia, đây là chiến công mà họ đã lập nên vì Trung Hoa. Nhưng bởi vì bọn họ mượn sức mạnh của phong thủy Sát Quỷ Kiếp Long, cuối cùng lại thành ra hại chết nhiều sinh mạng vô tội, cái này cũng là tội nghiệt mà họ đã phạm phải.
Công - tội, thị - phi, chúng tôi không có tư cách để phán xét. Nhưng nhìn vào việc bảo vệ quốc gia của họ thì tôi thấy mình nhất định phải mang hài cốt của họ ra ngoài.
Nghĩ đến đây, tôi mới vội vã nhìn về phía ma nữ áo trắng rồi nói: "Mau đưa chúng tôi đến đó, tôi nhất định sẽ dẫn họ ra khỏi địa ngục kinh khủng này!"
"Được!" Ma nữ áo trắng đáp lại, bấy giờ tôi mới gỡ bùa trấn tà trên người cô ta xuống. Sau đó, tôi để Mạnh Doanh ổn định lại đội ngũ xác chết, rồi cùng tôi đi đưa hài cốt của các bậc tiền bối ra.
Ma nữ áo trắng đi trước dẫn đường, hướng ngược với hướng mà chúng tôi cần trở ra. Sau khi đi được khoảng chừng mười phút, cô ta mới dừng lại ở trước mặt một vách núi. Vách núi này gần như dốc thẳng đứng, lúc tôi đi tới còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào bên trong.
Ma nữ áo trắng chỉ vào vách núi này: "Trong này là hang động ngầm, thi thể của họ đang ở bên trong!"
"Được!" Tôi gật đầu, dùng tay gõ vào vách núi. Phía trên vách núi là lớp băng, lúc mới đầu dùng tay gõ, hầu như không có tiếng vọng lại, giống như gõ lên một bức tường băng rất dày và chắc.
Mãi đến khi tôi gõ đến chỗ thấp hơn vị trí ở giữa một chút thì bên trong mới vang lên tiếng vọng "Cọc cọc". Tôi mừng rỡ bảo: "Quả nhiên là chỗ này rỗng, mọi người mau lùi lại một chút!"
Tôi có thể cảm nhận được tầng này không dày, chỉ là ánh sáng không đủ nên mới không phát hiện ra bên trong có hang ngầm. Nếu không có ma nữ áo trắng nhắc nhở, cho dù ánh sáng có tốt hơn thì có lẽ chúng tôi cũng không thể phát hiện ra bên trong vách núi này lại ẩn chứa điều huyền bí khác.
Bởi vì lớp băng này màu trắng nên cho dù dùng đèn pin chiếu thẳng vào thì vẫn không thể soi thấu được. Ma nữ áo trắng nói cho chúng tôi biết vị trí hang ngầm trong vách núi này e là cũng bởi vì những anh hùng Đạo môn kia muốn lá rụng về cội.
Đám Mạnh Doanh lúc này đã lùi lại phía sau, tôi ghìm người xuống, tạo thế trung bình tấn, hai tay đồng thời vận khí, đợi đến khi chân khí ngưng tụ ở giữa bàn tay mình, tôi mới tung chưởng đánh vào vách núi trước mặt.
"Ầm!"
Một tiếng ầm trầm thấp vang lên, tay hơi tê một chút nên tôi rụt tay lại, bấy giờ mới trông thấy lớp băng trên vách núi đã nứt toác ra.
Sau đó những tảng đá băng sụp xuống theo sự lan ra của vết nứt như một tấm gương vỡ vụn.
Chỉ cần là không gian rỗng, toàn bộ tảng băng đều bị tróc ra. Còn lớp băng đóng trên vách núi, chỉ có tầng ngoài là xuất hiện một vài vết rạn nứt rất nhỏ, không có dấu hiệu bị tróc ra.
Lúc này, xuất hiện trước mặt chúng tôi là một lối vào hang ngầm cao gần một mét, rộng khoảng hai mét. Bên trong tối thui, tôi soi đèn pin vào trong, thứ đầu tiên trông thấy là hơi nước đang bốc lên, sau đó là một hang động cực kỳ rộng lớn.
Trong một khoảnh khắc đèn pin chiếu rọi, tôi trông thấy một loạt đạo sĩ đang ngồi khoanh chân. Họ một tay cầm pháp khí, một tay giơ đạo chỉ, cứ ngồi thẳng tắp như vậy, vẻ mặt có vẻ rất đau đớn.
Nếu nhìn kỹ còn có thể phát hiện ra trên người họ được một tầng băng mỏng bao bọc. Nhưng thi thể của mỗi một đạo sĩ đều đầy đủ, không bị tổn hại, vẫn còn duy trì trạng thái như lúc mới chết.
Tôi lại dùng đèn pin soi một bên khác của hang động. Bên đó cũng có một hàng người đang ngồi, chỉ là cách ăn mặc khác hẳn. Họ mặc kimono, đội mũ cao màu trắng, vừa nhìn là biết Âm Dương sư của Âm Dương đạo.
Áng chừng có ít nhất hai mươi Âm Dương sư trở lên.
Sau khi quan sát kĩ càng xong, tôi mới dẫn đầu đoàn đi vào trong. Cửa hang rất thấp, chỉ có thể khom người đi vào. Vừa vào trong hang núi là chúng tôi đã trông thấy pháp khí tán loạn khắp nơi, còn có nến nhang đốt chưa hết, xung quanh còn toàn là than tro để lại do đốt bùa.
Trên mặt đất còn có không ít vết máu đông, vừa nhìn là đã biết đấu pháp lúc đó vô cùng khốc liệt. Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, đáy lòng tôi bỗng nảy lên một cảm xúc xót ra. Không chỉ xót xa cho những anh hùng Đạo môn mà còn xót xa cho cả chúng tôi nữa.
Cảnh tượng trước mắt này giống như cảnh đấu pháp Trung - Thái năm 1983 y như đúc. Cũng ở trong hang động, một hai trăm người, toàn bộ đều đấu pháp chết thảm. Có lẽ người không hiểu sẽ cảm thấy kỳ quặc, bất kể là đấu pháp ở biên giới năm 1983 hay là trận đấu pháp Trung - Nhật xảy ra trước đó, tại sao cả hai bên lại không lên núi hay chọn nơi quang đãng để quyết một trận tử chiến mà lại lựa chọn kết thúc trong hang động.
Những người khác không hiểu lý do vì sao, nhưng những người tu đạo chúng tôi thì đều biết rõ hết. Họ làm như vậy là bởi vì không muốn dẫn đến khủng hoảng. Đấu pháp quy mô như thế này, cảnh tượng chắc chắn sẽ cực kỳ chấn động, nhưng đối với người bình thường thì đó lại là ác mộng cả đời của họ.
Đạo môn có một quy định rất nghiêm ngặt, đó là tuyệt đối không thể dùng đạo thuật để đối phó với người thường, càng không thể dùng đạo thuật để làm nhiễu loạn đời sống của họ. Người một lòng tu đạo chân chính nhất định sẽ tuân thủ quy củ của Đạo môn.
Còn một điều nữa, khi họ dẫn thế lực xâm chiếm đất nước mình vào trong hang động là họ đã lựa chọn chết chung rồi, không nghĩ đến việc sống sót đi ra ngoài, cũng không nghĩ tới chuyện để các Âm Dương sư ra ngoài. Họ làm như vậy chính là vì bảo vệ những bí mật này, mãi mãi che giấu chúng.
Ít nhất thì cũng không thể để cho người đời sau của đám giặc xâm lăng biết được. Nếu không sẽ rất có khả năng dẫn đến quan hệ căng thẳng ngoài biên giới. Còn về bí mật long mạch lại càng tuyệt đối không thể để một người nào của Âm Dương đạo sống sót truyền tin tức ra ngoài được.
Cho nên họ mới lựa chọn một nơi như thế này, vĩnh viễn chôn cất họ, cũng để giữ kín bí mật mà họ biết lại mãi mãi. May thay, cả hai lần đều do tôi đến giải đáp những bí mật này.
Tôi không thể sửa tên cho họ, nhưng tôi có thể dùng những điều này để nhắc nhở đệ tử của Đạo môn, để họ cung phụng những anh hùng vô danh này đời đời.
"Sơ Cửu, cậu xem, trên pháp khí của họ đều có huyết quang của Sát Quỷ Kiếp Long! Quả nhiên như chúng ta đã đoán, bọn họ đúng là đã mượn sức mạnh của Sát Quỷ Kiếp Long, nếu không thì họ thật sự không thể nào đánh bại Âm Dương sư của Âm Dương đạo. Mà cho dù như vậy, cuối cùng toàn bộ mọi người vẫn phải chết chung. Ầy, chỉ tiếc là sau khi chết, ngay cả cơ hội nhập thổ cũng không có." Mạnh Doanh thở dài đầy cảm khái.
"Không sao! Năm đó họ không có cơ hội, nên đã để hậu bối như chúng ta đến giải thoát cho họ!" Tôi bình tĩnh đáp lại, sau đó mới tiếp tục quan sát tình hình của những Âm Dương sư kia.
Tôi đếm nhẩm, tổng cộng có khoảng hai mươi Âm Dương sư. Người dẫn đầu là một cô gái còn khá trẻ, cách ăn mặc giống Thạch Minh Thánh Hàm y như đúc, có lẽ cũng là thần nữ của Âm Dương đạo lúc đó.
Mà điều làm tôi kinh ngạc nhất là ngồi bên cạnh cô ta cũng có năm Âm Dương sư với năm sắc màu khác nhau. Từ màu sắc có thể đoán được, đây có lẽ chính là năm sứ giả ngũ hành tượng trưng cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Tính ra đoàn người mà Thạch Minh Thánh Hàm mang tới lần này cũng tương tự. Cô ta dẫn đầu, sau đó là năm sứ giả ngũ hành và chắc chắn vẫn còn các Âm Dương sư khác.
Nói cách khác, chúng tôi sẽ gặp phải cảnh tượng giống y như năm xưa, cũng sẽ phải chém giết lũ trộm xâm lăng đất nước này.
Tôi lại đưa mắt nhìn các vị tiền bối Đạo môn Trung Hoa, số lượng cũng gần như tương đương. Đạo thuật của các tiền bối này chắc chắn không yếu, nhưng vẫn phải mượn sức mạnh của Sát Quỷ Kiếp Long mới có thể ngăn chân người của Âm Dương đạo, hơn nữa còn phải chết chung.
Nhưng đối với tôi mà nói, nếu như Vương Lỗi và Tử Long tới đây, tôi có đủ tự tin để giải quyết người của Âm Dương đạo. Nhưng nếu họ không đến thì chắc chắn sẽ là một trận ác chiến máu me.
Tính ra Thạch Minh Thánh Hàm có ưu thế hơn. Cô ta là Âm Dương sư lợi hại nhất từ trước đến giờ của Âm Dương đạo. Với đạo hạnh của tôi bây giờ, nếu muốn đối phó sứ giả ngũ hành thì vẫn có sức chiến đấu.
Nhưng nếu phải đối phó Thạch Minh Thánh Hàm thì tôi lại chẳng tự tin chút nào cả. Chủ yếu là huyễn thuật của cô ta quá mạnh, hoàn toàn không có khe hở. Mà không riêng gì tôi, ngay cả Vương Lỗi cũng không có cách phá giải.
Hơn nữa, hiện giờ cô ta đã lấy được tín vật chưởng môn của ba đại giáo phái, cũng đã tìm được vị trí thực sự của long mạch. Đến lúc đó, tôi lo nhất là Thạch Minh Thánh Hàm sẽ lấy long mạch ra để uy hiếp chúng tôi.
Cho nên chúng tôi nhất định phải ngăn họ lại trước khi họ tìm được long mạch, nếu không đến lúc đó chúng tôi nhất định sẽ rất bị động.
Tôi suy tư một lát rồi mở miệng nói: "Mạnh đại ca, đưa họ đi thôi! Trước khi đi, chúng ta nên thắp cho họ nén hương, coi như là bày tỏ lễ nghi của đám hậu bối chúng ta!"
"Được!" Mạnh Doanh gật đầu, thắp hai nén hương rồi đưa cho tôi một nén. Hai chúng tôi đồng thời quỳ xuống, cầm hương lạy ba lần rồi mới cắm hương trước mặt họ.
Nhưng nào ngờ, ngay khi chúng tôi chuẩn bị đứng dậy thì chúng tôi bỗng nghe thấy phía trước vang lên một tiếng vang như sấm rền: "Vô Lượng Thiên Tôn, ý tốt của các vị, ta xin thay mặt các đạo hữu ở đây gửi lời cảm tạ!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận