Lúc này đã không còn là lúc để so đấu đạo thuật và tà thuật nữa, giờ là so xem ai tàn nhẫn hơn, ai có thể sống sót giữa trận ác chiến.
Nhà cửa trong thôn đã bị cháy rụi mất hơn nửa, ánh lửa ngút trời, khói đen ngùn ngụt. Cho dù bây giờ đang là ban ngày nhưng thôn Ma Câu trông lại chẳng khác gì ban đêm.
Khi chúng tôi xông tới giết, hình Bát quái màu vàng kim trên đỉnh đầu chúng tôi cũng chuyển động theo và hình Bát quái đỏ màu máu của Linh tộc cũng thế.
Nhân lực hai bên còn chưa giao chiến, hai hình Bát quái một chính một tà trên đỉnh đầu đã va chạm vào nhau, uỳnh một tiếng rồi nổ tung.
Hai hình Bát quái này đều do khí ngưng tụ thành, của bọn họ là tà khí, còn của chúng tôi là chính khí của đất trời. Hai luồng khí va chạm vào nhau nổ tung, sinh ra một luồng sóng lưu mãnh liệt, chấn động đến mức ép chúng tôi lùi về sau mấy bước. Những ác quỷ vây gần xung quanh đều bị chấn động cho hồn bay phách tán.
Chỉ có điều số lượng của chúng quá lớn, đám phía trước vừa mới hồn bay phách tán, đám phía sau đã nhào lên để bù đắp.
Lỗ tai tôi cũng chịu ảnh hưởng từ vụ nổ khiến âm thanh cứ ong ong, đầu kêu ù ù. Tôi vội vàng lắc mạnh đầu, rồi cầm theo thước Trấn Hồn xông lên trên.
Tôi và Tử Long xông lên đầu tiên, cứ thấy người mặc áo choàng đen là xuống tay không thương tiếc. Nhưng người của bọn họ gần gấp đôi bên tôi, chúng tôi vừa xông vào đã ngay lập tức bị bọn họ bao vây lại.
Vô số pháp khí và vũ khí va vào nhau nảy lửa, cùng với từng tiếng kêu thảm thiết vang lên là số người ngã xuống ngày càng nhiều.
Đâu đâu cũng có máu bắn tung tóe, máu tươi chảy trên đất, hội tụ thành từng dòng máu nhỏ. Mùi tanh nồng ngút trời, khiến người ta buồn nôn chỉ muốn ọe luôn ra tại chỗ.
Sau khi chém giết mấy đệ tử Linh tộc, trên mặt lẫn trên người tôi đều văng đầy máu tươi. Chúng tôi xông ra khỏi vòng vây, dũng sĩ người Miêu là dũng mãnh nhất, đi đến đâu là xác của đệ tử Linh tộc gục xuống ở đó.
Ai ai cũng đã giết đến đỏ cả mắt, trong lòng họ giờ chỉ còn một ý nghĩ, giết một người là hòa vốn, giết hai người là kiếm lời. Nói thật thì những đệ tử Đạo môn đang liều mạng giết người như này khiến tôi cảm thấy rất cảm động.
Người tu đạo chân chính ngoại trừ trảm yêu trừ ma ra thì điều quan trọng hơn cả là không được tham sống sợ chết. Cho dù phải đối mặt với thế lực tà ác đến mức nào, chúng tôi cũng kiên quyết không cúi đầu.
"Lão quỷ, Mạnh đại ca!" Tử Long chợt hô: "Hai người mau giúp tôi mở đường, tôi và Sơ Cửu đi đối phó tôn chủ Linh tộc! Bắt giặc phải bắt vua trước, giết được tôn chủ Linh tộc thì trận ác chiến này mới có thể ngừng lại!"
"Được!" Mạnh Doanh gật đầu, đá văng một đệ tử Linh tộc ở trước mặt rồi ngay lập tức chạy về phía chúng tôi để mở đường. Anh ta phối hợp với lão quỷ, liên tục vừa đi vừa giết.
Nhưng số lượng người bên bọn họ quá nhiều, giết mãi mà vẫn không ra được. Tôi thấy khoảng cách đã hòm hòm, bèn nhìn nhanh về phía Tử Long. Hai chúng tôi cùng nhìn nhau mỉm cười, sau khi gật đầu ra điều hiểu ý, cả hai chúng tôi đều vọt về phía trước, bật lên một cái thật cao, giẫm lên bả vai lão quỷ và Mạnh Doanh rồi lộn nhào một vòng, thoát khỏi vòng vây của Linh tộc.
Sau khi xông ra khỏi vòng vây, chúng tôi mau chóng chạy về hướng tôn chủ. Lúc này ông ta đang an vị trên cỗ kiệu, sau khi nhìn thấy chúng tôi xông tới thì cũng chỉ nở một nụ cười châm chọc và khinh bỉ.
Kiệu của ông ta là kiệu lớn tám người khiêng, diện tích rất lớn, bốn phía xung quanh đều trống không, chỉ có ở giữa là có một cái ghế. Lúc chúng tôi xông đến trước mặt cỗ kiệu, tôn chủ vẫn không hề có ý đứng dậy. Tôi và Tử Long đồng thời nhảy lên cỗ kiệu, đứng ở trái phải hai bên ông ta.
Chúng tôi còn chưa ra tay, tôn chủ đã mở miệng trước: "Lý Sơ Cửu, ta nhất định phải giết! Nhưng Triệu Tử Long ngươi, ta có thể tha cho ngươi một mạng, chỉ cần các ngươi giao quỷ tỉ Phong Đô ra đây, ta sẽ cho các ngươi cơ hội này. Còn nếu như muốn phản kháng thì chỉ có một con đường chết mà thôi!"
"Ha ha ha..." Tử Long bắt đầu bật cười thành tiếng: "Triệu Tử Long tôi không có bản lĩnh gì, nhưng được cái xương cứng, chưa bao giờ khom lưng luồn cúi cầu xin người khác. Đừng nói là ông, cho dù có là ông trời, Triệu Tử Long tôi cũng sẽ không cầu xin! Muốn quỷ tỉ Phong Đô ư, hừ, vậy thì cứ bước qua xác tôi trước đã!"
Tử Long vừa dứt lời thì cũng tung đòn tấn công ngay lập tức, bút Thiên Sư trong tay vụt thẳng về phía tôn chủ Linh tộc. Thế nhưng ông ta vẫn không hề động đậy, vẫn cứ nở nụ cười khinh bỉ như trước. Ngay lúc bút Thiên Sư của Tử Long nhắm về phía trán của tôn chủ, ông ta mới nhấc tay lên, nhẹ nhàng nắm chặt, khoảnh khắc ấy tựa như có một luồng sức mạnh dữ dội cản bút Thiên Sư của Tử Long lại, khiến anh ấy không thể tiến thêm được bước nào.
Tử Long nhíu mày, muốn thu bút Thiên Sư về nhưng lại giống như bị đóng băng lại một chỗ. Cho dù anh ấy có dùng sức như thế nào cũng không thể rút tay về được.
Rồi sau đó, phía đầu bút Thiên Sư bỗng xuất hiện một tầng băng sương nhàn nhạt lan dọc theo cán bút nhằm về hướng Tử Long.
Tôi giật mình kinh hãi, khí mà tôn chủ sử dụng lại chính là âm khí của quỷ hồn! Âm khí và dương khí bài xích lẫn nhau, mà người sống chắc chắn sẽ có dương khí trong cơ thể, âm khí không thể tích trữ ở trong cơ thể người như thế được!
Hơn nữa, tích trữ âm khí ở trong người thì khác nào đi tìm cái chết! Nhưng tôn chủ Linh tộc này lại có thể đi ngược lại với ý trời, chứa đựng âm khí trong cơ thể, thậm chí còn có thể chuyển hóa âm khí thành đòn tấn công!
Lúc này, tôn chủ Linh tộc bỗng kéo mạnh tay về phía sau một cái, Tử Long cũng theo đà bị lôi theo. Thấy vậy, tôi ngay lập tức vọt tới, bổ thẳng thước Trấn Hồn về phía đầu ông ta.
Tôn chủ nhíu mày, ánh mắt lạnh tanh, ông ta nhanh chóng bắt được ngay thước Trấn Hồn của tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như có một luồng khí tức lạnh thấu xương đang điên cuồng trào vào trong cơ thể tôi.
Chỉ trong thoáng chốc, cả người tôi như bị đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng gặp khó khăn.
Tôi vội vã cắn nát đầu lưỡi, cơn đau xót tức thì kéo đến. Tôi rùng mình một cái, chân khí Huyền Chân ở vùng đan điền nhanh chóng phóng hết ra ngoài.
Chân khí Huyền Chân vấn vít xung quanh cơ thể tôi thì khí lạnh thấu xương kia mới biến mất. Xác định mình có thể cử động được rồi, tôi thuận đà vọt về phía trước, tay trái hóa chưởng, đánh về phía huyệt thái dương của tôn chủ Linh tộc.
Ông ta cười khẩy, buông thước Trấn Hồn ra, trực tiếp va chạm cùng với một chưởng của tôi. Lúc hai chưởng đối nhau, tôi chỉ cảm giác như có sức mạnh hàng nghìn cân đang đánh lên người mình, thân thể tôi cũng bị chấn động mà bay văng ra ngoài.
Lăn xuống khỏi cỗ kiệu, tôi cố gắng đứng vững, nhưng vừa định cử động thì khí bên trong cơ thể lại tán loạn điên cuồng, khiến tôi phun một búng máu ra ngoài. Đặc biệt là cánh tay và bàn tay trái đã bị chấn động đến mức mất cả cảm giác.
Tử Long cũng bị một chưởng của ông ta đánh bay, tôi hốt hoảng túm được chân của anh ấy mới khiến anh ấy rơi xuống bên cạnh tôi chứ không thì có lẽ cũng bị văng ra ngoài.
Sau khi ngã phịch xuống đất, Tử Long phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Chân cả hai đều bủn rủn, nên chúng tôi phải dìu nhau đứng dậy. Thực lực của tôn chủ thật sự đã vượt xa khỏi tưởng tượng của chúng tôi.
Hóa ra lần đầu tiên đánh nhau với ông ta, ông ta còn chưa dùng hết sức. Giây phút này tôi bỗng dưng cảm thấy khoảng cách giữa tôi và ông ta quá xa vời, không thể nào giết ông ta được.
"Các ngươi quá yếu, đến đan điền bên trong cơ thể còn chưa khai thông thì sao có thể đấu với ta được?" Tôn chủ trào phúng một câu rồi đứng dậy, cười lạnh: "Lý Sơ Cửu, nếu như có Vương Lỗi ở đây thì may ra các ngươi còn một tia cơ hội. Chỉ tiếc rằng giờ đến hắn còn chẳng lo được cho mình nữa là. Giờ chắc là hắn đã tự sát ở trong ảo cảnh rồi đấy!"
"Cái gì? Lỗi gia gặp chuyện rồi?! Không thể nào, chắc chắn không thể như thế được!" Tử Long nghe thấy Vương Lỗi xảy ra chuyện, tức thì hoảng hốt hỏi tôn chủ: "Nói, ông đã làm gì anh ta rồi?"
"Cũng được, ta sẽ nói, cho các ngươi chết rõ ràng hơn một chút!" Tôn chủ không hề nổi giận, trái lại còn điềm nhiên giải thích: "Lúc Vương Lỗi đến, ta đã để người của Âm Dương Đạo Nhật Bản đi đối phó hắn ta. Âm Dương sư lần này là người có phép thuật mạnh nhất của Âm Dương Đạo Nhật Bản. Ảo cảnh mà cô ta bày ra không ai có thể phá được. Vương Lỗi chỉ có thể ở lại bên trong ảo cảnh của cô ta mãi mãi, cho đến khi hắn tự sát mà chết thì ảo cảnh đó mới có thể phá giải!"
Âm Dương sư Nhật Bản mà tôn chủ nói chắc chắn là Thạch Minh Thánh Hàm. Lúc trước tôi đã từng lĩnh giáo huyễn thuật của cô ta, quả thật là rất lợi hại, hơn nữa đó mới chỉ là huyễn thuật mà cô ta bày đại ra. Nếu như không có hồn thức của ông nội nhắc nhở, tôi cũng không thể nào thoát khỏi ảo cảnh của cô ta.
Tử Long lúc đó cũng đã gặp phải huyễn thuật, nhưng cũng không đi ra được. Nếu như Thạch Minh Thánh Hàm này thật sự bày mưu tính kế đối phó Vương Lỗi một cách kỹ lưỡng, tôi sợ Vương Lỗi bất cẩn sẽ không thể nào thoát ra khỏi ảo cảnh của cô ta.
"Chịu thua đi! Ngươi xem xem sự ngu xuẩn của các ngươi đã hại chết bao nhiêu người rồi! Nếu như lúc trước các ngươi chịu quy thuận ta thì cũng sẽ không có thảm kịch như ngày hôm nay! Cho dù các ngươi có phản kháng thì cũng không thể thay đổi được hiện thực đâu! Người của các ngươi sẽ chết hết, Đạo môn từ nay về sau sẽ đổi tên thành Linh tộc! Ta sẽ cho phá hủy toàn bộ tượng thần của tất cả các Đạo quan, để người đời chỉ có thể cung phụng tượng thần của Linh tộc chúng ta! Ha ha ha..." Tôn chủ vừa nói vừa liếc nhìn về phía trận chiến.
Tôi không nhịn được cũng quay đầu lại nhìn. Vòng vây kia càng ngày càng nhỏ, người của chúng tôi đều đang bị vây ở bên trong, một cảnh tượng thật chạnh lòng. Chờ đến khi vòng vây kia siết chặt lại, vậy cũng có nghĩa là toàn quân bên tôi bị diệt.
Tử Long cắn răng, gương mặt lộ rõ vẻ quật cường không cam lòng, anh ấy tức giận nói: "Tuyệt đối không thỏa hiệp, dù cho chỉ còn lại hai anh em chúng tôi thì cũng phải quyết chiến với ông đến cùng! Sơ Cửu, chúng ta không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!"
Tôi cũng kích phát hết năng lực tiềm ẩn, mỉm cười nhìn Tử Long rồi hét lên: "Không chết không thôi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận