Nước bọt của dơi có thể hấp dẫn cóc máu sao?
Trong lòng tôi sinh nghi, nhưng rồi lại nhớ ngay tới một chuyện. Khi ở thôn Ma Câu, Chu Bát Tư định biến mẹ tôi thành ác quỷ cũng đã dùng máu dơi tế mộ của bà. Máu dơi thuộc âm, có thể gia tăng oán khí của mẹ tôi!
Nước bọt dơi cũng là thức cực âm, vì vậy mới có thể hấp dẫn được đám cóc máu.
Đám cóc máu này chắc chắn được người khác nuôi. Và tôi đã nghĩ ngay tới người trông mộ mà trưởng làng kể lúc trước. Rất có khả năng, đám cóc máu và nước bọt dơi này là do lão ta giở trò. Lão ta làm nhiều chuyện như vậy là vì muốn che giấu con đường hầm này, một mình nuốt hết tài sản của tộc Khương Quỷ.
"Thầy bói quỷ ở lại, những người khác đi đối phó với cóc máu!"
Trong lúc hoảng loạn, Chu Tước lại đưa ra mệnh lệnh.
Không thể không thừa nhận, những đệ tử Thần Tiêu Môn này, không, những người mà Chu Tước đưa đến, hay nói một cách chính xác hơn là đệ tử của Linh tộc.
Những người này có tâm lý còn vững vàng hơn tôi tưởng tượng. Dù phải đối mặt với nhiều con cóc đáng sợ đến vậy mà bọn họ vẫn duy trì được đội hình, không hề hoảng loạn.
Sự chênh lệch này thật sự không phải là điều mà những đệ tử Đạo môn ngày nay có thể so sánh được. Trong vài giây mà tôi còn đang hoảng sợ, đám dơi bỗng nhiên lại kêu ầm lên, sau đó là tiếng đập cánh vù vù. Tiếp đó, chúng bay rào rào ra phía ngoài cửa đường hầm.
Đám dơi này có kích thước không quá to, khi bay tới cửa đường hầm thì đám cóc máu lập tức nhảy tới vồ bắt chúng ăn thịt. Đám cóc này con nào con nấy giống như những quả bóng da, toàn thân đỏ tươi. Lưỡi chúng duỗi ra, lập tức bắt ngay được một con dơi rồi nuốt chửng.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này tôi mới hiểu ra, đám cóc máu không chỉ ăn thịt người chết để lớn mà còn ăn cả những con dơi có độc. Chẳng trách chúng có thể to lớn đến như vậy, chẳng trách toàn thân chúng có màu đỏ máu. Ngoài việc nuốt tinh khí phong thủy ở đây thì bình thường chúng còn bắt dơi ăn để sống.
Tôi kéo Lâm Y Y núp vào một bên. Những đệ tử Linh tộc kia đều xông tới, đứng chặn trước mặt chúng tôi, khiến đám cóc máu không thể nhảy sâu vào trong.
Khi bọn họ đối phó với đám cóc máu thì tôi nghe thấy tiếng nổ khẽ, đó chính là tiếng nổ của những cái nhọt trên lưng bọn cóc. Trong nháy mắt, lá bùa bay loạn xạ, máu bắn tung tóe.
Chỉ trong chốc lát, rất nhiều người đã ngã xuống đất song những người còn lại cũng không hề lùi bước, bọn họ vẫn đang kéo dài thời gian cho Chu Tước. Chu Tước và thầy bói quỷ vẫn đang tìm cơ quan trên cánh cửa đá để đi vào.
"Á! Anh Cửu..."
Khi tôi đang định xông lên giúp đỡ thì Lâm Y Y đột nhiên hét lớn, sau đó tôi cảm nhận được tay mình bị túm chặt lấy rồi bị kéo thẳng vào trong.
Tôi còn chưa kịp kéo lấy Lâm Y Y thì bản thân đã bị lôi vào trong. Đó là một cánh cửa ngầm ở trên vách đường hầm, được thiết kế dạng xoay tròn, rất bí ẩn. Sau khi Lâm Y Y kéo tôi vào thì cánh cửa lập tức đóng lại.
Tôi vội vàng đẩy thử cánh cửa thì thấy không ăn thua, hơn nữa đến khe cửa cũng không tìm thấy, giống như không hề có cánh cửa nào tồn tại ở đó vậy.
"Anh Cửu, em sợ, tối quá!"
Y Y túm chặt tay tôi, có vẻ cô ấy rất sợ hãi. Ở đây quá tối tăm, tôi không hề nhìn thấy rõ được cái gì, nó còn tối hơn cả ngoài đường hầm.
Tôi an ủi Lâm Y Y, nói:
"Y Y, đừng sợ, có anh đây!"
Nói xong tôi bèn lấy ra một tấm bùa, niệm câu chú ngữ, tiếp đó vẩy tay một cái, lá bùa lập tức bốc cháy. Khi ánh sáng từ ngọn lửa của lá bùa vừa chiếu rọi xung quanh, Y Y tức thì sợ tới mức hét ầm lên, ôm chặt lấy tôi.
Tôi cũng bị dọa cho sợ hết hồn. Khi bình tĩnh lại tôi lập tức an ủi Y Y, để cô ấy đừng sợ. Tôi bắt đầu tập trung quan sát tình hình nơi này. Trước mặt tôi có hơn chục thi thể nằm trên mặt đất, đã bắt đầu bốc mùi.
Bên cạnh thi thể chất đầy hài cốt. Lá bùa cháy rất nhanh, thoắt cái bốn bề lại tối tăm như cũ. Tranh thủ lúc còn chút ánh sáng le lói cuối cùng, tôi thấy trên vách đá có trản đèn dầu, bèn vội vàng cầm lá bùa châm đèn.
May thay trong này không khí vẫn còn lưu thông, ngọn đèn đã từ từ cháy lên, một lúc sau thì chiếu sáng toàn bộ bên trong. Tôi nhìn một lần nữa mới phát hiện, đây là một gian mộ thất phụ, có lẽ là nhĩ thất.
Nhưng nó được xây rất thô thiển, đâu đâu cũng là dấu vết đục đẽo. Gian nhĩ thất này không lớn, chỉ tầm mười mét vuông. Ngoài pho tượng Quỷ Đế Thổ Bá được điêu khắc ở trên vách đá ra thì không còn thứ gì khác, không có bất kỳ đồ vật gì mang tính đặc trưng của tộc Khương Quỷ cả.
"Anh Cửu, bọn họ đều là người của Diệp gia!"
Sau khi Lâm Y Y đã quen với cảnh tượng xung quanh, cô mới bóp mũi nhìn kỹ hơn rồi nói ra phát hiện của mình cho tôi nghe.
Tôi cũng đã nhìn thấy, mười mấy thi thể nằm dưới đất này, có người của Diệp gia, cũng có đệ tử của Thần Tiêu môn. Bọn họ đã chết khá lâu, mùi xác phân hủy tràn ngập không gian, khiến người ta thấy khó chịu.
Tôi cũng không chịu được nữa, lấy tay bịt kín mũi với miệng. Tôi tới gần các thi thể hơn để quan sát, thi thể họ đã bắt đầu thối rữa, sắc mặt xanh mét, lan đầy những vết vằn đen, hình như là trúng phải chất dịch độc của đám cóc máu. Họ không được cứu chữa kịp thời nên mới chết ở đây.
Phía đằng trước còn có không ít hài cốt, chất thành một đống ở một góc. Rõ ràng là có người cố ý nhốt bọn họ ở trong này. Bọn họ đã gặp phải tình huống giống với nhóm chúng tôi lúc nãy, bởi vì không thể trốn thoát nên cuối cùng đành phải trốn vào nhĩ thất, song rồi vẫn khó thoát một kiếp.
Điều này chứng tỏ một điểm, có người đang canh chừng mộ Quỷ Đế này.
Tôi quan sát nhanh, khi sắp nhìn hết các cái xác một lượt, không thấy thi thể của bác Diệp, chỉ còn lại người đang nằm sấp ở chính giữa. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, sợ người nằm đó chính là bác ấy.
Nếu đúng là bác ấy đã chết thì tôi phải ăn nói thế nào với Diệp Đường đây?
Nhưng bất kể kết cục là như thế nào thì tôi cũng đều phải đối mặt. Tôi cố giữ cho hơi thở ổn định, bước tới định lật người đó lại. Nhưng khi tay tôi vừa động vào cánh tay của người ấy thì anh ta lập tức quay mạnh lại, túm lấy tôi, há miệng hít một hơi thật sâu.
Lúc đầu tôi tưởng là xác chết vùng dậy, định ra tay đối phó, nhưng tròng mắt của người này vẫn động đậy. Biết người này vẫn còn sống, tôi vội vàng kéo dậy. Người này đã vô cùng yếu, nói còn không ra hơi, môi khô tới mức nứt toác.
Là người của Diệp gia, tôi vội vàng bảo Y Y:
"Y Y, nước!"
Y Y đưa ngay bình nước cho tôi. Tôi mở nắp, đang định đưa cho anh ta, nào ngờ, có vẻ anh ta đã quá khát, cướp ngay lấy bình nước trong tay tôi, uống ừng ực như sợ ai cướp mất.
"Khụ khụ..."
Anh ta uống quá nhanh, mà người bị khát nước lâu thì không nên uống nhanh như vậy, cho nên cuối cùng anh ta bị sặc, ho khù khụ.
Một lúc sau anh ta mới lấy lại được hơi. Anh ta mấp máy môi, câu đầu tiên là:
"Sơ Cửu, người của chúng tôi tới đây chết hết rồi, chết hết sạch rồi!"
Tôi sợ tâm lý anh ta tan vỡ, bèn vội vàng ghì chặt vai anh ta, giữ chặt cơ thể đang run rẩy của anh ta, hỏi lại:
"Đừng sợ, tôi tới rồi, anh sẽ không phải chết, nói cho tôi biết, rốt cuộc các anh đã gặp chuyện gì?"
Cảm xúc của người này cũng dần ổn định lại. Sau khi nuốt nước bọt, anh ta mới bắt đầu nhớ lại rồi kể cho tôi nghe:
"Sơ Cửu, khi chúng tôi tới đào mộ thì cũng đã xảy ra chuyện. Ngôi mộ không ngừng rỉ máu, còn toát ra rất nhiều sương mù ma. Khi đào tới đám cóc máu, bác Diệp bảo chúng tôi chạy đi. Cũng không biết tại sao tôi với những người khác lại chạy tới căn nhĩ thất này. Sau khi vào trong đây, bọn họ không cầm cự được bao lâu thì chết, tôi tưởng mình cũng sẽ như vậy!"
Về cơ bản những chuyện mà anh ta kể tôi đều đã biết. Tôi bèn hỏi tiếp:
"Bác Diệp thì sao? Bác Diệp đi đâu rồi?"
"Tôi không biết!"
Anh ta lắc đầu, nói:
"Khi đó bác Diệp dẫn theo chúng tôi chạy lên trên, nhưng lúc đó quá hỗn loạn, chúng tôi đều sợ chết khiếp, chạy loạn cả lên. Khi tôi chạy lên trên thì thấy vách đá có cánh cửa, nhưng sau khi vào trong thì bị đóng lại. Tôi cũng không biết bác Diệp đã đi đâu."
Nghe anh ta kể xong, tôi mới bình tĩnh phân tích. Trong này không hề có thi thể của bác Diệp. Trong đường hầm cũng không có bác ấy, lẽ nào bác ấy vẫn còn sống?
Vậy cũng không đúng, nếu như bác Diệp không bị làm sao thì chắc chắn sẽ liên hệ với chúng tôi. Lẽ nào, bên trong đường hầm này vẫn còn những căn phòng khác, và bác Diệp đang trốn ở đó?
Khi tôi đang suy tư thì Lâm Y Y bỗng đặt câu hỏi:
"Người của các anh, toàn bộ đều chạy vào trong căn phòng này sao? Anh chắc chắn không còn đệ tử nào khác của Diệp gia còn sống sót?"
"Chắc chắn!"
Người đệ tử đáp lại một cách chắc chắn:
"Chúng tôi đều là cùng một đội, thường ngày cùng nhau tu luyện, cùng nhau ngủ trong một căn phòng nên đều quen thuộc với nhau. Chúng tôi gặp phải đám dơi mới vô tình trốn vào trong căn phòng này. Khi vào đây, đội trưởng của chúng tôi còn điểm danh, toàn bộ đều có mặt, chỉ thiếu bác Diệp!"
Tôi không hiểu ý của Lâm Y Y, đang định hỏi lại thì tôi lại thấy Y Y bỗng trợn trừng mắt, nhìn tôi bằng vẻ mặt đầy ngạc nhiên, cô ấy hỏi:
"Anh Cửu, anh còn nhớ ai là người gọi điện cho chị Diệp Đường không?"
Lâm Y Y hỏi vậy tôi mới chợt ngộ ra. Khi đó Diệp Đường nói là đệ tử của Diệp gia gọi điện cho cô ấy, nói đám người bác Diệp đã xảy ra chuyện, kêu chúng tôi mau tới giúp đỡ!
Nhưng toàn bộ đệ tử Diệp gia đều xảy ra chuyện, và đều ở trong căn phòng này, vậy làm gì còn đệ tử nào của Diệp gia đi gọi điện thoại cầu cứu?
Rốt cuộc người đã gọi điện thoại là ai? Lúc này người mà tôi có thể nghĩ ra được chỉ có một mình bác Diệp!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận