Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi hoàn toàn không kịp phản ứng. Trước đó, lời kể của Diệp Chu Tinh đã gần như khiến tôi sụp đổ tinh thần. Và giờ, sự xuất hiện của những thầy phép trong thôn Tiểu Nghĩa và anh Mạnh Doanh đã khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo.
Tôi lau máu nơi khóe miệng, nhìn Mạnh Doanh ôm thi thể của Tuyết Mai trong tay, bụng cũng bị rạch một đường rất lớn, máu còn chưa khô, đang chảy ròng ròng xuống đất.
Tôi đau lòng tới mức nghẹn thở, nghiến răng, hỏi: "Anh Mạnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạnh Doanh không trả lời tôi ngay mà chỉ bật cười, đôi mắt đỏ au, khuôn mặt kiên cường nhưng tôi nhìn mà thấy đau lòng vô cùng.
Không ai trong bọn họ mở miệng, họ đều đợi Mạnh Doanh. Một lát sau, anh ấy mới bình tĩnh nói: "Chính tay anh đã rạch bụng Tuyết Mai, chính tay anh đã giết chết người mà mình yêu nhất! A...!"
Nói đến câu cuối cùng, Mạnh Doanh đã không thể kìm nén thêm được nữa, anh gào thét, ôm chặt thi thể Tuyết Mai, quỳ sụp xuống đất, vùi đầu vào cơ thể của chị ấy, khóc không thành tiếng.
Tôi nhìn thấy bộ dạng của anh thì trong lòng hết sức khó chịu, giống như trái tim cũng đang nhỏ máu. Tôi siết chặt nắm đấm, cho dù móng tay ghim vào thịt nhưng tôi vẫn không hề cảm thấy đau đớn.
"Anh Cửu, chuyện là thế này, để em kể thay anh Mạnh!"
Mạnh Doanh đã không thể nào kể lại được mọi chuyện một cách rõ ràng. Tiểu Thiết đứng sau mới bước ra, đó chính là con trai của ông chú thợ rèn ở thôn Tiểu Nghĩa.
Trên người cậu ta cũng toàn là máu, cũng có không ít vết thương. Cậu ta nhìn tôi, bắt đầu kể:
"Anh Sơ Cửu, lúc bọn em tới Diệp gia giúp anh, chị Tuyết Mai thấy các đệ tử của Diệp gia mang quỷ thai đã chủ động để quỷ thai chuyển qua người chị ấy. Chị Tuyết Mai nói chị ấy nợ anh một mạng, nên muốn dùng cách đó để trả lại cho Diệp gia! Nhưng bọn em không phải là đối thủ của Linh tộc và Thần Tiêu môn, Diệp Đường đã bảo mọi người đứng chặn ngoài kết giới. Sau đó chị Diệp Chu Tinh xuất hiện, bảo chúng em chạy đi, còn chỉ nơi ở của các anh cho bọn em. Chỉ có điều, khi mọi người bỏ chạy, quỷ thai trong bụng chị Tuyết Mai tới lúc sinh. Chị Tuyết Mai bảo anh Mạnh Doanh mổ bụng chị ấy, bởi chị ấy lựa chọn cùng chết chung với mấy chục quỷ thai sắp thành hình kia!"
Tiểu Thiết kể tới đoạn sau, nước mắt cũng đã chảy xuống gò má. Cậu ta vừa dứt lời thì mười mấy thầy phép khác cũng đồng loạt mở lời: "Sơ Cửu, cậu mau đi đi, Linh tộc đã hạ lệnh giết cậu. Chúng tôi sẽ ở lại chặn chúng, dù có phải liều mạng đến người cuối cùng thì chúng tôi cũng sẽ tranh thủ cho cậu đủ thời gian!"
"Gừ!"
Khi nghe thấy vậy, tôi không còn chịu được nữa. Tôi hít sâu một hơi, nước mắt lẳng lặng rơi xuống. Tôi nhìn bọn họ, trong lòng ngoài sự cảm động còn là sự nặng nề trước món nợ vĩnh viễn không thể trả được hết.
Tôi nhắm mắt, nói với giọng nghẹn ngào: "Lý Sơ Cửu tôi có tài đức gì mà khiến các vị thôn Tiểu Nghĩa chấp nhận hy sinh vì tôi như vậy. Lý Sơ Cửu tôi nợ các vị, mười mạng sống cũng không thể đổi được..."
Tôi quỳ xuống đất, dập đầu liên tiếp, cái sau lại mạnh mẽ hơn cái trước, trên trán đã chảy đầy máu.
Lúc này, trong lòng tôi đã hoàn toàn chết lặng, không còn cảm nhận được nỗi đau nào nữa, tôi chỉ trịnh trọng thề với họ:
"Tôi quỳ là quỳ cho chị Tuyết Mai, quỳ trước những người trọng tình trọng nghĩa như các vị! Hôm nay Lý Sơ Cửu tôi xin thề, Diệp Đường, Diệp gia, Thần Tiêu môn, Linh tộc, tôi sẽ không bỏ qua cho một ai. Tôi sẽ khiến họ phải trả giá cho chị Tuyết Mai và cả những người trong thôn Tiểu Nghĩa đã chết. Nếu đời này tôi không thể hoàn thành được việc đó thì tôi xin tự nguyền rủa chính mình sau khi chết sẽ bị đẩy vào Mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được yên bình!"
"Sơ Cửu, cậu mau đứng dậy! Chúng tôi không muốn nhìn thấy cậu như thế này, chúng tôi đều chỉ mong được thấy cậu sống yên ổn. Cậu là ân nhân cứu mạng của cả thôn Tiểu Nghĩa chúng tôi, dù chúng tôi phải lên núi đao xuống chảo dầu thì cũng quyết không chùn bước!"
Tiểu Thiết kéo tôi đứng dậy, đôi mắt thằng bé sáng như sao.
"Âm nữ mười kiếp, quả nhiên là mệnh cách khắc người, khắc mình! Dù có gặp được Mạnh Doanh là mệnh cách đồng tử mười đời thì vẫn không thể tránh được số mệnh bi thảm! Thực ra tôi đã lường tới chuyện này từ lâu, chỉ có điều không ngờ lại xảy ra nhanh vậy. Đồng tử mười đời tiếp xúc với phụ nữ thì sẽ không còn là đồng tử mười đời nữa, cũng không thể hóa giải được vận mệnh bi thảm của âm nữ mười kiếp. Đây có lẽ chính là số mệnh. Nhưng mẹ kiếp, Lỗi gia tôi không cam tâm, dựa vào cái gì để ông trời định đoạt số mệnh của chúng ta? Mệnh của mình thì phải nằm trong tay chính mình, chứ không phải để cái lão già mắt mù trên trời kia đùa giỡn. Đám kẻ xấu thì sống sung sống sướng, còn những người trọng tình trọng nghĩa lại bị chết thê thảm. Mẹ kiếp, trời đất bất nhân, coi con người không ra gì. Nếu có một ngày Lỗi gia tôi có thể bước lên Lăng Tiêu, nhất định sẽ khiến Lăng Tiêu đổi chủ, đạp vỡ bánh xe số mệnh!"
Tôi chưa bao giờ thấy Vương Lỗi giận dữ đến vậy.
Lúc này tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, cũng đã bình tĩnh lại, nhưng tất cả những điều mà họ làm, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho họ.
Tôi kìm nén cơn tức giận trong lòng, đi tới dìu Mạnh Doanh đứng dậy: "Anh Mạnh, chúng ta hãy mai táng cho chị Tuyết Mai trước đã. Mối thù này, em sẽ ghi nhớ ở đây..."
Tôi nghiến răng, đấm mạnh vào ngực. Tôi muốn nói với Mạnh Doanh, mối thù này, tôi khắc ghi trong tim, trọn đời không quên.
Mạnh Doanh đã gần như suy sụp bởi vì tôi không thể hiểu được nỗi thống khổ khi tự tay giết chết người mà mình yêu thương nhất là thế nào. Tôi chỉ có thể tưởng tượng rằng, nỗi đau đó chắc chắn còn hơn cả cái chết.
Tử Long đứng bên cạnh Mạnh Doanh, cùng đi mai táng chị Tuyết Mai. Thi thể của các thầy phép khác thì chúng tôi không thể nào lấy lại được, chỉ có thể dựng một hàng linh vị thay thế cho bọn họ, để căn nhà của lão quỷ trở thành căn nhà dành cho người chết.
Hi vọng khi họ trở thành cô hồn dã quỷ thì có thể tìm thấy một nơi thuộc về mình.
Sau đó, tôi mới nhìn Tiểu Thiết, hỏi: "Tiểu Thiết, chúng ta còn bao nhiêu thời gian nữa?"
Tiểu Thiết thoáng ngẫm nghĩ, rồi nói: "Anh Cửu, mọi người chạy đi được cũng là nhờ một bộ phận người trong thôn ở lại chặn đường cho. Nhưng có lẽ cũng không được bao lâu, chắc chắn bọn chúng sẽ lần theo vết máu của chúng ta và tìm được tới đây."
"Được!"
Tôi gật đầu, bắt đầu tính toán đường rút lui. Ấn quỷ Phong Đô còn nằm trong tay tôi, tôn chủ Linh tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua. E rằng có phải đào xuống ba thước thì lão cũng quyết phải tìm thấy tôi cho bằng được.
Hiện tại Diệp gia đã quy thuận Linh tộc, có Thần Tiêu môn và Diệp gia cùng tìm kiếm chúng tôi, sợ là chúng tôi cũng không có được nơi lẩn trốn nổi nữa. Nhưng tôi nợ thôn Tiểu Nghĩa quá nhiều, tôi không thể làm hại họ thêm.
Đợi sau khi họ lập xong linh vị, tôi mới nhờ Tiểu Thiết tập trung hết mọi người lại, rồi nói: "Các vị anh em, hôm nay chúng ta cần phải mỗi người một ngả rồi!"
Nghe tôi nói vậy, bọn họ lập tức nhao nhao bày tỏ thái độ: "Anh Cửu, chúng tôi không đi, chúng tôi sẽ bảo vệ anh an toàn rời đi!"
"Các anh em, cảm ơn mọi người! Lý Sơ Cửu tôi chỉ là một thằng bé quê mùa, có thể quen biết những người trọng tình trọng nghĩa như các anh em là phúc phần lớn nhất cả đời này của tôi! Nhưng mọi người không thể theo tôi được, khó khăn lắm mọi người mới được sống cuộc đời của người bình thường. Hiện giờ mọi người đều có gia đình của mình, còn cần phải bảo vệ họ! Lý Sơ Cửu tôi đã làm hại mọi người, sau khi chuyện này qua đi, có khả năng mọi người lại phải trốn vào rừng sâu núi thẳm tiếp tục sinh sống! Nhưng..."
Tôi trịnh trọng nói:
"Lần này chia tay, không phải không còn gặp! Mọi người đợi tôi, đợi tôi trở lại, chúng ta sẽ đích thân giết chết những kẻ thù đã giết chết bạn bè chúng ta! Mọi người yên tâm, tôi sẽ có chỗ trốn an toàn."
Tôi nói vậy là để cho bọn họ có hi vọng, cũng là để họ yên tâm rời đi.
Nhưng hình như họ vẫn không chịu. Lúc này Vương Lỗi đứng ra nói:
"Các vị huynh đệ, mọi người hãy tin tưởng anh Cửu. Bài học đẫm máu lần này đủ để anh ấy mạnh mẽ hơn. Tôi sẽ bảo vệ anh Cửu, đưa anh ấy trốn tới nơi an toàn. Mọi người cho anh Cửu thời gian, chắc chắn anh ấy sẽ đứng lên làm lại. Anh ấy là chưởng môn của phái Huyền Chân, hiện tại quần hùng Đạo môn phân tranh, thời thế hoàn toàn hỗn loạn. Tôi tin, nhất định anh Cửu sẽ vực dậy được phái Huyền Chân, thống nhất hoàn toàn Đạo môn!"
Vương Lỗi đoán ra được kế hoạch của tôi. Lúc này tôi đã không còn cách nào khác. Đối với họ, thế lực chúng tôi quá mỏng manh, dựng lại Huyền Chân chính là cơ hội cuối cùng! Trước đây tôi không hề có dự định như vậy, nhưng những bài học đẫm máu này đã dạy cho tôi biết, muốn bảo vệ những người bên cạnh mình thì phải có thế lực mạnh mẽ. Chỉ có như vậy mới không bị kẻ khác ức hiếp!
Vương Lỗi vừa dứt lời thì Tử Long cũng đứng ra:
"Triệu Tử Long tôi, nắm giữ tín vật của chưởng môn phái Lục Phù, cũng sẽ xây dựng lại phái Phù Lục, giúp Sơ Cửu thống nhất đạo môn! Vì vậy, các vị huynh đệ cứ yên tâm rời đi, hãy đợi chúng tôi đánh trở lại!"
Lời của Tử Long đã vực dậy ý chí của tất cả mọi người. Tôi nhìn họ, gật đầu một cách trịnh trọng, những thầy phép của thôn Tiểu Nghĩa cũng gật đầu, đồng thanh nói: "Sơ Cửu, chúng tôi đợi cậu đánh trở lại!"
"Được!"
Tôi hét lớn, sau đó đích thân tiễn họ rời đi. Mạnh Doanh định ở lại báo thù nhưng tôi thấy trạng thái của anh ấy quá tệ, nên đành đánh ngất anh ấy, để Tiểu Thiết đưa anh ấy về.
Lần này trở về, chắc chắn họ không dám sống ở thôn Tiểu Nghĩa nữa, có lẽ họ sẽ lại trốn vào rừng sâu núi thẳm, đợi chúng tôi mang đến hi vọng mới cho họ!
Sau khi tiễn họ đi, chúng tôi cũng bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận