Tôi cũng muốn biết, rốt cuộc thế hệ tương lai của Đạo môn có thực lực như thế nào?
Đối với những đệ tử Đạo môn bình thường này mà nói, mười, hai mươi người cũng không nhằm nhò gì với tôi. Nhưng bây giờ hai, ba trăm đệ tử tụ tập lại cùng hợp sức thì trong lòng tôi cũng không có tự tin!
Người ta vẫn nói, một chiếc đũa dễ gãy, nhưng một bó đũa thì khó bẻ, đây là nguyên lý rất cơ bản! Tuy rằng đạo thuật của bọn họ chỉ ở mức bình thường, nhưng khi đoàn kết lại, cũng có thể phát huy ra uy lực kinh người!
Tôi không vội vã ra tay, mà muốn xem bọn họ sẽ dùng đạo thuật gì để đối phó với mình. Có một đạo sĩ trung niên phụ trách chỉ huy ở bên ngoài trận pháp của bọn họ.
Thấy tất cả đệ tử đã chuẩn bị xong, ông ta đột nhiên hô to: "Chú U Minh, trận Phá Kiếm!"
Sau tiếng hô của ông ta, đám đệ tử đông đảo xung quanh đồng loạt hô một tiếng "giết". Tiếp đó, một bên tay cùng chỉ ra, tay còn lại thì múa thanh kiếm bằng tiền đồng.
Bọn họ ngồi trên mặt đất, động tác đều răm rắp, cộng thêm khí thế ngút trời kia, đúng là khiến người xem phải nhiệt huyết sôi trào. Mặc dù bây giờ chúng tôi đang trong trạng thái đối địch, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy mừng thay cho bọn họ.
Nhóm đệ tử này đều là lực lượng tương lai của Đạo môn, tôi cũng biết trong đó không thiếu người có ý đồ xấu, tham sống sợ chết. Nhưng đại đa số các đệ tử thì vẫn một lòng hướng đạo, không ngại gian khổ, cũng có thể lặng lẽ thay đổi bọn họ.
Nếu như gặp được một người có thể dẫn dắt Đạo môn tốt thì vài ba năm sau, nhất định Đạo môn sẽ phát triển rực rỡ! Nhưng nếu để cho đám đạo sĩ già này tiếp tục kiểm soát Đạo môn thì sớm muộn gì Đạo môn cũng sẽ lụi bại!
"Diểu diểu minh minh, thiên địa đồng sinh; tán thì thành khí, tụ thì thành hình; ngũ hành chi tổ, lục giáp chi tinh, binh tùy nhật chiến, thời tùy lệnh hành! Ta thành phụng Thái Thượng Lão Quân mau mau nghe lệnh, hàng u thần uy, phá kiếm trận của tặc nhân! Đi!"
Mấy trăm đệ tử niệm chú U Minh, có thể tưởng tượng được rung động cỡ nào. Kể cả khi hiện tại họ đang đối đầu với tôi thì sâu thẳm tận đáy lòng tôi vẫn vui mừng cho họ.
Tiếng niệm chú hùng hồn vang vọng hết đợt này đến đợt khác trên đỉnh núi Miêu Vương. Đàn chim đêm trong rừng cũng bị giật mình, bay ra tán loạn.
Khi dư âm của những câu thần chú còn chưa tan hết, tôi cảm thấy xung quanh mình đột ngột nổi lên một trận gió mạnh. Có gió thổi tới, chứng tỏ chú pháp đã hoạt động.
Gió càng thổi càng mãnh liệt, cành cây kêu kẽo kẹt, như thể sắp thổi gãy những cây đại thụ xung quanh. Những chiếc lá bị cuốn lên, xào xạc thổi về hướng chúng tôi.
Chỉ trong chốc lát, đất đá mù trời, gió lớn cuồn cuộn, căn bản không thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Chỉ có thể nhìn thấy kiếm trận được tạo thành bởi kiếm ảnh của tôi, đang phát ra ánh sáng chói lọi.
Nhưng những kiếm ảnh do chân khí Huyền Chân hóa thành này cũng bắt đầu bất ổn, bị gió lớn rung chuyển.
"Giết!" Sau khoảng mười mấy giây, đệ tử Đạo môn xung quanh đột nhiên hô lên một tiếng "giết", làm tôi giật mình hoảng hốt.
Trong mơ hồ, tôi thấy toàn bộ pháp khí của bọn họ đều chĩa về phía mình. Chỉ trong vòng chưa đầy một giây, cơn gió mạnh đột ngột thổi về phía này, đơn độc thổi vào trong kiếm trận của tôi.
Cơn gió này dữ dội tới mức thổi tan kiếm trận của tôi ngay tức khắc. Những kiếm ảnh vừa thoát ra, lập tức hóa thành một luồng khí vô hình không màu sắc.
Chỉ trong một, hai phút ngắn ngủi, kiếm trận của tôi gần như bị bọn họ phá vỡ.
Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu được những gì mà Vương Lỗi nói với mình. Anh ta bảo tôi không được đánh giá thấp thực lực của Đạo môn, nếu như họ đoàn kết lại thì ngay cả gia tộc thượng cổ hay địa ngục Cửu U cũng không thể nào đánh bại.
Đến thời khắc này, cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm chân thực! Mấy trăm người chung sức sử dụng pháp thuật, quả nhiên không tầm thường, đây là bọn họ chỉ sử dụng vài đạo thuật đơn giản mà thôi, chứ nếu để bọn họ sử dụng đạo thuật thượng cổ thất truyền kia thì không biết uy lực phải khủng khiếp đến mức nào?
Trong khoảnh khắc thất thần, kiếm trận của tôi đã gần như biến mất. Tôi không dám bất cẩn, lập tức khoanh chân ngồi trên mặt đất, hai tay nhanh chóng chuyển động kết ấn, biến ấn thành đạo chỉ.
Đến khi đạo chỉ của tôi chỉ về phía kiếm Long Uyên trên không trung lần nữa thì kiếm Long Uyên vốn sắp mất đi ánh sáng lại bỗng chốc sáng ngời, hoàn toàn chiếu sáng cả bầu trời đêm trên núi Miêu Vương.
Chân khí Huyền Chân trong cơ thể tôi tiêu hao rất nhanh, nhưng sau mỗi lần tiêu hao, ba chỗ đan điền lại bắt đầu điên cuồng hấp thu linh khí trời đất ở xung quanh, bù đắp lại lượng chân khí Huyền Chân bị hao tổn trong thời gian cực ngắn.
Cho nên, tôi không cần phải lo đến chuyện chân khí Huyền Chân cạn kiệt! Còn hơi thở của bọn họ thì rất yếu, chỉ cần tôi trụ được, vậy người thua nhất định sẽ là bọn họ.
Sau khi tôi thúc giục kiếm Long Uyên một lần nữa, kiếm trận lại xuất hiện! Ngón tay tôi dần chuyển động, kiếm ảnh trong kiếm trận cũng bắt đầu chuyển động theo, vừa vặn cản lại U Minh thần uy của bọn họ.
Giằng co như thế khoảng hai, ba phút, cơn gió mãnh liệt kia bắt đầu yếu dần đi. Hẳn là không bao lâu nữa, nó sẽ hoàn toàn ngừng hẳn.
Tranh thủ lúc này, tôi cũng đang tìm kiếm bóng dáng của Linh Trường Sinh. Ông ta với Trình Tùng chiến đấu rất ác liệt, hai người đều là cao thủ. Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, Linh Trường Sinh vẫn luôn chiếm ưu thế hơn.
Loại yêu nghiệt như Linh Trường Sinh, có lẽ chỉ có Vương Lỗi mới có thể đối phó được mà thôi. Còn Trình Tùng dù sao cũng không phải là Vương Lỗi, thua cuộc... chỉ là vấn đề thời gian.
Mà bây giờ tôi cũng đang bị vây khốn, căn bản không thể thoát ra đi cứu mẹ. Điều đáng mừng là họ không dùng Đả Quỷ Tiên để đối phó với mẹ tôi nữa. Còn một roi bị lão tổ Diệp gia quất kia, món nợ này, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.
Chỉ cần còn sống, tôi nhất định sẽ tìm lão tổ Diệp gia tính sổ.
"Chú Chiêu Thần, tiếp tục phá kiếm trận!" Cơn gió mãnh liệt vừa biến mất, người phụ trách chỉ huy đội ngũ lại bắt đầu ra lệnh!
"Rõ!"
Đệ tử xung quanh đồng thanh đáp lại, một tay kẹp bùa, tay kia cầm ngang pháp khí, cổ tay đan chéo nhau, hai mắt nhắm lại, bắt đầu lớn tiếng niệm chú Chiêu Thần!
"Như Lai thuận ta, quỷ thần cũng cản được. Nếu như không thuận ta, núi đá đều vỡ vụn. Tụng niệm Chân Ngôn quyết, Thiên Cương mau chóng hiện hình; Phá Quân nghe ta lệnh, thần quỷ nhiếp điện hình! Hôm nay ta chiêu thần, mong thần uy giáng lâm, giúp ta phá kiếm trận! Tam thỉnh tam lệnh, nghiêm chỉnh chấp hành! Nhất thỉnh thần, đi!"
Khi vừa hô xong câu cuối cùng, tôi thấy tất cả bọn họ đều mở mắt ra. Ngay khi họ vừa mở mắt, pháp khí cũng đồng loạt chĩa về phía tôi.
Mà lá bùa trong tay bọn họ cũng bị ném mạnh lên không trung, ngón tay lượn vòng, lá bùa phụp một tiếng bốc cháy. Trong khoảnh khắc, mấy trăm lá bùa đồng loạt bốc cháy, một lần nữa chiếu sáng bầu trời đêm trên núi Miêu Vương.
Mùi giấy vàng cháy xông vào mũi, rất khó chịu. Những lá bùa kia còn chưa cháy hết hoàn toàn, khắp xung quanh đã đột nhiên nổi lên một cơn gió mát.
Tro tàn của những lá bùa bị thiêu rụi, đều bị thổi vào trong không khí, chậm rãi hòa vào nhau! Cho người ta cảm giác, làn gió ấy giống như một đôi tay vô hình, đang từ từ gom lại hết tàn tro từ những lá bùa kia.
Tại thời điểm tro bụi hòa vào nhau, các đệ tử xung quanh lại một lần nữa hô to: "Nhị thỉnh thần, hiện!"
Ngay sau khi câu thần chú của họ được hô lên, tốc độ hợp nhất của tro tàn đột nhiên tăng nhanh. Trong nháy mắt, tôi trông thấy một cảm tượng khiến bản thân vô cùng sửng sốt.
Thật không ngờ, tro tàn của những lá bùa này lại ngưng tụ thành một tượng thần khổng lồ. Tượng thần này có đường nét giống với Thái Thượng Lão Quân, nhưng bởi vì được ngưng tụ từ tro tàn, cho nên không có hình dạng thực thể, chỉ có thể nhìn ra đường nét đại khái.
Tượng thần khổng lồ này phải cao ít nhất mười mét, uy nghiêm sừng sững phía trên tôi. Một tay khép thành đạo chỉ, một tay cầm phất trần, thực sự là rung động không sao tả xiết!
Lúc tôi ngẩng đầu nhìn lên tượng thần kia, nội tâm bỗng xuất hiện áp lực và nỗi sợ hãi khó hiểu!
"Tam thỉnh thần, phá!" Mà lúc này, bọn họ cũng hô lên câu cuối cùng của chú Chiêu Thần!
Khi họ vừa hô lên như vậy, tôi thấy tay của tượng thần bắt đầu từ từ nâng lên. Bàn tay tượng thần vừa nhấc lên, phất trần trong tay cũng chậm rãi quấn lại với nhau, dần hình thành một cây đao khổng lồ.
"Biến trần thành đao", đây là đạo thuật truyền thống của Đạo môn, cũng là đạo thuật có độ khó trung bình, chuyên dùng để chém cương thi hoặc chặt đầu của thây ma, có hiệu quả trung bình!
Nhưng điều tôi không ngờ chính là, sau khi nhiều người bọn họ đồng thời sử dụng pháp thuật này, lại triệu hồi ra được tượng thần! Mà tượng thần "biến trần thành đao", chính là để chém tôi.
Giờ phút này, tôi không hề sợ hãi, bởi vì trong lòng còn đang rất sốc. Càng ngày tôi càng cảm thấy, sức mạnh tiềm tàng của Đạo môn thực sự đáng sợ hơn mình tưởng! Nếu như bọn họ đều đi theo tôi, tôi lại cho bọn họ tu luyện những đạo thuật thượng cổ thất truyền kia, sau đó để họ kết hợp lại với nhau thì...
E là dù có gặp địa ngục Cửu U hay gia tộc thượng cổ, cũng đủ sức đấu một phen!
Chỉ trong nháy mắt thất thần ngắn ngủi, tôi đã cảm thấy một trận gió lớn đè xuống trên đỉnh đầu. Cơn gió mạnh này mang theo hơi thở nóng rực, đồng thời cũng ẩn chứa một nguồn sức mạnh to lớn đến nghẹt thở!
Tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc trông thấy cây đao lớn trong tay tượng thần bổ xuống chỗ mình. Khoảng cách còn khá xa mà đã cảm thấy sóng nhiệt đập vào mặt!
Sóng nhiệt kia mang theo hơi thở chết chóc, khiến lòng người bỗng sinh hoảng hốt!
Tôi không dám bất cẩn, vội vàng chắp hai tay, đồng thời chỉ ngón tay lên trên! Trong khoảnh khắc, kiếm chỉ xung quanh lập tức dựng lên, toàn bộ bay đến trên đầu tôi, hình thành một hàng rào kiếm trận.
Gần như là cùng lúc, ngay khi hàng rào của tôi vừa mới hình thành, cây đao lớn của tượng thần đã bổ xuống!
Chỉ nghe ầm một tiếng nổ vang, tôi cảm thấy hai tai mình như sắp điếc. Sau đó cảm giác cổ họng ngòn ngọt, máu tươi trào ra khỏi miệng...
Cùng lúc đó, cả người tôi cũng bị chấn động bay ngược ra ngoài!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận