Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 619: Bí mật khóa kín

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Ngày hôm sau lúc trời vừa sáng, bốn người chúng tôi đã rời giường, không dẫn theo bất kỳ đệ tử nào của phái Luyện Đan. Trước đó A Cẩu luôn hoạt động ở phía Bắc nên khá quen thuộc với tình hình ở Đông Bắc.
Chúng tôi đi máy bay riêng, lần này Dương lão thất có mang theo điện thoại. Lỡ như có chuyện gì gấp xảy ra thì cũng có thể liên lạc kịp với đám người Lý Tiêu Vũ.
Nếu trong hoàn cảnh bình thường thì chúng tôi tuyệt đối không cầm theo mấy thứ này, đây là quy tắc của người tu đạo chúng tôi. Hơn nữa nơi mà chúng tôi đi gần như đều là núi sâu rừng già rất ít người ở, chẳng có tín hiệu nên điện thoại cũng không có tác dụng gì!
Lý Tiêu Vũ không hiểu nhiều về Đại Thần môn, chỉ biết Đại Thần môn là môn phái đứng đầu Đạo môn ba tỉnh Đông Bắc. Từ tin tức mà chúng tôi thăm dò được, hẳn địa bàn của Đại Thần môn nằm ở xung quanh núi Trường Bạch.
Chỉ là trước kia Đại Thần môn rất ít qua lại với Đạo môn từ Sơn Hải quan đến phía Nam nên không có vị trí chính xác, chỉ có thể tới gần núi Trường Bạch rồi từ từ thăm dò đến địa bàn của Đại Thần môn.
Nhưng hiện tại chúng tôi vẫn an toàn, bà ba Hoàng chẳng thể tưởng tượng được rằng chúng tôi đang trên đường đến đối phó bà ta. Dựa theo ý tưởng hiện tại của bà ba Hoàng, có lẽ bà ta còn đang triệu tập thế lực khác ở phía Bắc, chuẩn bị liên hợp Đạo môn phía Nam để diệt phái Luyện Đan!
Rốt cuộc lão tổ nhà họ Diệp ra tay, chiến cuộc lập tức có thể đảo ngược. Hơn nữa với những thế lực còn lại của Đạo môn phía Bắc, muốn tiêu diệt phái Luyện Đan thì đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng bọn họ đều không có tính đến, việc chết giả của tôi lại trở thành biến số lớn nhất!
Lý Tiêu Vũ chuẩn bị rất nhiều đồ vật cho chúng tôi, trừ quần áo dày thì còn có không ít linh đan diệu dược để chữa nội thương. Bốn người chúng tôi vừa vặn mỗi người đeo một ba lô lớn.
Đối với chuyện tiêu diệt bà ba Hoàng, tôi rất có lòng tin! Bên cạnh bà ta không có cao thủ, cho dù tính luôn địa bàn của Đại Thần môn thì có lẽ cũng không ngăn cản được tôi và Tử Long.
Bởi vậy tôi cũng không lo lắng về lần ra ngoài này, hẳn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Điều tôi suy xét nhiều nhất vẫn là nguồn sức mạnh tà ác trong cơ thể Tử Long.
Cần phải mau chóng giải quyết nguồn sức mạnh tà ác trong thân thể anh ấy, miễn cho đêm dài lắm mộng. Thời gian càng kéo dài thì càng bất lợi cho chúng tôi! Trên đường đi, tôi cũng suy nghĩ không biết rốt cuộc ở cuối âm phủ là nơi nào?
Tôi chỉ biết phần cuối của âm phủ nối với địa ngục Cửu U, mà người biết đến con đường này cũng chỉ có Linh Trường Sinh. Chỉ tiếc ông ta đã bị Câu Hồn, Đoạt Phách giết, cũng có nghĩa là manh mối này đã bị đứt đoạn!
Nhưng sau lưng Linh Trường Sinh còn có Linh tộc, bởi vậy nếu tìm được bọn họ thì có lẽ còn có cơ hội tìm được manh mối. Chỉ cần biết được lối vào âm phủ này thì nhất định có thể tìm được Hồng Liên Nghiệp Hỏa ở phần cuối của âm phủ nối với Cửu Trọng Thiên!
Hơn nữa Lý Tiêu Vũ đã phái người đi tìm nơi này, hy vọng sau khi chúng tôi giải quyết Đại Thần môn, trở về đây thì cô ta có thể đưa một đáp án hài lòng cho tôi.
Lộ trình không xa lắm, trên đường đi tôi không nói chuyện, chỉ dựa vào cửa sổ nhìn cảnh tượng bên ngoài. Hai người Dương lão thất, A Cẩu vẫn luôn nói chuyện phiếm với Tử Long, bọn họ không thân thiết nhưng ai cũng hợp tính, bởi vậy có rất nhiều đề tài để nói với nhau.
Trò chuyện trong chốc lát, A Cẩu bèn nhắc tới chuyện trộm mộ, hỏi tôi và Tử Long: "Anh Cửu, anh Long, hai người biết bí mật của núi Trường Bạch không?"
Tôi và Tử Long đều lớn lên ở phía Nam từ nhỏ, chưa từng tới Đông Bắc, đừng nói đến việc nghe qua chuyện về núi Trường Bạch. Tôi và Tử Long đồng thời lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
A Cẩu cười cười, nói: "Năm đó Đông Bắc chính là thiên hạ của người Mãn, từ lúc bọn họ vào thì có triều Thanh! Lẽ ra Đông Bắc này là địa bàn của bọn họ thì phải có không ít mộ lớn! Hơn nữa năm đó khi vào đây, bọn họ đã cướp đoạt không ít vàng bạc châu báu. Nhưng điều kỳ lạ là không ai dám có ý đồ gì với núi Trường Bạch cả!"
Tôi biết tính cách của A Cẩu, anh ta kể chuyện theo kiểu từ từ kể ra, có thể coi là chậm chạp. Cũng may tôi không vội, cũng không thúc giục mà để anh ta từ từ kể chuyện.
Nhưng Dương lão thất không nhịn được, vội vàng truy vấn: "A Cẩu, ý của anh là... vàng bạc châu báu cướp được kia đang giấu ở núi Trường Bạch?"
"Tôi cũng không biết!" Ai ngờ A Cẩu lại cười khổ lắc đầu.
Nghe thấy anh ta nói không biết, trong lòng ta ít nhiều gì vẫn cảm thấy khá kinh ngạc. Đặc điểm của A Cẩu là dựa vào khứu giác và thị giác để tìm mộ. Hơn nữa, trước đó anh ta và Đông Tử vẫn luôn sống ở phía Bắc, đương nhiên đã từng đến núi Trường Bạch để thăm dò.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên tôi tới núi Trường Bạch, nhưng trước đó tôi cũng nghe nói về sự hung hiểm và thần bí của núi Trường Bạch! Càng là núi lớn thì càng dễ xuất hiện sơn tinh thủy quái!
Đương nhiên cũng có không ít chuyện ma quái!
Tử Long cũng hơi kinh ngạc, ngẩn ra một lát rồi mới hỏi: "A Cẩu, trước đó cậu vẫn luôn ở phía Bắc, lẽ ra cậu đã đến đây thăm dò mộ ở đây rồi chứ, sao lại không biết tình hình nơi này? Theo tôi biết thì người của môn phái Mô Kim các cậu hẳn sẽ tìm khắp mọi nơi trên Hoa Hạ. Nhưng cậu lại không biết tình hình ở núi Trường Bạch, chẳng lẽ là vì thỏ khôn không ăn cỏ gần hang?"
"Anh Long, anh nói đùa!" A Cẩu bất đắc dĩ cười cười, đáp: "Anh Long, đây là điểm thần bí của núi Trường Bạch! Từ khi người Mãn Châu vào đây thì núi Trường Bạch đã bị chính quyền triều Thanh khóa kín suốt hai trăm năm, người ngoài chẳng thể vào được! Cho dù sau này chính quyền triều Thanh biến mất, chính phủ vẫn tiếp tục khóa kín một số khu vực thần bí ở núi Trường Bạch. Bởi vậy người của môn phái Mô Kim chúng tôi chẳng có cách nào đến để thăm dò ngôi mộ. Giống như Anh Long nói vậy, nhìn khắp cả Hoa Hạ, trừ khu vực Tây Bắc thì quả thật không có nơi nào mà chúng tôi chưa thăm dò!"
Sau khi A Cẩu thốt ra lời này, ba người chúng tôi đều nghi hoặc nhìn anh ta. Nếu không phải A Cẩu nói ra chuyện này, tôi hoàn toàn không biết chính quyền triều Thanh đã từng khóa kín núi Trường Bạch, hơn nữa còn kéo dài suốt hai trăm năm!
Điều khiến tôi kinh ngạc là chính phủ sau đó cũng khóa kín một số khu vực thần bí ở núi Trường Bạch. Chẳng lẽ trên núi Trường Bạch này có yêu thú hoành hành?
Tôi quả thật không nghĩ ra được là nguyên nhân gì, đang định hỏi A Cẩu thì Lão Thất đã giành trước: "A Cẩu, trước đó tôi từng nghe nói thiên trì có thủy quái. Chẳng lẽ chính phủ khóa kín núi Trường Bạch là vì nguyên nhân này?"
"Không phải!" A Cẩu khẽ lắc đầu, trả lời: "Trước đó tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu về đáp án. Không chỉ là tôi, hầu hết người của môn phái trộm mộ đều không nghĩ ra được! Mãi đến khi tôi và anh Cửu nhìn thấy nội dung mà những tiền bối kia để lại ở nghĩa trang, tôi mới nghĩ thông suốt điều này!"
Lúc A Cẩu nói đến đây, ánh mắt của anh ta lại tỏa sáng. Tôi thấy biểu cảm trên mặt A Cẩu khá kỳ lạ, nhưng nhiều nhất là kích động.
Tôi không nghĩ ra lý do, bèn hỏi anh ta: "A Cẩu, rốt cuộc chuyện này là vì sao?"
A Cẩu gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc mà nói: "Anh Cửu, năm đó chính quyền triều Thanh khóa kín núi Trường Bạch là vì cảm thấy long mạch của triều Thanh nằm trong núi Trường Bạch! Bởi vậy mới phong tỏa núi Trường Bạch suốt hai trăm năm!"
"Long mạch?" Nghe thấy A Cẩu nói ra hai chữ long mạch, tôi lập tức nghĩ tới phía trước bí mật mà mình và A Cẩu phát hiện ở nghĩa trang. Năm đó, những tiền bối Đạo môn kia đến Tây Vực để ngăn cản Âm Dương sư của Âm Dương đạo Nhật Bản, cuối cùng chết hết ở nơi gọi là cánh cửa địa ngục.
Mà lúc ấy Âm Dương đạo Nhật Bản chỉ có một mục đích, đó chính là hủy diệt long mạch của Hoa Hạ, khiến Hoa Hạ tự tan hết vận mệnh. Đến khi vận mệnh tan hết thì nền móng của Hoa Hạ cũng sẽ rung chuyển theo.
Sau khi biết bí mật của những tiền bối kia, tôi vẫn luôn cho rằng long mạch của Hoa Hạ nằm ở Tây Vực. Nhưng hiện tại nghe A Cẩu vừa nói thế, lòng tôi cũng dao động.
Chẳng lẽ vị trí thật sự của long mạch Hoa Hạ nằm ở núi Trường Bạch mà chúng tôi sắp đi thám hiểm?
Vừa nghĩ đến đây, tôi nhìn về phía A Cẩu, hỏi thẳng anh ta: "A Cẩu, long mạch chính của Hoa Hạ nằm ở núi Trường Bạch? Không phải Tây Vực sao?"
"Anh Cửu, mọi chuyện không đơn giản như cậu đã nghĩ đâu!" A Cẩu từ từ giải thích cho tôi nghe: "Những người trộm mộ của thế hệ trước chúng tôi vẫn luôn truyền lưu một câu, long mạch của Hoa Hạ, hoặc là ở Tần Lĩnh, hoặc là ở núi Trường Bạch, hoặc là ở núi Côn Lôn Tây Vực! Mà trước đó chúng tôi đã thăm dò Tần Lĩnh rồi, không hề phát hiện có dấu hiệu của long mạch! Mà năm đó chính quyền triều Thanh khóa kín núi Trường Bạch, lại chỉ bảo vệ một cái long mạch giả chứ không phải là long mạch chính của Hoa Hạ! Nếu là long mạch chính thì chắc hẳn chính quyền triều Thanh sẽ không gặp phải kết cục thê lương như vậy. Nhưng chính phủ sau này tiếp tục bảo vệ núi Trường Bạch thì có vẻ giấu đầu lòi đuôi, đơn giản là muốn đánh tráo, bảo vệ long mạch chân chính!"
A Cẩu vừa nói hết, Dương lão thất lập tức tiếp lời: "A Cẩu, ý cậu là long mạch chân chính của Hoa Hạ nằm ở núi Côn Lôn của Tây Vực?"
"Không sai!" A Cẩu gật đầu thật mạnh, không hề do dự hay hoài nghi gì! Nếu A Cẩu và tôi không phát hiện bí mật mà những tiền bối Đạo môn kia để lại, nếu A Cẩu không từng đến Tần Lĩnh để tìm thần mộ, chỉ sợ anh ta cũng không có cách nào xác định núi Côn Lôn Tây Vực chính là vị trí chân chính của thần mộ!
"Long mạch? Đây chính là thứ liên quan đến vận số và vận mệnh của quốc gia chúng ta! Nếu lúc còn sống có thể thấy được một lần, được chiêm ngưỡng long mạch thì cho dù có chết cũng đáng!" Dương lão thất khát khao nói.
Nhưng A Cẩu lập tức giội nước lã, nói: "Lão Thất, long mạch này có khí tràng và khí vận, người không có mệnh cứng thì sẽ không chịu nổi long khí phúc trạch! Đến lúc đó cũng không biết mình chết thế nào! Lão Thất, tốt nhất là cậu hãy bỏ suy nghĩ này đi!"
"A Cẩu, cậu yên tâm đi, tôi đang nói chơi thôi. Đây chính là của cải và sự vĩnh hằng của quốc gia chúng ta, cho dù biết thì tôi cũng sẽ giấu kín bí mật này suốt đời!" Dương lão thất vỗ ngực bảo đảm.
Tôi cười không nói, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện. Âm Dương đạo Nhật Bản không ngừng xuất hiện, tôi sợ bọn họ thật sự đến đây vì long mạch. Chúng ta có thể biết được vị trí của long mạch thì chắc chắn bọn họ cũng đoán được.
Nhưng long mạch thần bí nhường nào chứ, hơn nữa với sự hiểm trở của Tây Vực, muốn tìm được long mạch thì tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng cho dù ra sao, chỉ cần bọn họ có ý đồ này thì không thể cho bọn họ còn sống quay lại!
Thấm thoát, chúng tôi đã tiến vào phạm vi núi Trường Bạch. Bởi vì là khu vực bảo vệ, chúng tôi không thể đi sâu vào vùng trung tâm của núi Trường Bạch, chỉ có thể chọn đi bộ từ xa.
Nơi gần chúng tôi nhất bây giờ là ngọn Bất Lão của núi Trường Bạch! Nơi này đúng lúc gặp dòng chảy của sông Tùng Hoa.
Chúng tôi không biết hang ổ của Đại Thần môn ở đâu, chỉ có thể âm thầm thăm dò...

Bình Luận

0 Thảo luận