Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 364: Trăm quỷ xông vào miếu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Trước đó tôi định dùng đạo thuật phong ấn bạch hồ mắt xanh trở lại dưới bức tượng Phật, uy lực của thần chú Thiên Bồng rất lớn, nhưng ngay khi thần chú sắp đánh được bạch hồ mắt xanh trở lại tượng phật thì luồng khí đỏ máu kia đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu vàng, đánh tan pháp lực của tôi!
Ánh sáng đó không phải là tà khí, cũng không phải yêu khí mà là pháp lực Đạo gia!
Tôi sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Tôi thật sự không hiểu, hóa ra bạch hồ mắt xanh này lại có pháp lực!
Đợi khi luồng khí màu đỏ máu bay lên trên chiếc cổ cụt đầu của bức tượng Phật thì giọng nói của bạch hồ mắt xanh lại vang lên.
"Dựa vào chút Đạo thuật cỏn con của ngươi mà cũng dám tự xưng là chưởng giáo Huyền Chân à, đúng là nói khoác mà không biết ngượng. Xem ra, giờ đây các đời sau của Huyền Chân giáo càng ngày càng kém! Cứ tiếp tục như này thì sớm muộn cũng sẽ biến mất thôi. Ha ha..."
Giọng điệu của bạch hồ mắt xanh rất kỳ lạ, cứ như đang tiếc nuối cho sự sa sút của Huyền Chân giáo, đồng thời lại tỏ ra vô cùng thù hận. Cô ta khiến tôi có cảm giác rằng cô ta có mối liên quan nào đó tới Huyền Chân giáo!
Tôi không thể đánh tan được luồng khí màu đỏ máu của cô ta, tôi không hiểu nhiều về Đạo thuật trong việc đối phó với yêu. Nhưng nếu có người của Phật môn ở đây thì họ sẽ biết làm thế nào để trừ yêu diệt ma.
Muốn phong ấn cô ta thì có khi phải tìm lại cái đầu của Già Lam Bồ Tát mới được.
Tôi vẫn cảm thấy nghi ngờ, bèn hỏi:
"Bạch hồ mắt xanh, ngươi là yêu, tại sao trên người ngươi lại có pháp lực Đạo gia?"
"Ha ha..."
Bạch hồ mắt xanh cười lạnh, nói:
"Ta thà không có pháp lực Đạo gia của Huyền Chân giáo các ngươi còn hơn, đối với ta đó là một sự sỉ nhục ghê gớm! Chẳng bao lâu nữa, ta nhất định sẽ giết chết hết đệ tử của Huyền Chân giáo các ngươi! Và ngươi, chính là người đệ tử đầu tiên mà ta sẽ giết chết!"
Tôi có thể cảm nhận được sát ý lạnh như băng khi cô ta nói. Tôi cũng có thể cảm nhận được mối thù sâm đậm của cô ta với Huyền Chân giáo!
"A! Quỷ!"
Đúng lúc này, khi bạch hồ mắt xanh vừa dứt lời thì giọng nói của Hà thiên sư bỗng vang lên. Giọng hắn rất chói tai, trước đó tôi luôn đối phó với bạch hồ nên không có thời gian để ý tới hắn.
Nghe thấy tiếng hét của hắn, tôi lập tức quay đầu lại thì thấy hắn như bị điên, không ngừng chạy và đâm vào cửa miếu.
Sau khi đập vài cái, hắn mới phản ứng lại. Cánh cửa này được đẩy từ ngoài vào nên dù có đụng nát thịt thì cũng không thể khiến nó mở ra được!
Tôi biết vừa rồi Hà thiên sư đã bị bạch hồ mắt xanh mê hoặc, sau khi bị dọa sợ, tâm lý đã đến cực hạn. Bình thường hắn chỉ biết lừa gạt và biết một chút tà thuật, căn bản chưa bao giờ nhìn thấy chiến trận như thế này.
Khi hắn bắt đầu kéo cửa miếu thì tôi phát hiện ra một điều, hình như cửa miếu đã bị khóa lại, không thể kéo ra được, dù hắn có dùng sức tới mức nào thì cánh cửa bị hắn lắc cũng chỉ phát ra tiếng cạch cạch, còn lại không hề có dấu hiệu được mở ra.
"Quỷ... là quỷ phong bế cửa mất rồi!" Hà thiên sư kinh hãi gào thét, bị dọa sợ tới mức ngồi bịch xuống đất, hai tay không ngừng chống lùi về phía sau.
Đúng lúc này, miếu Bồ Tát như mở mấy chục cái máy điều hòa. Từng cơn gió lạnh lẽo xộc vào khiến tay tôi nổi hết cả da gà.
Miếu Bồ Tát không có cửa sau, cũng không có cửa sổ, hầu như là kín gió. Luồng âm khí kia luồn từ khe cửa miếu vào. Tôi không thể đoán được tình hình bên ngoài nhưng vẫn đoán ra được.
Phía bên ngoài miếu Bồ Tát này đang có ít nhất mấy chục ác quỷ bao vây!
Hà thiên sư bị dọa sợ khiếp nên vô cùng nhạy cảm, tinh thần hoảng loạn. Tôi sợ hắn sợ tới mức phát điên, nên cũng chẳng còn quan tâm tới bạch hồ mắt xanh ở bức tượng Phật bị cụt đầu nữa mà lao tới kéo hắn lên rồi hét: "Hà thiên sư, ngươi cũng là người tu đạo! Tà không thể thắng chính, đừng sợ!"
Nghe thấy tôi quát, Hà thiên sư bỗng run lên mấy cái, hình như hắn cũng tỉnh táo lên nhiều. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn, nỗi sợ hãi trên khuôn mặt cũng dần biến mất, hắn nhìn tôi chăm chăm, lẩm bẩm với vẻ hoảng hốt: "Đúng, tôi là đạo sĩ, đúng rồi, đạo huynh là cao nhân, không phải sợ. Dù là ma quỷ hay là yêu tinh thì cũng đều không sợ..."
Hắn đã không còn nói mạch lạc được nữa nhưng hình như tâm trạng đã ổn định hơn nhiều. Thật ra so với người bình thường thì hắn cũng đã bạo gan hơn nhiều rồi, vì dù sao hắn cũng từng nuôi thủy quỷ mà.
Vừa rồi hắn bị bạch hồ mắt xanh tấn công tâm trí, ba hồn bảy vía không được yên nên mới bị dọa thành ra thế này. Yêu, ngoài biết yêu thuật ra thì còn có thể mê hoặc tâm trí kẻ khác.
Dựa vào chút đạo hạnh của Hà thiên sư thì căn bản không thể ngăn chặn được. Tôi lo nếu tiếp tục như vậy thì hắn ta sẽ mất mạng nên chủ động lao tới trước cửa, nắm chặt then cửa.
Tôi rít lên một tiếng. Vừa chộp vào then cửa mà tôi như chộp phải một tảng băng, lạnh thấu xương, tới mức phải hít vào một hơi. Lúc này tôi cũng không biết bên ngoài kia rốt cuộc có bao nhiêu ác quỷ đang bao vây!
Tôi nhanh chóng rụt tay lại, đồng thời lấy ra một lá bùa, dán lên then cửa, cơn lạnh thấu xương lập tức biến mất. Tôi lại nắm lấy then cửa một lần nữa, kéo mạnh, một tiếng cạch vang lên.
Cánh cửa miếu bị tôi mở ra, thấy tôi kéo cánh cửa ra một nửa, Hà thiên sư cũng liều mạng lao tới giúp sức, hắn nắm cánh cửa còn lại, kéo về phía sau.
"Cạch... cạch..."
Cùng với tiếng cạch cạch vang lên thì cuối cùng cánh cửa miếu cũng bị chúng tôi kéo ra. Cửa vừa mở, chúng tôi đã lập tức bị kinh hãnh bởi cảnh tượng nhìn thấy trước mặt.
Hà thiên sư bị dọa sợ tới mức không nói nên lời, nhảy ra phía sau lưng tôi, túm chặt vặt áo của tôi, hai tay hắn run rẩy, tôi rất khó chịu khi bị hắn tóm lấy bèn quát một tiếng "không phải sợ".
Mặc dù tôi động viên hắn như vậy nhưng tôi cũng sợ chết khiếp. Bởi vì số cô hồn dã quỷ ở trước cửa miếu quá đông, có thể nói là lên tới hàng trăm con. Nhiều ác quỷ như vậy xông vào thì chắc chắn sẽ rắc rối to.
Bọn chúng không đứng rời rạc ở những nơi khác mà tập trung hết ở trước cửa miếu, từng đôi mắt u ám, oán hận nhìn chúng tôi chăm chăm, giống như những đôi mắt đỏ lòm trong đêm tối, khiến người ta cảm thấy tê da đầu.
Bọn chúng đều muốn chui vào cửa miếu, nhưng hình như có thần uy của Bồ Tát ngăn lại nên chúng không thể xông vào được. Khi đang quan sát bọn chúng, tôi lại nhìn bạch hồ mắt xanh ở phía sau.
Lúc này cô ta bỗng im lặng, hình như đang đợi đám cô hồn dã quỷ này phá vỡ thần uy của miếu Bồ Tát. Hoàn cảnh hiện tại của tôi rất khó giải quyết, bên ngoài miếu là trăm quỷ phong bế cửa, bên trong miếu còn có bạch hồ mắt xanh khủng khiếp, hiện tại chúng tôi không thể đi ra ngoài, cũng không thể ở lại quá lâu trong miếu. Đám quỷ kia mà phá vỡ được phong ấn thì chúng sẽ xông hết vào trong này mất!
Vì vậy chúng tôi phải ngăn chặn đám ác quỷ này, chỉ có xua tan bọn chúng thì chúng tôi mới có thể giữ được bạch hồ mắt xanh ở trong miếu Bồ Tát. Sau khi ý thức được điều đó, tôi chuẩn bị nghĩ cách để đối phó với đám ác quỷ đang phong bế cửa miếu.
Nhiều ác quỷ như vậy, muốn đánh tan bọn chúng e rằng phải dùng một trận pháp lớn, nếu như chỉ đánh đơn độc thì e rằng sẽ là một trận ác chiến, và khi đánh xong thì thể lực của tôi cũng sẽ bị tiêu hao hết.
Cách này chắc chắn là không được, cách duy nhất là dụ bọn chúng đi. Mà muốn dụ bọn chúng đi thì cần dùng người sống làm đèn dẫn hồn dẫn đường.
Sau khi nghĩ ra cách này tôi vội vàng kéo Hà thiên sư ra, nói: "Hà thiên sư, phải có người dụ đám ác quỷ này đi, nếu không, ngươi sẽ chết, ta cũng sẽ chết! Ta cũng không giấu gì ngươi, muốn dụ đám ác quỷ kia đi, cần phải có một người đứng ra làm đèn dẫn hồn dụ chúng!"
Mí mắt Hà thiên sư giật đùng đùng khi nghe tôi nói vậy. Hắn ta không hề suy nghĩ mà nói:
"Đạo huynh, đạo hạnh của cậu cao thâm như vậy, cậu đi đi! Tôi ở đây trấn áp giúp cậu, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!"
Cái thằng cha này đúng là tức chết đi được! Tôi nói vậy là muốn hắn làm đèn dẫn hồn dụ đám quỷ, nhưng hắn thì hay rồi, còn muốn đẩy vụ này lên tôi.
Tôi tức tới mức khóc dở mếu dở, cười khổ lắc đầu, nói giọng hết sức nghiêm túc: "Hà thiên sư, ta có thể dụ đám ác quỷ đó nhưng ngươi không thể đối phó nổi với bạch hồ mắt xanh. Ngươi ở lại miếu sẽ bị bạch hồ mắt xanh hút cạn dương khí và trở thành cái thây khô. Nếu như ngươi làm đèn dẫn hồn dụ bọn chúng đi thì chỉ cần không chọc giận chúng là sẽ không xảy ra chuyện! Ngươi là người thông minh, biết phải lựa chọn như thế nào đúng không?"
Trong lúc tôi nói, hai mắt Hà thiên sư đảo lia lịa đầy gian manh. Hắn đang phân tích thiệt hơn sau khi lựa chọn. Hắn không ngốc, sau khi suy nghĩ vài giây bèn lập tức có câu trả lời:
"Đạo huynh, thế để tôi đi đánh lạc hướng lũ quỷ cho. Con người ai rồi cũng chết, nhưng chết nặng tựa Thái Sơn vẫn hơn!"
"Ờ..."
Tôi thật chỉ muốn đập cho hắn ta một trận, da mặt tên này cũng dày sắp bằng Lỗi gia tới nơi rồi.
"Ừ."
Tôi ừ một tiếng, nói:
"Việc này không thể chậm chễ, mau ra tay. Già Lam Bồ Tát không có đầu, đương nhiên thần uy sẽ yếu đi nhiều. Nếu tiếp tục như vậy thì không thể cầm cự thêm được bao lâu nữa!"
Được!
Hà thiên sư vội đáp, tôi lập tức đập bàn tay lên đầu đỉnh hắn, sau đó kẹp chặt ngón giữa và ngón trỏ kéo lên.
Tôi làm vậy là để lôi dương hỏa trên đỉnh đầu hắn ra, để hắn dùng dương hỏa của mình làm đèn dẫn hồn.
Hà thiên sư bị tôi lôi dương hỏa ra khiến hắn toát hết mồ hôi, cơ thể cũng yếu đi nhiều.
"Này này... Này! Kẻ gian to gan, hôm nay Quan mỗ ta ở đây, ai dám đưa bọn họ đi?" Khi tôi đang định tiếp tục làm phép thì có một tiếng hát bỗng từ phía sau đám quỷ truyền tới.
Nghe thấy giọng nói này, tôi thầm nhủ không ổn, kẻ trong gánh hát quỷ tới rồi!

Bình Luận

0 Thảo luận