Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 761: Vinh quang chói lọi

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:26
Đỉnh hang động đối ứng hoàn toàn với hướng chảy của dòng sông, tuy không rộng được đến mười mét nhưng tối thiểu cũng phải đến bốn năm mét. Vả lại, đỉnh hang cũng không lồi lõm mà còn gần như là bằng phẳng.
Phía trên đỉnh hang động bằng phẳng này hình như có khảm nạm rất nhiều hạt châu lớn như trứng chim bồ câu. Mà cũng chính vì có tia sáng phát ra từ những hạt châu đó mà hang động uốn lượn này đã được soi chiếu sáng trưng.
Vòng sáng phản quang trên mặt sông cũng là do ánh sáng của những hạt châu này chiếu xạ xuống. Lúc mới đầu tôi còn tưởng những hạt châu này là dạ minh châu, nhưng sau khi tôi nhìn kỹ xong mới phát hiện hóa ra chúng không phải dạ minh châu, mà là tàng phong châu do phong thủy tạo thành.
Tàng phong châu còn có một cách gọi khác là phong thủy long châu. Tàng phong châu bình thường phải ở trên tâm phong thủy mới có thể xuất hiện được, nhưng không phải tất cả các bảo địa phong thủy đều có thể xuất hiện tàng phong châu.
Điều kiện đầu tiên phải là bảo địa phong thủy, phải dồi dào linh khí đất trời, mà linh khí đất trời là bao gồm cả long khí của long mạch, hay nói cách khác, phong thủy long châu không phải tự mình sinh ra mà là do hội tụ, chắt lọc từ linh khí đất trời.
Mà đỉnh hang động này xuất hiện nhiều phong thủy long châu như vậy, chứng tỏ là do có long mạch. Cũng chỉ có phong thủy của long mạch mới có thể dựng dục ra được nhiều tàng phong châu như thế này. Nhác trông sẽ cảm thấy đỉnh hang động này là cả một bức tranh dải ngân hà rực rỡ, rực rỡ đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng và thán phục tay nghề điêu luyện của phong thủy.
Nếu như chôn cất người mất ở nơi này, người đời sau của kẻ đó chắc chắn sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh, hoặc giàu nứt đố đổ vách. Nếu như là người có mệnh cách bá vương, thì vô cùng có khả năng xuất hiện mệnh đế vương.
Thế nhưng, tuy nơi đây là huyệt mộ phong thủy tuyệt nhất nhưng người bình thường cũng chẳng dám chôn cất liều ở đây. Bởi vì mệnh cách của họ không chịu nổi, nếu cứ cố chôn cất thì sẽ chỉ làm hại đến đời sau, ngày càng côi cút lẻ bóng, thậm chí là đứt đường con cháu.
Cũng giống như tên người vậy, có vài người lấy tên mang ý nghĩa rất lớn, nhưng mệnh cách của họ lại không gánh được cái tên như thế, nên cuối cùng chỉ có thể rơi vào cái số thê thảm.
Lúc này, tia sáng trên đỉnh hang bỗng nhiên chói lòa hẳn lên. Tôi vội ngẩng đầu nhìn, bắt gặp hai bóng đen đang nhanh chóng rơi xuống.
Tôi thầm nghĩ: "Đáng chết! Để giết mình mà Câu Hồn, Đoạt Phách không tiếc từ bỏ bánh xe vận mệnh của đại điện cung Ngọc Hư!" Sau đó, tôi vội vã quan sát hướng chảy của dòng sông, hóa ra là chảy theo hướng tây cao đông thấp.
Long mạch nhất định là ở chỗ cao nhất, nghĩ đến đây, tôi bèn men theo dòng sông, chạy về hướng phía tây. Hai bên sông có bờ rộng khoảng chừng một mét, sau đó mới đến vách núi. Bờ sông hơi trơn trượt, khiến tôi phải cố gắng chạy sát vào vách núi.
Thạch Minh Thánh Hàm xuống trước tôi vài phút nên tôi đoán có lẽ cô ta đang ở ngay phía trước. Hiện giờ cô ta đang ôm tâm lý được ăn cả ngã về không, chỉ một lòng một dạ muốn chặt đứt long mạch Trung Hoa của chúng tôi, cho nên nhất định tôi phải ngăn cản được cô ta trước khi Câu Hồn, Đoạt Phách đuổi kịp tôi.
Dòng sông này không thẳng tắp, đâu đâu cũng có khúc ngoặt. Sau khi tôi men theo vách núi chạy về phía tây được vài phút, địa thế bắt đầu cao dần lên, dòng nước cũng vì thế mà chảy xiết hơn.
Lúc này tôi mới để ý đến một chuyện, đó là đường sông đối ứng với đỉnh hang động, và tàng phong châu thì càng lúc càng lớn. Lúc trước kích thước chỉ tầm trứng chim bồ câu thì hiện giờ tôi đã có thể trông thấy có viên tàng phong châu to bằng quả trứng ngỗng.
Điều này cũng chứng tỏ phương hướng của tôi là chính xác. Chỉ có điều phía trước có quá nhiều khúc ngoặt gấp, lại thêm ngọn núi che chắn nên giờ tôi vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của Thạch Minh Thánh Hàm.
Thế nhưng tôi có thể cảm giác được linh khí xung quanh ngày càng dồi dào, có lẽ tôi đang cách long mạch Trung Hoa ngày một gần rồi.
Tôi ngoái đầu lại liếc mắt nhìn thử phía sau lưng, phát hiện Câu Hồn, Đoạt Phách không đuổi theo, nên tiếp tục chạy nhanh hơn. Địa thế ngày càng cao, nước sông ngày càng chảy xiết, thậm chí có chỗ đã xuất hiện một vách núi rộng chừng một mét.
Tiếp tục đuổi theo thêm mấy phút nữa, địa thế đã cao thêm, giờ đã không thể men theo bờ sông đi lên được nữa, chỉ có thể leo lên vách núi. Vừa khéo ở chỗ giữa sườn núi lại nhô ra một mỏm núi.
Nếu trông thấy lần đầu, người ta sẽ tưởng rằng đó là đầu rồng mà ngọn núi nhô ra. Tôi leo một mạch lên đến nơi, bấy giờ mới trông thấy cảnh tượng mà cả đời này chưa bao giờ được chứng kiến.
Nơi cách tôi khoảng trăm mét về phía trước chính là điểm cuối của con sông này. Ở chỗ điểm cuối này không phải vách núi, cũng không phải thác nước mà là một mặt vách đá chỉnh tề như được dao gọt.
Vách đá này chí ít cũng phải cao đến cả trăm mét, ở nơi chính giữa còn cho đặt chín cái đầu rồng màu vàng kim cực lớn. Đầu rồng lún vào trong vách đá, độ to nhỏ không đều nhau, thần thái của mỗi tượng đầu rồng cũng khác nhau, có cái nhìn rất hung ác, nhưng có cái lại rất dịu dàng.
Thế nhưng không thể không thừa nhận rằng chín chiếc đầu rồng này được điêu khắc vô cùng chân thực, bất kể là sừng rồng hay râu rồng xung quanh đầu rồng thì đều trông rất sống động.
Nhất là cặp mắt rồng to bằng chiếc đèn lồng, quả là khí thế kinh người. Đứng cách một khoảng xa như vậy mà thâm tâm tôi đã có cảm giác kích động muốn quỳ xuống vái lạy.
Tôi lúc này đã hoàn toàn bị khí thế oai nghiêm này chinh phục.
Mà chín chiếc đầu rồng vàng kim khổng lồ kia đều đang há miệng, bên trong có khảm một viên long châu tròn trịa màu vàng kim. Hơn nữa, từ miệng mỗi chiếc đầu rồng còn đang phun ra một cột nước to bằng cả một vòng eo của người trưởng thành.
Chín cột nước sau khi được phun xuống sẽ chảy vào chín nhánh sông của dòng sông kia. Chín nhánh sông quanh co khúc khuỷu nằm kề nhau, vừa hay tạo thành chín hình thân rồng.
Mà sau khi chảy qua bao khúc quanh co uốn lượn, cột nước được phun ra từ miệng rồng cũng vừa hay thuận theo dòng sông để chảy về phía đông.
Có lẽ đây chính là long mạch của Trung Hoa chăng?
Rúng động trước cảnh tượng này, phải mấy phút sau tôi mới hồi hồn lại, rồi nhìn về phía vách đá ở đầu bên kia, bấy giờ lại phát hiện ra phía dưới chín chiếc đầu rồng kia có một ổ đá được khảm lơ lửng trên vách đá.
Mà bên trong ổ đá này có một viên phong thủy long châu to bằng cả một quả bóng.
Viên long châu óng ánh rực rỡ, nước bên trên nhỏ giọt lên viên phong thủy long châu khiến nó không ngừng tản ra khí lạnh, đứng từ xa mà vẫn có thể trông thấy rõ. Mà không phải, có lẽ đó không phải là khí lạnh, nên nói đó là khí số của Trung Hoa thì đúng hơn.
Bên trên vách đá chính diện không có lấy một ngọn cỏ, chỉ có vô số pho tượng hình rồng, nhưng duy chỉ ở chỗ ổ đá kia là có mọc một cái cây nhỏ xanh rờn.
Tôi chưa từng trông thấy cái cây nào nhỏ như vậy, thoạt trông chỉ cao chừng mười phân. Thân cây thô ráp, cành lá sum suê, trông khá giống như cây thường xanh.
Cái cây nhỏ xanh rờn ấy mọc ở sau lưng phong thủy long châu, tựa như muốn che mưa chắn gió cho nó vậy. Hơn nữa có thể thấy được, sức sống của cái cây nhỏ này rất kiên cường, không có lấy một cái lá nào bị úa vàng, bất kể là lá giá hay lá non đều mang một màu xanh rờn. Ngay cả xung quanh ổ đá cũng không hề có một chiếc lá rụng nào.
Không chỉ có vậy, nước phun xuống từ miệng rồng bên trên còn bắn lên cái cây nhỏ xanh rờn đó, lực tác động đương nhiên là không hề nhỏ, thế nhưng điều kì lạ là dòng nước trút xuống mạnh như vậy mà lại không hề làm thay đổi thế cây, cũng không tạt gãy cái cây đó, ngay cả tán lá rậm rạp của cái cây đó cũng không bị nước dội trôi đi một chiếc lá nào.
Tôi nhìn cái cây nhỏ có sức sống dai dẳng đó mà kinh ngạc vô cùng, không ngờ trong môi trường như thế này mà vẫn có thể mọc ra được một loài thực vật thần kỳ đến vậy.
Hơi nước không ngừng tỏa ra, chẳng mấy chốc đã làm quần áo tôi ướt nhẹp, thế nhưng tôi không cảm thấy buốt lạnh, ngược lại còn thấy hơi nước này rất mát mẻ, lúc hơi nước phả lên mặt tôi còn khiến tôi tỉnh táo lên khá nhiều.
Tôi nằm mơ cũng không ngờ rằng đời này tôi có thể được tận mắt chứng kiến long mạch Trung Hoa. Long mạch này gắn liền với khí số Trung Hoa, khí số mạnh thì Hoa Hạ sẽ mạnh. Khí thế mà long mạch này tỏa ra mạnh mẽ và hùng vĩ như giao long ra biển, mang theo khí thế hừng hực, không ngừng phát triển.
Điều này cũng đại diện cho Trung Hoa về sau của chúng tôi, chắc chắn còn có thể phát triển không ngừng, trở thành một con rồng lớn mạnh trên thế giới, để những đất nước đã từng xâm phạm Hoa Hạ phải ngước mắt nhìn ngưỡng mộ.
Là con cháu Trung Hoa, có thể chứng kiến khung cảnh hùng vĩ như thế này, dòng máu trong cơ thể tôi cũng đều sôi trào hết cả lên. Đây là khí số của Trung Hoa chúng tôi, cũng là niềm kiêu ngạo và tự hào của con cháu dân tộc Trung Hoa.
Đúng lúc này, tôi chợt thấy bóng dáng của Thạch Minh Thánh Hàm đang di chuyển vun vút về phía chín chiếc đầu rồng, mà trong tay cô ta đang cầm theo một cây trảm long đao sáng loáng. Thấy vậy, tôi bèn vội vàng quát: "Thạch Minh Thánh Hàm!"
Nghe thấy tiếng tôi gọi, Thạch Minh Thánh Hàm chợt ngừng lại, quay đầu nhìn tôi một cái rồi nghiến răng đáp: "Lý Sơ Cửu, cậu không ngăn được tôi đâu! Hôm nay tôi nhất định phải chém hết long mạch Trung Hoa!"
"Hừ!" Tôi hừ lạnh một tiếng: "Muốn chặt đứt long mạch Trung Hoa của chúng tôi thì trước tiên phải bước qua xác tôi đã!"
Dứt lời, tôi bèn tăng tốc độ đến mức cực hạn, hóa thành một đạo tàn ảnh đuổi về hướng Thạch Minh Thánh Hàm. Tốc độ của cô ta không nhanh bằng tôi, lúc cô ta vừa mới đến chỗ chín nhánh sông bên dưới đầu rồng thì đã bị tôi đuổi kịp.
Mỗi nhánh sông phải cách nhau chừng bốn năm mét, tôi và cô ta đứng ở hai bên nhánh sông, bất chợt cả hai lâm vào tình thế giằng co. Nước phun ra từ miệng rồng xối lên trên người tôi, nhưng tôi không cảm giác được cái lạnh, ngược lại còn thấy nóng một cách lạ thường.
Cái nóng này đó chính là cái nóng của dòng máu Trung Hoa đang chảy trong cốt tủy tôi.
Tôi nhấc kiếm Long Uyên lên, nhằm thẳng vào Thạch Minh Thánh Hàm mà quát lớn: "Thạch Minh Thánh Hàm, kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi! Âm mưu quỷ kế của Âm Dương đạo các cô cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền mà thôi! Được chết ở nơi long mạch quý giá của Trung Hoa như thế này là phúc phận tu luyện được từ kiếp trước của cô! Hiện giờ chỉ còn sót lại hai chúng ta, hãy để tôi tiễn cô về chầu trời!"

Bình Luận

0 Thảo luận