Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 843: Tuệ Hải mất tích

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Hình dáng của lồng giam Phật quang này rất kỳ lạ, dùng cái chắn chữ Vạn màu vàng làm bệ, lấy chùm sáng màu vàng do chữ Vạn tỏa ra làm lồng giam, hoàn toàn giam cầm đám quỷ Rashomon này!
Mà lúc này Tuệ Hải đã đứng dậy, nhấc bọn chúng lên một cách dễ dàng, dường như chuyện này chẳng tốn hơi sức, vẻ mặt vô cùng ung dung! Những con quỷ Rashomon này cũng đang ra sức giãy giụa, muốn xông ra khỏi lồng giam. Thế nhưng thân thể của bọn chúng đụng vào lồng giam Phật quang này thì giống như bị điện giật vậy, lập tức đau đến mức rụt về. Tất cả đều chen chúc giữa lồng giam, không dám xông ra khỏi lồng giam Phật quang nữa!
Nhìn thấy Tuệ Hải sử dụng bản lĩnh thế này, tôi vô cùng khiếp sợ. Bọn chúng đều là yêu quái da dày thịt béo, sức lực mạnh mẽ, cho dù đổi lại là tôi và Tử Long thì chắc chắn cũng phải chiến đấu gian khổ một hồi mới đánh bại được bọn chúng! Thế nhưng thủ đoạn dùng Phật pháp thế này của Tuệ Hải lại đánh bại những quái vật này một cách nhẹ nhàng.
Luôn bảo muốn đối phó với yêu ma, phải là người trong Phật môn. Lúc này tận mắt nhìn thấy thì quả thật không giả!
Sau khi đánh bại những con quỷ Rashomon này, Tuệ Hải không giết bọn chúng mà làm Phật lễ rồi thản nhiên nói: "Trời cao có đức hiếu sinh, tiểu tăng không muốn sát sinh, cũng không muốn phạm sát giới! Tiểu tăng sẽ dẫn các ngươi về chùa Pháp Long, để huynh đệ của chùa Pháp Long siêu độ các ngươi!"
Vừa dứt lời, tôi thấy tay của Tuệ Hải hạ xuống đất! Lồng giam Phật quang lập tức bay xuống đất, lúc sắp tiếp xúc với mặt đất thì chợt bắt đầu chậm rãi thu nhỏ lại!
Điều thần kỳ chính là liền ngay cả quỷ Rashomon bên trong lồng giam cũng chậm rãi nhỏ đi theo lồng giam, mãi đến khi biến thành kích cỡ giống như lồng chim. Lại nhìn quỷ Rashomon bên trong lồng giam, mỗi một con quỷ đều nhỏ lại, cảm giác giống như chỉ cần dùng một bàn tay là có thể nắm chặt đem bọn chúng đi!
Thấy Tuệ Hải muốn thu bọn chúng vào trong Phật châu, tôi vội vã hô lên: "Tuệ Hải, A Cẩu và Đông Tử!"
Tôi vừa hô như thế, Tuệ Hải lập tức cười lúng túng, trên khuôn mặt trắng nõn xuất hiện vẻ đỏ bừng. Cậu ta cười hì hì nói: "Tiểu tăng đã sơ sẩy, thật là tội lỗi!"
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như thế của Tuệ Hải, tôi suýt thì cười ra tiếng. Dù sao cậu ta còn trẻ, chỉ vì là người xuất gia nên mỗi tiếng nói cử động đều vô cùng vững vàng chín chắn, cho nên lúc nói chuyện làm việc đều điềm tĩnh một cách không phù hợp với tuổi tác của mình. Nhưng Tuệ Hải càng nghiêm túc thì trông càng đáng yêu.
Thấy tôi nhịn không cười, Tuệ Hải lập tức nói chuyện với đám quỷ Rashomon này bằng tiếng Nhật. Tôi không nghe hiểu được cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng từ vẻ mặt và giọng điệu của Tuệ Hải thì lúc này cậu ta không đe dọa đám quỷ Rashomon, dường như còn đang nói lý với bọn chúng! Giọng điệu rất dịu dàng, trên mặt cũng mang theo ý cười, giống như thầy giáo đang dạy bảo học sinh giỏi vậy, chỉ sợ sẽ làm mất lòng bọn họ!
Tôi không biết dông dài có phải là bệnh chung của người xuất gia không nữa. Địa Tạng vương Bồ Tát cũng vậy, Tuệ Hải cũng vậy. Tuệ Hải nói ít nhất nửa tiếng, liên tục không ngừng nghỉ, khi thì cười, khi thì lắc đầu thở dài!
Tôi nghe đến ngủ gà ngủ gật, lại ngại truy vấn nên chỉ có thể để cho cậu ta cảm hóa đám quỷ Rashomon này. Có điều một lúc sau thì tôi cũng không chịu được nữa, cảm giác giống như Tuệ Hải ở trước mắt chính là Đường Tăng lải nhải vậy!
Tôi liếc mắt nhìn đám quỷ Rashomon bị thu nhỏ lại ở trong lồng. Trên mặt tất cả đều có vẻ thảm thương, trông còn thống khổ hơn khi táo bón nữa. Không biết Tuệ Hải cảm hóa bọn chúng như thế nào, mấy phút sau thì tôi mới nghe thấy Tuệ Hải đọc một câu A di đà Phật.
Tiếp đó, cậu ta quay đầu nhìn tôi, cười nói: "Lý thí chủ, đám quỷ Rashomon này uy hiếp tiểu tăng, bảo tiểu tăng thả bọn chúng ra, nếu không thì bọn chúng sẽ không thả A Cẩu và Đông Tử ra. Đám quỷ Rashomon này quá cố chấp, tiểu tăng không khuyên nổi bọn chúng! Ôi!"
Lúc nhìn thấy Tuệ Hải thở dài, tôi không nhịn được nở nụ cười. Tôi cười thì Tuệ Hải lập tức lúng túng vỗ gáy mình, vẻ mặt trở nên thẹn thùng.
Nhìn thấy cậu ta như vậy, tôi không tiện cười nữa, chỉ trêu ghẹo nói: "Tuệ Hải, trước đó sao cậu không cảm hóa đám hải nữ kia? Bọn họ cũng là yêu, hơn nữa còn là nữ yêu xinh đẹp!"
"A di đà phật, Lý thí chủ làm khó tiểu tăng rồi!" Tuệ Hải cau mày giải thích: "Người xuất gia không gần nữ sắc, tiểu tăng sợ mình không đủ kiên định, không thể cảm hóa bọn họ! Vì vậy chỉ có thể thu bọn họ, mang về để trụ trì cảm hóa!"
Nếu như là người bình thường nói lời này, tôi nhất định sẽ cho rằng hắn đang nói giỡn. Thế nhưng lúc nói ra lời này, trên mặt Tuệ Hải là vẻ nghiêm túc đàng hoàng, tôi càng nhìn lại càng muốn cười!
Người xuất gia lòng dạ mềm yếu quá, gặp phải yêu quái ngoan cố thì cảm hóa hay khuyên bảo cũng vô dụng. Biện pháp tốt nhất là phải mạnh bạo!
Đúng lúc tôi không thể nói chuyện với đám quỷ Rashomon này, chỉ đành dặn Tuệ Hải: "Tuệ Hải, những yêu quái này hồ đồ ngu xuẩn. Theo ý của tôi thì cậu vẫn mở miệng uy hiếp bọn chúng đi! Nếu không giao người ra thì để bọn chúng hồn phi phách tán!"
Nghe được lời này của tôi, Tuệ Hải nhíu chặt mày, trầm mặc một hồi mới nói: "Lý thí chủ, cách này có tàn nhẫn quá không?"
Tôi khẽ lắc đầu, nói thật: "Tuệ Hải, nếu không dùng cách này thì A Cẩu và Đông Tử sẽ bị bọn chúng hại chết! A Cẩu và Đông Tử là người tốt, bọn chúng là yêu quái, bên nào nặng bên nào nhẹ, trong lòng cậu rõ hơn tôi!"
Tuệ Hải là người chậm chạp, nghĩ một hồi lâu, dường như nghĩ thông suốt rồi nên mới gật đầu, đáp: "Thí chủ nói không sai, bọn chúng là yêu, đám A Cẩu là người! Không thể vì yêu mà hại chết người, vậy tiểu tăng nghe lời Lý thí chủ, sẽ khuyên bảo... Không đúng, tiểu tăng sẽ uy hiếp bọn chúng thả người!"
Tôi sợ mình bật cười nên chỉ đành sờ môi gật đầu. Tiếp đó, Tuệ Hải lại nói chuyện với bọn chúng bằng tiếng Nhật. Nhưng cậu ta không hề có dáng vẻ dung hãn, vẫn là dáng vẻ hiền lành, mang nụ cười nhã nhặn, hoàn toàn không giống như đang uy hiếp!
Tôi nhìn mà sốt ruột trong lòng. Ngay vào lúc tôi chuẩn bị ra tay, Tuệ Hải đột nhiên quát bảo: "Các ngươi đã hồ đồ mất khôn thì đừng trách tiểu tăng!"
Tuệ Hải vừa dứt lời thì hai tay đã chuyển động kết thành Như Lai ấn. Như Lai ấn vừa được kết ra, tôi lập tức nghe thấy đám quỷ Rashomon này gào lên! Tuy rằng nghe không hiểu bọn chúng đang nói gì, nhưng tôi thấy được là sự uy hiếp của Tuệ Hải đã có tác dụng!
Đúng như dự đoán, tôi thấy Tuệ Hải cười thoải mái, lập tức bỏ Như Lai ấn xuống rồi quay đầu nhìn tôi, cười nói: "Thí chủ, A Cẩu và Đông Tử ở phía trên!"
Lúc nói chuyện, Tuệ Hải dùng tay chỉ lên đám cây rậm rạp ở phía trên đầu chúng tôi. Tôi khẽ gật đầu, đề khí nhảy lên trên. Đáp xuống cành lá rậm rạp, tôi bắt đầu tìm kiếm A Cẩu và Đông Tử.
Tìm vài phút, lúc này tôi mới nhìn thấy A Cẩu và Đông Tử bị giấu trong lá cây rậm rạp, được giấu rất kỹ. Nếu không quan sát cẩn thận thì rất khó phát hiện ra bọn họ.
Tôi dò xét hơi thở của hai người bọn họ, thấy bình thường. Tôi lại kiểm tra thân thể của bọn họ, không có bất kỳ vết thương nào nên cũng yên tâm! Tôi nhẹ nhàng vỗ vào mặt bọn họ, gọi vài tiếng. A Cẩu là người đầu tiên mở mắt ra, dao găm trong tay cậu ta cũng đâm về phía tôi.
A Cẩu có tính cảnh giác rất cao, đây là phản ứng tự nhiên của cậu ta. Tôi lập tức giữ lấy tay A Cẩu, cười nói: "A Cẩu, là tôi!"
"Anh Cửu! Xin lỗi, tôi cho rằng là những con yêu quái làm mình hôn mê kia!" A Cẩu vội vã cất dao găm đi, đồng thời mở miệng giải thích với tôi.
Tôi cười bảo không sao, nói cậu ta đánh thức Đông Tử, sau đó mới xuống dưới hội hợp với Tuệ Hải. Nhưng nào ngờ đợi chúng tôi nhảy xuống đất thì Tuệ Hải đã biến mất. Không chỉ Tuệ Hải, ngay cả lồng giam giam cầm đám quỷ Rashomon cũng không thấy đâu!
A Cẩu không thấy Tuệ Hải, cất tiếng hỏi tôi: "Anh Cửu, Tuệ Hải đại sư đâu?"
Tôi cắn răng nói: "Chắc là Tuệ Hải đã gặp chuyện rồi. Cậu ta không phải kẻ lỗ mãng, chắc chắn sẽ chờ chúng ta xuống dưới! Trong rừng hoa anh đào này vẫn còn có thứ khác!"
Tôi vừa nói vậy, A Cẩu và Đông Tử lập tức trở nên cảnh giác, đồng thời rút ra vũ khí mà quan sát xung quanh. Tôi cũng đề cao cảnh giác, quan sát bốn phương tám hướng.
Tôi biết Tuệ Hải ở gần đây, lúc nãy chúng tôi chỉ tốn mấy phút ở trên cây thôi. Nhưng điều kỳ lạ là tôi không cảm nhận được điều khác thường. Không có âm khí, cũng không cảm nhận được hơi thở của cậu ta! Cả rừng cây anh đào này trở nên yên tĩnh giống như đã chết!
Không thể cảm giác được hơi thở của Tuệ Hải, tôi bèn tìm kiếm gần đây. Trên mặt đất toàn là cánh hoa anh đào, không thấy được dấu chân. Tiếc là tôi không biết dùng pháp thuật như Tuệ Hải, không thể tìm được dấu vết của yêu quái.
"Tuệ Hải đại sư, cậu ở đâu? Nếu cậu nghe thấy tiếng tôi thì lớn tiếng đáp lại đi!" Đông Tử tìm một vòng, không phát hiện được điều gì nên nóng ruột hô to.
Nghe được tiếng la của Đông Tử, tôi vội vàng lườm cậu ta một cái, thấp giọng quát: "Đông Tử, đừng lên tiếng!"
Tôi vừa quát như thế, Đông Tử lập tức ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc tìm kiếm. Mà đúng lúc này, dường như A Cẩu phát hiện ra điều gì đó, vội vã gọi tôi: "Anh Cửu, anh mau đến đây xem!"
Tôi bước nhanh đến trước mặt A Cẩu, nhìn theo hướng cậu ta chỉ thì đúng lúc nhìn thấy dấu rễ cây bị kéo lê. Bởi vì bị cánh hoa anh đào che nên không phát hiện ra ngay.
Nếu không phải A Cẩu tinh mắt thì chắc chắn chúng tôi sẽ không phát hiện ra được. Mà lúc nhìn thấy dấu rễ cây bị kéo lê, trong đầu của tôi lập tức liên tưởng đến một người quen!

Bình Luận

0 Thảo luận