Dấu vết để lại trên đất rất rõ ràng, chính là dấu vết rễ cây để lại khi kéo vật nặng. Trước đó Tuệ Hải đã nhắc nhở tôi, nói là hành tung của chúng tôi đã bị người của Âm Dương đạo phát hiện!
Cũng chính vì điều này tôi mới liên tưởng đến một người, đó là sứ giả Ngũ hành của Âm Dương đạo, cũng là sứ giả Ngũ hành sống sót duy nhất, Mộc!
Lúc đó hắn bị tôi đánh xuống núi Ngọc Hư cung. Nhưng tôi quên mất một điều, hắn có thể khống chế sức mạnh của nguyên tố mộc, đương nhiên sẽ không ngã xuống dưới mà chết.
Mà cũng vì còn sống nên lúc đó hắn mới dẫn Thạch Minh Thánh Hàm đi, cũng khiến cho Vương Lỗi trúng phải quỷ kế của Âm Dương đạo. Nếu như lúc đó tôi giết chết hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh khó xử như hôm nay.
A Cẩu rất nhạy bén. Sau khi nhìn thấy nụ cười trên mặt tôi, cậu ta lập tức nghĩ đến sứ giả Ngũ hành hệ Mộc kia. A Cẩu đầu tiên là liếc mắt nhìn cây cối xung quanh, sau đó mới cất tiếng hỏi tôi: "Anh Cửu, là hắn sao?"
"Ừm!" Tôi khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Hắn đang trốn ở gần đây thôi. Người này không chỉ biết thuật ngũ hành mà còn biết cả Đông Dương nhẫn thuật. Hiện tại hắn che đậy hơi thở của mình nên chúng ta không thể tìm được, cách duy nhất là để hắn chủ động xuất hiện!"
A Cẩu không hiểu ý của tôi, ngẩn ngơ hồi lâu mới cất tiếng hỏi: "Anh Cửu, thế nhưng rừng hoa anh đào lớn thế này thì làm sao mới dụ hắn ra được?"
Tôi cười cười, chưa nói cho cậu ta biết đáp án mà hỏi: "A Cẩu, trên người cậu có mang linh phù không?"
"Có!" A Cẩu vội vã móc ra hai tấm linh phù từ trong ngực đưa cho tôi. Tôi nhận lấy linh phù, dùng ngón trỏ và ngón giữa giữ lấy. Sau khi đi lên phía trước hai bước, lúc này tôi mới la to: "Sứ giả Ngũ hành, tôi biết là anh, cũng biết là anh mang Tuệ Hải đi. Nếu là bạn cũ gặp nhau thì đâu cần phải trốn tránh, ra ngoài gặp tôi đi?"
Lời này của tôi là đang thăm dò hắn, thế nhưng trôi qua một hai phút thì vẫn không có bất kỳ lời hồi đáp nào. Tôi cười cười, lập tức xoay cổ tay, linh phù được kẹp trong ngón tay bắt đầu bốc cháy xì xèo!
Tiếp đó, tôi lại dùng ngón trỏ và ngón giữa của một tay khác kẹp lấy ngọn lửa của Linh phù, sau đó dùng dương khí trong cơ thể để duy trì không cho ngọn lửa tắt.
"Sứ giả Ngũ hành, nếu như anh không ra thì tôi sẽ đốt cháy rừng hoa anh đào này. Anh biết thủ đoạn của tôi mà, nếu tôi muốn giết anh thì đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Tôi chỉ đếm đến ba. Một..."
Tiếng hô của tôi rất vang. Chữ một vừa hô lên, tôi dừng lại một giây rồi lại hô tiếp: "Hai..."
Xung quanh vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. A Cẩu và Đông Tử đứng ở hai bên giúp tôi quan sát tình hình xung quanh. Lúc tôi hô lên chữ "hai", bầu không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng.
"Ba..." Tôi híp mắt lại, thốt lên chữ "ba". Không cho sứ giả Ngũ hành bất kỳ cơ hội nào, tôi lập tức ném ngọn lửa trong tay vào cây anh đào ở trước mắt.
Tôi vừa ra tay, lập tức cảm nhận được cây anh đào ở phía sau tôi có sóng khí. Cảm nhận được hơi thở của sứ giả Ngũ hành, tôi thầm mừng rỡ trong lòng, lập tức bắt lấy ngọn lửa đã bay ra ngoài, đồng thời xoay người đánh một chưởng vào cây anh đào ở phía sau.
Tiếng phịch vang lên, cây anh đào lập tức bị bổ ra làm hai. Tiếp đó tôi nghe được tiếng răng rắc, cây anh đào to lớn lập tức ngã về hai phía.
Cây anh đào vừa bị nứt ra, chúng tôi nhìn thấy ở chính giữa có một người đang đứng. Cả người bị rễ cây quấn chặt, ngay cả mặt cũng không thể thấy rõ. Nhưng từ quần áo và thân hình của người này thì trừ Tuệ Hải còn có thể là ai nữa.
Ngọn lửa Linh phù mà một tay khác tôi đang cầm vẫn chưa tắt. Ngọn lửa bắn về phía Tuệ Hải, đụng vào rễ cây trên người cậu ta thì lập tức cháy rừng rực, sau đó đốt rễ cây thành tro tàn.
Linh phù chỉ có thể thiêu đốt tà vật, không thể gây thương tổn đến thân thể của Tuệ Hải. Sau khi rễ cây bị đốt thành tro tàn, lúc này Tuệ Hải cũng mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy ba người chúng tôi, cậu ta cười khổ rồi lập tức nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ân cứu mạng của thí chủ!"
Hiện tại tôi cũng xem như là hiểu được Tuệ Hải. Tuy rằng Phật pháp của cậu ta rất cao nhưng chỉ có thể đối phó với yêu ma, gặp gỡ cao thủ như sứ giả Ngũ hành thì cậu ta chỉ đành bó tay.
Không phải là vì công phu của chùa Thiếu Lâm không được, dù sao võ công thiên hạ đều xuất phát từ Thiếu Lâm. Bởi vì người xuất gia từ trước đến giờ không thích tranh đấu, chỉ chuyên tâm tu hành nên lúc này mới bị sứ giả Ngũ hành bắt được. Mà đây cũng là điều khác biệt lớn nhất của Phật môn và Đạo giáo. Ngoại trừ khác biệt về pháp thuật thì khác biệt lớn nhất chính là thái độ khi đối phó với tà ma!
Lúc này A Cẩu và Đông Tử cũng đi đến bên cạnh Tuệ Hải, bảo vệ cậu ta không rời một bước. Còn tôi thì nhìn về phía bên trái. Bởi vì tôi biết được sứ giả Ngũ hành ở ngay trong cây anh đào phía sau bên trái mình.
Tôi còn chưa mở lời, sứ giả Ngũ hành hệ Mộc đã đứng dậy. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sự thù hận, là nỗi hận ước gì có thể ăn thịt uống máu của tôi.
Đối mặt nhìn nhau, sứ giả Ngũ hành hệ Mộc mới lạnh giọng nói: "Lý Sơ Cửu, tôi biết cậu nhất định sẽ đến. Những trò vặt vãnh âm thầm kia của cậu đúng là quá vụng về. Lý Sơ Cửu cậu có thể hi sinh người phụ nữ mình yêu nhất để bảo vệ long mạch Hoa Hạ, thế thì sao có thể vì Vương Lỗi mà chủ động chặt đứt long mạch Hoa Hạ được. Bọn họ không biết tính cách của Lý Sơ Cửu cậu nhưng tôi lại hiểu rõ!"
Tôi cười cười, nói: "Sứ giả Ngũ hành, tôi có thể giết anh ở núi Côn Lôn, ở Nhật Bản của các anh thì tôi vẫn có thể giết anh. Nói thật thì tôi hối hận lúc trước đã không giết chết anh, để anh còn sống. Nếu như lại cho tôi một cơ hội thì tôi nhất định sẽ tự tay chặt bỏ đầu của anh!"
"Không sai, cậu quả thật không nên để tôi sống." Sứ giả Ngũ hành hệ Mộc trêu tức nói: "Nếu như lúc đó cậu giết tôi thì tôi sẽ không tìm đến thần nữ, càng sẽ không dùng cô ấy để đối phó với Vương Lỗi. Đối phó với Vương Lỗi thật ra cũng là vì đối phó cậu. Cậu để cho kế hoạch của chúng tôi sắp thành lại hỏng. Cho dù giết cậu trăm lần cũng không đủ để giải hận trong lòng tôi. Hiện tại tôi cũng đã có kinh nghiệm rồi, muốn chặt đứt được long mạch Hoa Hạ của mấy người thì nhất định phải giết chết cậu!"
Nghe được lời nói này của hắn, tôi bất đắc dĩ cười cười, cũng không phản bác mà nhìn thẳng vào hắn rồi hỏi: "Hiện tại anh vẫn còn muốn chặt đứt long mạch Hoa Hạ của chúng tôi sao?"
"Đúng thế!" Nào ngờ tôi vừa hỏi như vậy thì mắt của sứ giả Ngũ hành bỗng nhiên trở nên vô cùng dữ tợn. Hắn nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi rồi nói: "Là cậu đã phá hủy tất cả của chúng tôi, là cậu đã phá hủy hy vọng của Âm Dương đạo chúng tôi. Năm huynh đệ chúng tôi và những Âm Dương sư kia đến đây, cuối cùng cũng chỉ còn một mình tôi sống sót trở về. Hiện tại tôi không chỉ muốn chặt đứt long mạch Hoa Hạ của mấy người, càng muốn giết cậu để báo thù cho bọn họ. Lúc tôi sống sót trở lại Âm Dương đạo, tôi đã âm thầm thề, nếu không giết được Lý Sơ Cửu cậu, tôi sẽ tự tử ở trước bài vị của bọn họ!"
Nỗi hận của sứ giả Ngũ hành với tôi đã sâu tận xương tủy. Tôi biết nỗi hận này không hóa giải được, chỉ có một sống một chết thì mới vĩnh viễn hóa giải được.
Tôi đang định cất tiếng nói chuyện, Tuệ Hải lại đứng dậy khuyên nhủ: "A di đà phật, thí chủ. Khổ hải vô biên, quay đầu là bờ. Thù hận chỉ khiến anh lạc lối, đánh mất bản thân, cũng sẽ để anh biến thành ác ma. Cho dù anh giết Lý Sơ Cửu thí chủ nhưng huynh đệ của anh ấy còn có thể tìm anh báo thù, mà huynh đệ của anh thì không thể sống lại. Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt. Sao anh không buông xuống nỗi hận này, bắt đầu cuộc sống mới?"
"Câm miệng đi con lừa trọc!" Tuệ Hải còn chưa nói hết lời, sứ giả Ngũ hành đã lạnh lùng ngắt lời cậu ta rồi nói: "Con lừa trọc, dám làm tổn thương Bách Quỷ Dạ Hành của Âm Dương đạo. Đợi giải quyết xong Lý Sơ Cửu, tôi sẽ đưa cậu về trời, đưa cậu đến cõi Phật Tây Thiên. Tôi làm như vậy có phải là như câu đưa Phật đưa đến Tây mà đám Phật môn các người hay đề xướng không? Ha ha..."
Sứ mệnh ngũ hành đã bị thù hận trong lòng làm vặn vẹo, giống như một kẻ đã nhập ma, trông vô cùng dữ tợn và khủng bố.
Thấy Tuệ Hải còn muốn khuyên bảo, tôi vội vã lên tiếng trước: "Sứ giả Ngũ hành, anh sai rồi! Anh quy tội cho tôi về tất cả những điều này nhưng anh có nghĩ tới, nếu như các anh không mơ ước long mạch Hoa Hạ của chúng tôi thì các anh có rơi vào kết cục như thế không. Các anh đều có thể ở trong Âm Dương đạo của Nhật Bản, cố gắng tu hành. Nhưng mà các anh vẫn muốn chặt đứt long mạch Hoa Hạ của chúng tôi, hủy đi căn cơ của Hoa Hạ chúng tôi. Đường đường là Hoa Hạ, sao có thể để các anh phá hủy căn cơ được. Tôi tự tin nói cho anh biết, cho dù qua bao nhiêu năm nữa, chỉ cần các anh dám động đến Hoa Hạ thì người tu đạo của Hoa Hạ chúng tôi tuyệt đối sẽ làm cho các anh có đi mà không có về!"
"Ha ha!" Sứ giả Ngũ hành cười lạnh nói: "Chuyện sau này không ai nói trước được. Hiện tại chuyện tôi muốn làm nhất chính là giết Lý Sơ Cửu cậu để báo thù. Tôi cũng nói cho cậu biết, từ lúc cậu bước vào thôn Tuyết Cốc thì một chân của cậu đã bước vào Quỷ Môn Quan. Lần này tôi rất muốn xem thử cậu làm sao để sống sót ra khỏi thôn Tuyết Cốc!"
Sứ giả Ngũ hành vẫn không định ra tay với tôi. Hắn bây giờ đã không còn là đối thủ của tôi từ lâu. Nếu đổi lại là trước kia thì tôi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, nhưng bây giờ tôi muốn giết chết hắn thì dễ như trở bàn tay. Tôi không lo hắn có thể trốn thoát từ trên tay mình, bởi vậy cũng không vội vã ra tay mà đổi đề tài hỏi hắn: "Sứ giả Ngũ hành, Lỗi gia có ở trong tay anh không?"
Sứ giả Ngũ hành cười nham hiểm, nói: "Lý Sơ Cửu, cậu yên tâm đi. Tôi không giết hắn là vì tôi muốn tận mắt nhìn thấy cậu giết hắn. Không chỉ là hắn, còn có thần nữ - kẻ phản bội Âm Dương đạo chúng tôi nữa. Giết cậu vẫn chưa giải được mối hận trong lòng tôi, tôi còn muốn cho cậu tự tay giết chết huynh đệ của mình và người phụ nữ của hắn. Cách báo thù này còn thoải mái hơn so với giết cậu gấp trăm lần! Ha ha..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận