Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 529: Hoa thần vãng sanh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:02
Khi nghe A Cẩu nói rằng phía trên có trồng hoa bỉ ngạn, tôi cũng phải giật thót. Hoa bỉ ngạn chỉ có thể mọc được trên đường Hoàng Tuyền dưới địa phủ, trên dương gian không thể nào trồng nổi, tại sao nó lại mọc được bên ngoài cái hang động kỳ quái này?
Cửa Vãng Sanh này nằm ngày vị trí sườn núi trên bức tường đá, cách mặt đất khoảng bốn, năm mét. Lão quỷ là người thứ hai trèo lên. Sau khi trèo lên tới nơi, ông ta quan sát một hồi, sau rồi lẩm bẩm: "Quái lạ, cái thứ hoa này có hình dạng rất kỳ quái, có hơi giống hoa bỉ ngạn, nhưng trông đẹp hơn nhiều."
Tôi nghe mà ngây ngẩn cả người. Tôi nhìn lên thấy chỗ cửa Vãng Sanh còn có thể đứng được một người nữa, bèn lấy đà nhảy lên. Thêm cả tôi nữa, ba người chúng ta vừa vặn đứng kín cả cửa Vãng Sanh.
Cũng may ba người chúng tôi đều là kiểu người gầy, nếu như để Đông Tử trèo lên, chắc cũng chẳng thể quay người nổi. Tôi bám một tay vào phía trên cánh cửa Vãng Sanh, sau đó mới thò đầu ra xem.
Bên ngoài gió thổi lạnh thấu xương, khiến người phải đau đớn đầu óc. Mặt khác, sương mù bao trùm kín khắp chung quanh, gần như không thể nào nhìn thấy rõ cảnh tượng phía đối diện, chỉ có thể cảm nhận được phía bên dưới là vực sâu hun hút.
Nhưng ngay phía trên bờ vực ngoài cửa Vãng Sanh mọc lên hai cây hoa kỳ quái. Thứ hoa này có năm chiếc lá, bản lá rất to, năm chiếc lá chĩa về năm hướng khác nhau.
Ở chính giữa của năm chiếc lá có một lỗ hổng rất to, nhưng lại không thấy có cuống hoa, hoặc là dấu vết hoa đã nở.
Nếu chỉ nhìn lướt qua thì có thể sẽ khiến người ta tưởng lầm rằng đây là một cây hoa ăn thịt ngươi. Cái lỗ hổng to tướng ở chính giữa không khác gì cái miệng của của hoa ăn thịt người.
Điều kỳ quái là, cái thứ hoa tà dị này đen sì từ ngọn tới gốc, chứ không phải màu xanh biếc, cũng không hề có màu đỏ tươi như máu, cái màu đen của nó khiến người ta nhìn vào chỉ cảm thấy rất áp lực.
Bởi vì thân của cây hoa này cũng là thân đơn, trên thân không có một chiếc là này, cho nên lúc A Cẩu mới nhìn lướt qua lần đầu mới tưởng là hoa bỉ ngạn mọc trên đường Hoàng Tuyền.
Lúc mới nhìn thấy cây hoa này, tôi cũng cho rằng đó là hoa bỉ ngạn trên đường Hoàng Tuyền. Nhưng điều quái dị nhất của nó không phải là bề ngoài, mà là không ngờ cây hoa này lại mọc ra từ đá.
Bên ngoài cửa Vãng Sanh là vách núi đá, không có tý thổ nhưỡng nào. Thứ hoa mọc ra từ đá, rồi toàn thân đen sì, cái này đúng là đã có phần vượt ra khỏi thường thức của chúng tôi.
Trong lúc tôi quan sát thứ hoa kỳ quái kia, lão quỷ đã ngắt lấy một chiếc lá. Mà ngay khi ông ta ngắt lấy một chiếc lá, tôi thấy từ vết ngắt trên chiếc lá có chất lỏng màu đe chảy ra. Chất lỏng đó dính vào tay của lão quỷ, ông ta bèn giơ lên ngửi thử, tức thì nhíu mày, nói: "Mùi tanh nồng nặc như mùi máu, hình như chất lỏng này là máu người mà không phải là chất dịch của cây."
Lão quỷ vừa dứt lời, đang định đưa chiếc lá cho tôi, nào ngờ tôi còn chưa kịp cầm lấy, chiếc lá cây đó đã khô héo đi chỉ trong nháy mắt.
Mà khi chiếc lá này héo rũ, bên trong chiếc lá lại tiếp tục chảy ra mấy giọt máu đen. A Cẩu đứng ở giữa bèn giơ tay ra hứng lấy vài giọt, sau đó cũng đưa lên mũi ngửi thử, và cuối cùng cũng nhíu chặt mày lại.
Anh ta nhìn chúng tôi, ánh mắt trông rất kỳ quái, có vẻ có phát hiện gì đó.
Tôi hỏi thẳng: "A Cẩu, có phải anh phát hiện ra cái gì không?"
A Cẩu gật đầu, nói: "Ừm, anh Cửu, mùi tanh của nhựa cây này, giống hệt mùi máu tươi mà tôi ngửi thấy được trong tầng mười tám của mộ xác sống. Giống y hệt."
Nếu như lời anh ta nói là đúng, vậy có thể chứng tỏ rằng, thứ hoa màu đen này không chỉ mọc ra trên vách núi đá trước mặt, mà có khả năng ngay trong mộ xác sống cũng mọc thứ hoa kỳ quái này.
Nhưng giữa hai điều này, rốt cuộc có mối liên quan như thế nào?
"Các cậu nhìn này!" Đúng lúc này, lão quỷ bỗng thốt ra một câu, đồng thời chỉ tay về phía thứ hoa kỳ quái đó. Hai người chúng tôi quay sang nhìn, tức thì không khỏi rùng mình.
Chỗ chiếc lá bị lão quỷ ngắt đi ban nãy, giờ đang dần dần mọc ra chiếc lá mới. Tốc độ mọc lá rất nhanh, hoàn toàn có thể thấy rõ sự thay đổi bằng mắt thường.
Chỉ khoảng một, hai phút sau thôi, một chiếc lá cây đen sì đã mọc lại từ vết ngắt ban nãy, gần như là giống hệt chiếc lá bị lão quỷ ngắt xuống. Mà màu sắc cũng đen sì.
"Rốt cuộc thì đây là hoa gì vậy? Cảm giác không giống như là loài cây có thể mọc được trên dương gian." A Cẩu nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, cũng không khỏi sợ hãi mà cảm thán.
A Cẩu là người điềm tĩnh nhất mà tôi đã gặp. Cho dù là Tử Long cũng không thể bình tĩnh, chín chắn được như anh ta. Nhưng bây giờ, ngay cả anh ta cũng phải tỏ ra giật mình, khiếp sợ.
Trong lòng tôi cũng đang rất nghi ngờ, tôi bèn dùng phương pháp loại trừ để phân tích cho cả hai nghe: "Đây chắc chắn không phải là hoa bỉ ngạn, bởi hoa bỉ ngạn không có lá, màu đỏ tươi như máu. Hai người xem hoa này đi, chỉ có năm cái lá, màu thì đen sì, dựa vào hai đặc điểm này là có thể loại trừ thẳng hoa bỉ ngạn. Mà với hiểu biết của lão quỷ, còn có cả kinh nghiệm trộm mộ của A Cẩu, vậy nhưng cả hai đều không nhận ra được loài hoa này là gì, chứng tỏ thứ này không hề có ở ngoài. Chỉ có vùng núi Chung Nam đây, hoặc có thể nói là trong mộ xác sống cùng với cái sơn động kỳ quái này mới mọc ra được thứ hoa kỳ dị đây."
Lão quỷ tán đồng gật đầu, "Không sai! Đúng là tôi chưa từng nhìn thấy loài hoa này bao giờ, cũng chưa từng nghe nói qua. Chất dịch cây có màu đen, đúng là máu người, chưa kể nó còn có khả năng chữa lành, thật sự là quá khủng bố. Tôi còn nghĩ, không biết loài hoa này có phải là có khả năng cải tử hồi sinh không đây?"
Lão quỷ cũng khá là to gan lớn mật. Với một thứ chưa biết rõ là thứ gì, vậy mà ông ta dám rút dao găm ra, rạch thẳng một nhát lên cánh tay của mình. Máu vừa thấm ra từ miệng vết thương, lão quỷ đã ngắt một chiếc lá khác, sau đó nhỏ chất dịch của cây hoa đó lên miệng vết thương của mình. Khi chất dịch cây nhỏ lên miệng vết thương, tức thì tôi thấy lão quỷ tỏ ra rất thoải mái, sung sướng.
Ngay sau đó, tôi đã được chứng kiến một cảnh tượng càng thần kỳ hơn. Vết rạch trên cánh tay lão quỷ bỗng từ từ lành lặn lại như cũ.
Thật sự chỉ sau có mấy giây, vết thượng đã lành lặn như chưa hề tồn tại.
Thấy cảnh tượng đó, tôi đã khiếp sợ đến ngẩn ngơ. Tôi bất giác lắc đầu thật mạnh, tựa như là không tin cảnh tượng vừa thấy là sự thật, giống như là tôi đang nằm mơ mà thôi.
Tôi khẽ tát lên mặt mình một cái, ngoài cảm giác lạnh lẽo ra, tôi cũng cảm nhận được có hơi đau đớn. Nói cách khác, cảnh tượng trước mắt là thật.
"Anh Cửu, cậu sợ cảnh tượng vừa rồi là ảo giác à?" Thấy hành động kỳ lạ của tôi, A Cẩu hỏi dò một câu.
Tôi đáp: "Ừ. Những thấy kỳ quái này, nhìn qua đã thấy không giống như là thứ trên dương gian, cho nên tôi lo chúng ta đã trúng phải ảo thuật. Nhưng có vẻ như không phải rồi, cái này là thật sự."
Trong lúc tôi nói chuyện, cây hoa kỳ quái kia lại mọc ra một chiếc là, vừa hay lại đủ năm chiếc lá như lúc đầu.
"Cái thứ này, nếu có thể mang ra ngoài thì sau này sẽ chẳng cần tới kim sang dược nữa. Chỉ cần có thứ lá cây kỳ quái này, bất kể miệng vết thương lớn tới đâu cũng có thể lành lặn trong nháy mắt." Lão quỷ cũng cười nói xen vào.
A Cẩu gạt phăng ý kiến này của lão quỷ: "Ông, thứ hoa này mọc ra từ đá, nếu như cố nhổ lên, chắc chắn nó sẽ khô héo ngay. Thứ này chắc hẳn là một loài hoa quý hiếm thuộc về thời thượng cổ. Rất có khả năng chính là do Thái Ất Chân Nhân để lại."
Điều mà A Cẩu vừa nói cũng là cái mà tôi đang suy đoán. Với một thứ thần kỳ như vậy, có thể nói là vô giá, và hiển nhiên cũng không phải thứ mà thời đại này có thể có được.
Trong lúc tôi đang suy nghĩ, theo bản năng, tôi nhìn về phía Đông Tử. Bởi lo lắng cho cái tính lỗ mãng của anh ta, cho nên tôi cũng rất để ý tới từng hành động của anh ta.
Mà tôi vừa nhìn xuống, đúng lúc thấy anh ta trèo lên vách đá có pho tượng của Thái Ất Chân Nhân, hình như là đang dùng dao găm khều lấy thứ gì đó.
"Đông tử, anh đang làm cái gì đấy?" Nhìn thấy hành động của anh ta, tôi lập tức quát to.
Nghe thấy tiếng quát của tôi, Đông tử vội vã quay đầu lại, cười xấu hổ, nói: "Anh Cửu, tôi thấy mấy bông hoa được điều khắc trên vách đá này rất kỳ quái, định xem thử có cậy ra được không. Cái thứ này rất tinh xảo, chưa biết chừng lại đáng chút tiền."
Đông tử là một tên trộm mộ điển hình. Trong mắt anh ta, chỉ cần là vật đáng giá thì đều sẽ không bỏ qua. Nhưng, thứ mà anh ta nói đã khiến tôi chú ý.
Tôi nhảy xuống khỏi cửa Vãng Sanh, đi về phía Đông Tử. Ngay bên dưới pho tượng, đúng là có điêu khắc hai cây hoa kỳ quái. Mà cây hoa điêu khắc, trông giống hết hai cây học mọc ra từ đá trên chỗ cửa Vãng Sanh.
Ngoài ra, bên cạnh pho tượng còn khắc một chuỗi các ký tự cổ xưa. Mấy ký tự này chắc phải rất cổ xưa, bởi tôi hoàn toàn không biết chúng là gì.
Tôi bèn gọi với về phía lão quỷ: "Lão quỷ, A Cẩu, hai người xuống đây xem thử đi, pho tượng này có gì đó quái quái."
Hai người một trước một sau nhảy xuống. Lão quỷ nhìn cây hoa được điêu khắc bên dưới pho tượng, không khỏi cau mày lẩm bẩm: "Cái thứ này, giống hệt cây hoa trên chỗ cửa Vãng Sanh. Cậu xem pho tượng đi, đó chính là tượng Thái Ất Chân Nhân. Vậy tức là hoa này cũng rất quan trọng, nếu không đã chẳng được điêu khắc ở đây. Chỉ có điều, dòng chữ bên cạnh quá cổ xưa rồi, ngay cả tôi cũng không biết."
Lão quỷ vừa dứt lời, A Cẩu đã bật thốt ra: "Đây là... Cái này... Hình như là hoa vãng sanh."

Bình Luận

0 Thảo luận