Lúc nãy đạo thuật mà tôi sử dụng là dựa vào đậu tương làm trung gian, dùng thần chú mời thiên binh đến biến chúng thành thiên binh. Đây là đạo thuật thượng thừa truyền thống nhất của Đạo môn, thuật hô mưa gọi gió rải đậu thành binh!
Nhưng tất cả chú pháp đều lấy thiên địa linh khí làm chính. Vừa hay, thanh đao Trảm Long này có thể chặt đứt linh khí, lúc này mới khiến thiên binh tôi gọi ra biến mất!
Tôi chiếu đèn lên ba thanh đao Trảm Long. Sau khi quan sát kỹ một phen, tôi phát hiện ba thanh đao Trảm Long này vừa được treo lên, vẫn còn mới tinh.
Nói cách khác, lại một lần nữa có người âm thầm giúp con quỷ đòi nợ kia trốn thoát. Mà kẻ đó, ngoại trừ ông thầy đồng thì còn có thể là ai đây?
"Ông thầy đồng này đúng là đáng hận!" Tôi nghiến răng mắng chửi, vẫn chưa rời đi mà đứng canh trên cầu gỗ, không muốn từ bỏ chút cơ hội cuối cùng nào.
Đứng mãi cho đến khi mặt trời lên đến đỉnh núi, ánh mặt trời chiếu xuống, tôi mới bất đắc dĩ quay về thôn. Trong lòng tôi hiểu rõ, con quỷ đòi nợ đã trốn thoát, bây giờ chỉ có thể đuổi theo nó!
Sau khi quyết định xong, tôi chuẩn bị dặn dò mấy người bí thư chi bộ thôn, sau đó lập tức lên đường đuổi theo. Nhưng tôi còn chưa về đến nhà bí thư chi bộ thôn, từ xa đã nghe thấy tiếng cãi vã phát ra từ nhà ông ấy.
"Bí thư chi bộ thôn, chúng tôi còn phải làm việc đồng áng, lẽ nào ông muốn nhốt chúng tôi trong nhà ông cả đời sao?"
"Không sai! Con tôi còn phải đi học nữa, nếu không có chuyện gì thì chúng tôi về đây."
"Đừng có làm mất thời gian của bố mày, bố mày còn phải ra ngoài kiếm tiền để ăn cơm. Cho dù mày là cảnh sát cũng không có quyền can thiệp vào tự do của bọn tao."
Vừa nghe thấy âm thanh này, tôi biết ngay là tiếng của những người dân trong thôn. Bọn họ bị bí thư chi bộ thôn tập trung tại nhà, bây giờ trời đã sáng, đoán là bọn họ cũng không chịu ở lại đó nữa.
Tiếp đó, tôi nghe thấy giọng nói của Trình Vũ Phi: "Bà con đừng vội! Chúng tôi triệu tập mọi người đến đây là vì trong công trường có người chết, bây giờ chúng tôi vẫn chưa điều tra được ai là hung thủ! Vì vậy mọi người ở đây đều trong diện tình nghi. Chỉ cần chúng tôi điều tra xong xuôi, nếu mọi người không có hiềm nghi thì đương nhiên là tôi sẽ cho mọi người về nhà!"
Trình Vũ Phi đang cố gắng ổn định bọn họ, làm công tác tư tưởng cho dân chúng quả thật rất khó. Một mặt muốn giấu chuyện quỷ đòi nợ vì sợ gây ra khủng hoảng, mặt khác lại muốn ổn định họ, sợ sau khi bọn họ rời khỏi đây sẽ gặp phải quỷ đòi nợ.
Thế nhưng dường như lời nói của Trình Vũ Phi không hề có tác dụng, tôi lập tức nghe thấy âm thanh phản bác cô ấy: "Cảnh sát, cô đừng khinh tôi không hiểu pháp luật. Cho dù cô muốn tạm giam chúng tôi cũng chỉ có thời gian hai mươi bốn tiếng thôi. Hơn nữa chúng tôi đều là nông dân thành thật, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý như vậy. Tốt nhất là cô hãy thả chúng tôi đi, nếu không tôi sẽ đến Cục Công an của huyện để kiện cô!"
"Bây giờ chúng ta đi ngay đi, tôi không tin là cô cảnh sát này còn dám bắt chúng ta lại? Hừ!"
Trong phút chốc, mọi người lại bắt đầu ồn ào. Nếu không cho bọn họ đi thì chắc chắn không thể khống chế được tình thế.
Tôi thấy bất thường quá nên mau chóng gõ cửa, Dương lão tam nhanh chân mở cửa cho tôi. Vừa nhìn thấy là tôi, Trình Vũ Phi và bí thư chi bộ thôn bất đắc dĩ nở nụ cười khổ, dường như đang nói nếu tôi còn không xuất hiện thì bọn họ cũng chịu.
Tôi khẽ gật đầu, bảo: "Cho bọn họ đi đi!"
Nghe được lời nói của tôi, mới đầu Trình Vũ Phi còn ngẩn ra, sau đó lại nhanh chóng nở nụ cười, lên tiếng: "Bà con, thế thì mọi người đều về đi. Nếu còn chuyện gì thì chúng tôi vẫn phải mời mọi người đến phối hợp với việc điều tra của chúng tôi đấy nhé!"
Các thôn dân hoàn toàn không để ý tới cô ấy, thấy bảo có thể đi, họ lập tức ào ra khỏi nhà bí thư chi bộ thôn như ong vỡ tổ. Sau khi đợi bọn họ đi hết, tôi mới bảo Dương lão tam ra đóng cửa lớn lại.
Bí thư chi bộ thôn là người sốt ruột nhất, vội vàng lại gần hỏi tôi: "Lý đạo trưởng, đã xử lý xong chưa?"
Lúc nãy Dương lão tam chiên con quỷ đòi nợ thứ hai, bọn họ đều biết cả. Cũng có nghĩa là bí thư chi bộ thôn đang hỏi con quỷ đòi nợ thứ ba. Tôi khẽ lắc đầu, đáp: "Nó trốn mất rồi, bây giờ chúng tôi phải đuổi theo nó! Có lẽ hôm nay sẽ đi ngay!"
"Hả? Mọi người phải đi rồi sao?" Nghe thấy tôi bảo rời khỏi, bí thư chi bộ thôn tức khắc luống cuống, kéo tôi nói: "Lý đạo trưởng, cậu đi rồi, nếu con quỷ đòi nợ kia lại trở về hại người thì chúng tôi phải làm sao đây? Cậu không thể bỏ mặc chúng tôi được!"
Tôi hiểu được nỗi lo của bí thư chi bộ thôn, cũng không sốt ruột mà ngồi xuống từ từ giải thích cho ông ấy nghe: "Bí thư chi bộ thôn, ông yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ mặc thôn của mọi người. Trong khoảng thời gian ngắn, con quỷ đòi nợ cuối cùng đã bỏ trốn kia chắc chắn sẽ không dám về đây nữa, chỉ đi đến mấy thôn xóm xung quanh thôi. Cho dù phải tốn bao nhiêu thời gian đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ đi tìm nó, đến khi giải quyết được nó mới thôi! Tôi sẽ để người của mình ở lại đây đến khi tìm được con quỷ đòi nợ kia!"
Nghe tôi nói như thế, bí thư chi bộ thôn mới thả lỏng, nói: "Nếu như Lý đạo trưởng sắp xếp như thế thì tôi yên tâm rồi! Mọi người đều bận rộn cả đêm, để tôi bảo bà nhà tôi đi nấu cơm!"
Đúng là tôi đã đói rồi nên cũng không từ chối. Bí thư chi bộ thôn vừa đi, Trình Vũ Phi nhìn tôi, hỏi: "Lý Sơ Cửu, cậu phải đi thật sao?"
"Ừm." Tôi cười cười, gật đầu nói: "Trên đời này có bữa tiệc nào không tàn đâu, tôi còn có chuyện phải xử lý."
Trình Vũ Phi mím môi, mày liễu cau lại, vẻ mặt như muốn nói lại thôi. Sau khi ngẩn ngơ một lúc, cô ấy mới ngẩng đầu nhìn tôi: "Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?"
Tôi vẫn mang nụ cười nhẹ, đáp: "Tất cả đều dựa vào cơ duyên, cho dù là người hay việc. Lúc nên gặp thì tự nhiên sẽ gặp!"
"Ừm!" Trình Vũ Phi tỏ ra hơi mất mát. Cô ấy hỏi: "Vậy cậu có thể để lại phương thức liên lạc cho tôi không? Cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi sợ sau này gặp phải chuyện kỳ quái nên muốn có cách để dễ tìm cậu giúp đỡ thôi. Dù sao thì tôi cũng tin vào bản lĩnh của cậu lắm!"
Nói xong, Trình Vũ Phi cười hì hì, chặn hết mọi lý do từ chối của tôi.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, đáp: "Người tu đạo chân chính như chúng tôi sẽ không liên lạc với nhau, mọi việc đều chú ý đến chữ duyên! Qua mùa xuân năm sau, nếu cô gặp phải chuyện phiền phức, muốn tìm tôi thì hãy hỏi thăm mấy người trong Đạo môn về chưởng giáo của Huyền Chân giáo là có thể tìm được! Còn nếu không tìm được tôi thì chứng tỏ chúng ta không có cơ duyên này!"
Thật ra tôi muốn nói nếu như không tìm được tôi thì chúng ta đã âm dương cách biệt. Tôi biết rõ kết cục của mình. Sau khi trở lại thôn Ma Câu, hoặc là tôi có thể sống sót trở thành chưởng giáo Huyền Chân giáo, hoặc là bị tôn chủ Linh tộc giết chết, từ nay trên đời này không còn người tên là Lý Sơ Cửu nữa!
Nhưng tôi không nói vậy là sợ cô ấy tiếp tục hỏi thêm.
Trình Vũ Phi gật đầu, thì thầm: "Sắp đến tết rồi, mùa xuân năm sau cũng gần đến. Đến lúc đó hy vọng rằng tôi có thể tìm được cậu, ha ha!"
"Tôi cũng hy vọng cô có thể tìm được tôi!" Tôi thật lòng đáp lại. Tôi cũng muốn giết chết tôn chủ Linh tộc, tiếp tục sống sót!
Nhân lúc bí thư chi bộ thôn và vợ ông ta nấu cơm, tôi phát hiện vết thương của Dương lão tam vẫn chưa băng bó lại. Anh ta mới vừa trở về, chắc là sợ người dân trong thôn hoài nghi nên cũng chẳng có thời gian băng bó vết thương.
Sau khi tôi cẩn thận băng bó vết thương cho Dương lão tam xong, bí thư chi bộ thôn đã làm xong cả mâm cơm. Ai nấy đều đã đói bụng, không hề khách sáo nữa. Tôi bảo Dương lão tam gọi Dương lão thất đến ăn cùng.
Trình Vũ Phi và bí thư chi bộ thôn không muốn ăn lắm, chắc tại trước đó nhìn thấy cảnh chiên con quỷ đòi nợ nên không hề đụng đũa, chỉ nhìn chúng tôi ăn. Sau khi ăn được một lúc, Trình Vũ Phi mới nói: "Lý Sơ Cửu, chủ thầu và cảnh sát Đinh cũng đang trên đường trở về, cậu không định nói lời tạm biệt với bọn họ sao?"
"Không cần!" Tôi khẽ lắc đầu, bỏ bát đũa xuống, nhìn về phía bí thư chi bộ thôn rồi dặn dò: "Bí thư chi bộ thôn, nếu người chủ thầu kia trở về thì ông hãy nói với anh ta, bảo anh ta mời thầy về làm pháp sự ở gò núi nhỏ đã xảy ra chuyện. Phải làm pháp sự bảy ngày, hoàn toàn siêu độ hết sát khí ở đó, nếu không rất dễ xảy ra chuyện kỳ lạ! Sau khi siêu độ xong là khởi công được rồi. Dù sao Chính phủ muốn phát triển thôn của mọi người, đây chính là cơ hội của thôn này. Xây đường là rồng đến nghìn dặm, tạo phúc cho con cháu, cũng có thể nâng cao chất lượng cuộc sống của mọi người!"
"Ừ." Bí thư chi bộ thôn gật đầu, trả lời: "Lý đạo trưởng yên tâm, tôi đã ghi vào lòng!"
"Tốt." Tôi đáp lại rồi tiếp tục ăn cơm. Ăn xong cơm tối, tôi bảo Dương lão thất đến tiệm quan tài Tam Thập Lý thông báo cho lão nhị và lão tứ. Đợi bọn họ về đến đây, tôi định để họ ở lại thôn này, còn tôi thì tiếp tục đuổi theo con quỷ đòi nợ và ông thầy đồng kia!
Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, tôi và Dương lão tam đứng trước cửa nhà bí thư chi bộ thôn chờ họ về. Bí thư chi bộ thôn đưa cho tôi một cây quạt giấy, nói: "Lý đạo trưởng, cậu giúp cho thôn chúng tôi một chuyện lớn như vậy, tôi không có gì để báo đáp cho cậu cả. Tôi tặng cho Lý đạo trưởng cây quạt giấy này, hy vọng Lý đạo trưởng đừng chê. Cây quạt này do cha dượng tôi làm, tặng cho tôi vào lúc tôi trở thành bí thư chi bộ thôn, để chúc tôi có tiền đồ sáng lạn. Tôi tặng nó cho Lý đạo trưởng, cũng hy vọng Lý đạo trưởng thuận buồm xuôi gió!"
Tôi không nhắc đến chuyện của ông thầy đồng, cũng không từ chối lời chúc của bí thư chi bộ thôn mà nhận lấy cây quạt giấy. Nhưng cuối cùng tôi vẫn cố tình lơ đãng nhắc nhở ông ấy, nói: "Bí thư chi bộ thôn, nếu ông thầy đồng trở về, mong ông hãy gửi lời này cho ông ấy, gà nhà một mẹ, chớ hoài đá nhau!"
Đương nhiên bí thư chi bộ thôn sẽ không hiểu ý của tôi, nhưng ông thầy đồng sẽ hiểu câu này! Tôi nhờ bí thư chi bộ chuyển lời cho ông thầy đồng, hy vọng ông ta nể mặt người thân và người trong thôn mà tha cho cái thôn này!
Bí thư chi bộ không ngừng gật đầu, cười nói: "Lý đạo trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời cho cha dượng của mình!"
Sau khi đợi khoảng một tiếng, tôi mới nhìn thấy Dương lão thất trở về. Thế nhưng lúc thấy anh ta, tôi đã hoàn toàn sững người!
Bởi vì ở trên vai anh ta đang vác hai cái xác! Hai cái xác đó không phải là ai khác, chính là Dương lão nhị và Dương lão tứ!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận