Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 440: Nhân quả trước sau

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Những người áp tiêu Địa phủ này đang chờ tôi?
Nghe được câu này, tôi sửng sốt nhìn bọn họ đầy nghi hoặc, chẳng hiểu ra sao.
Còn chưa hoàn hồn, người áp tiêu Địa phủ dẫn đầu bắt đầu nói với đồng nghiệp của mình: "Mọi người đánh xe đi trước đi, đến rừng thông chờ tôi là được! Qua đêm nay, chúng ta không cần trấn áp ma ở trấn Ma Câu này nữa! Đi đi!"
Hắn vừa nói vậy, mấy người đồng nghiệp khác có vẻ rất kích động, gật đầu rồi đánh xe ngựa đi mất. Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng leng keng trên cổ ngựa nữa, người áp tiêu Địa phủ này mới nở nụ cười: "Lý Sơ Cửu, chúng tôi đã chờ cậu năm năm rồi!"
"Cái gì? Chờ tôi năm năm? Rốt cuộc chuyện này là sao?" Bây giờ tôi đã mờ mịt luôn rồi, hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào!
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của tôi, người áp tiêu cười cười lấy bầu rượu ra, mở nắp rồi hớp một ngụm lớn. Sau đó, hắn hài lòng xuýt xoa một tiếng, đưa bầu rượu đến trước mặt tôi: "Trời rất lạnh, cậu có muốn uống một hớp không?"
Tôi lắc đầu từ chối, bây giờ tôi chỉ muốn biết chuyện này là sao thôi.
Người áp tiêu nhận ra sự lo lắng của tôi, cười nói: "Lý Sơ Cửu, đừng gấp, để tôi từ từ kể cho cậu nghe!"
Lúc nói chuyện, hắn ngồi lên một tảng đá, đến khi tôi ngồi xuống bên cạnh hắn rồi, hắn mới bắt đầu nói: "Đúng như lời cậu nói, chúng tôi là người áp tiêu cho Âm tào Địa phủ! Oan hồn ác quỷ ở dương gian không có tư cách để được chúng tôi đưa đồ cho. Mà kể cả hồn ma có tư cách này thấy chúng tôi còn sợ nữa là. Chúng tôi chịu sự quản lý của ngân hàng Thiên Địa, sống trong kết giới của miếu thổ địa, người bình thường hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của chúng tôi. Những người có thể nhìn thấy chúng tôi đều là người chết cả. Nhưng tôi nói thật cho cậu biết, chúng tôi làm vậy không phải là để âm thầm kiếm tiền của người chết! Những người theo nghề như chúng tôi chẳng quan tâm đến tiền bạc! Chúng tôi đưa đồ cho quỷ hồn trong trấn Ma Câu là vì ông chủ của ngân hàng Thiên Địa bảo chúng tôi làm!"
Tôi tin những gì người áp tiêu này nói. Nếu bọn họ muốn làm ăn với người chết, có khi còn lãi hơn cả hiệu cầm đồ Âm Dương ở chợ quỷ nữa. Nhưng tôi không ngờ thì ra chính ông chủ của ngân hàng Thiên Địa là người đã giao việc này cho họ. Vậy có nghĩa là bọn họ không cấu kết với Linh tộc!
Xác định được điều này, tôi cũng không đề phòng hắn nữa, chủ động lên tiếng: "Nhưng các anh là người áp tiêu do Diêm Vương gia ủy nhiệm, làm vậy không sợ Diêm Vương gia trách tội sao?"
Người áp tiêu khẽ lắc đầu, trả lời: "Chúng tôi làm gì có gan to như vậy? Mạng của chúng tôi đều là của Diêm Vương gia, sao dám gạt người để làm chuyện vi phạm Âm tào Địa phủ. Ông chủ dám cho chúng tôi đưa đồ cũng là vì có mệnh lệnh của Âm tào Địa phủ. Nếu không cho dù có cho ông chủ mười lá gan thì ông ấy cũng không dám bảo chúng tôi đưa đồ cho quỷ quái ở dương gian đâu! Lúc đó tôi cũng rất tò mò nên hỏi ông chủ, ông chủ thầm nói cho tôi biết là có người nói với Địa phủ nên Địa phủ mới bảo chúng tôi làm vậy! Chắc cậu cũng phát hiện rồi, oan hồn ác quỷ trong trấn này hoàn toàn không thể rời khỏi nơi đây. Nhưng oan hồn ác quỷ ở xung quanh lại có thể tiến vào trấn. Một khi vào rồi thì không thể ra ngoài được nữa!"
Lời nói này của hắn khiến tôi khiếp sợ. Người có thể nhờ Âm tào Địa phủ giúp đỡ chắc chắn có quan hệ không đơn giản với Diêm Vương gia. Chúng tôi đã mạnh bạo xông vào Địa phủ mấy lần, Vương Lỗi còn chém giết cả âm binh, thế nhưng Diêm Vương gia vẫn chẳng lộ diện. Có thể thấy được thân phận địa vị của người này không thấp. Hoặc phải nói rằng đạo thuật của người này chắc chắn rất cao!
Vương Lỗi cũng có năng lực ấy. Thế nhưng anh ta chỉ có thể khiến âm binh sợ hãi chứ chẳng thể khiến người Địa phủ làm việc cho mình!
Tôi còn đang suy đoán thân phận của người này, người áp tiêu đã nói tiếp: "Bắt đầu từ năm năm trước, người ở trấn này đã chết gần một nửa, suýt thì chết hết! Nguyên nhân của tất cả những điều này đương nhiên có liên quan đến thôn Ma Câu! Từ trấn này đến khu vực thôn Ma Câu đều đầy sương mù quỷ quái, tối tăm không ánh mặt trời! Có thể nói người trong trấn chết cũng là vì thôn Ma Câu. Lần đầu tiên chúng tôi áp tải đồ đến đây, chúng tôi cũng định xem thử tình hình của thôn Ma Câu, thế nhưng còn chưa đến được nơi đó thì đã không thể đi sâu vào được nữa. Âm khí đầy trời như vậy, ngay cả chúng tôi cũng không chịu nổi!"
Lúc nói đến đây, người áp tiêu hơi dừng lại, vẻ mặt kinh hãi, như thế nghĩ đến cảnh ngộ ở thôn Ma Câu khiến hắn còn sợ hãi cho đến bây giờ.
Trong lòng tôi cũng càng lúc càng nặng nề, thế nhưng tôi vẫn nhịn không lên tiếng. Người áp tiêu Địa phủ này lại uống một hớp rượu, nói tiếp: "Nếu để âm khí ở thôn Ma Câu tiếp tục lan ra ngoài, e rằng gia súc đều bất an, không còn một ngọn cỏ! Một ngày nọ của năm năm trước, sau khi biết chuyện nơi đây, người kia bèn ra tay cứu những người còn sống ở thị trấn này. Còn những người đã chết thì hắn vây lại trong thị trấn! Nói thật cho cậu biết, cho dù là âm binh cũng không dám đến đây bắt quỷ hồn ở vùng này! Mà người kia thì chắc chắn là cao nhân, biết không tiến vào thôn Ma Câu thì không thể siêu độ oan hồn ở đó, chỉ có thể dùng trận pháp dụ quỷ hồn ở xung quanh vào trấn. Quỷ hồn trong trấn càng nhiều, âm khí cũng càng ngày càng khủng khiếp. Đến lúc đó, quỷ hồn trong phạm vi năm mươi dặm xung quanh đều sẽ bị thu hút đến đây."
"Cậu là người tu đạo nên chắc cũng biết một điều! Quỷ hồn nhiều thì nhất định sẽ tranh đấu, cũng sẽ sinh ra Quỷ Vương! Nếu Quỷ Vương sinh ra thì những quỷ hồn còn lại sẽ bị khống chế! Linh trí của Quỷ Vương gần giống như người, đương nhiên sẽ không bị giam giữ mãi trong trấn nhỏ này, nhất định sẽ nghĩ đủ cách để mở phong ấn nơi này ra. Vì vậy chúng tôi mới xuất hiện ở đây! Cứ ba tháng, chúng tôi sẽ vận chuyển đồ một lần, đưa nhang nến, tiền tài mà quỷ hồn cần tới. Thật ra quỷ cũng rất tham lam, có tiền có thể sai khiến chúng. Chỉ cần thỏa mãn nhu cầu của bọn chúng, những oan hồn này đương nhiên sẽ không tranh đấu, nuốt chửng lẫn nhau nữa. Hơn nữa chúng tôi giả thành Quỷ sai cũng là để dọa bọn chúng. Chúng tôi hét biệt hiệu là để cho bọn chúng biết, nếu ai dám gây sự thì chúng tôi sẽ dẫn tên đó xuống Âm tào Địa phủ! Mà oan hồn tụ tập ở vùng này nhiều quá, người bình thường hoàn toàn không dám vào trong. Chỉ có những người áp tiêu Địa phủ như chúng tôi mới có thể đưa đồ đến! Cho dù quỷ hồn có lợi hại đến mấy, chỉ cần có chúng tôi đưa đồ thì bọn chúng cũng không dám đến cướp!"
Nghe xong lời này của người áp tiêu Địa phủ, tôi mới hoàn toàn hiểu ra. Hóa ra năm đó sau khi sư phụ Tiêu Dao Tử dẫn tôi rời khỏi thôn Ma Câu, nơi này liền tụ tập càng lúc càng nhiều quỷ hồn! Âm binh không quản lý được, đến lúc nó lan tới thị trấn này thì cũng gián tiếp hại chết một nửa người trong trấn.
Nếu không có người ra tay khống chế, e rằng mười dặm xung quanh hoặc còn xa hơn nữa đều sẽ biến thành thành phố quỷ đúng nghĩa. Đến lúc đó sẽ không còn người sống, chỉ có oan hồn ác quỷ mà thôi!
Người kia xuất hiện, bố trí trận pháp trong trấn, vây hãm đám quỷ hồn bị thu hút đến đây là để âm khí không lan ra thêm, khiến những oan hồn ác quỷ này không thể rời khỏi đây!
Để những quỷ hồn này không tranh đấu với nhau, người đó lại nhờ người áp tiêu Địa phủ giúp đỡ. Khu vực này hoàn toàn biến thành thế giới của oan hồn, người bình thường không vào được, chỉ có người áp tiêu mới có thể vào trong! Tính ra như thế thì người này chẳng khác nào đang âm thầm giúp tôi, hơn nữa còn giúp suốt năm năm!
Nếu không có sự trợ giúp âm thầm của người đó, tôi hoàn toàn không dám tưởng tượng đến hậu quả lúc này! Cũng do sự bất cẩn của tôi năm đó, quên luôn việc thôn Ma Câu càng lúc càng tụ tập nhiều quỷ hồn.
Không chỉ là tôi, ngay cả sư phụ Tiêu Dao Tử cũng không tính đến điều này! Tôn chủ Linh tộc đương nhiên cũng biết điều này, e rằng đây cũng là kết cục ông ta muốn thấy.
Tôi còn đang suy nghĩ, Dương lão tam bỗng nhiên nói: "Người anh em, lúc nãy anh nói anh Cửu đến thì mọi người có thể giải thoát rồi là sao?"
Dương lão tam hỏi vậy, người áp tiêu bèn nở nụ cười đáp: "Nói thật chúng tôi không thích đưa đồ cho ác quỷ ở dương gian, bởi vì làm vậy sẽ hạ thấp thân phận của chúng tôi. Lúc đó tôi có hỏi ông chủ rằng chừng nào có thể kết thúc, ông chủ nói chúng tôi chỉ cần chờ được một người tên Lý Sơ Cửu đến thì nhiệm vụ này sẽ hoàn thành! Chúng tôi đã chờ suốt năm năm!"
Lúc nói xong câu cuối, người áp tiêu bắt đầu cảm khái. Dù sao năm năm nói dài thì không dài, nhưng nói ngắn cũng chẳng ngắn! Việc đưa đồ là chuyện khổ cực, cứ lặp đi lặp lại mãi đương nhiên sẽ gây chán nản!
Tôi còn đang cố gắng nghĩ xem ai là người giúp mình, người áp tiêu đứng dậy, vỗ bông tuyết trên người rồi nói: "Sắp đến canh ba, chúng tôi phải đi rồi! Cuối cùng cũng xem như đã được giải thoát, ngày sau không cần đến nơi quỷ quái này nữa. Chỗ này còn khó đi hơn Âm tào Địa phủ. Lý Sơ Cửu, tôi cũng phải nói cho cậu biết một điều, thôn Ma Câu bây giờ đã tệ hơn trước rất nhiều, âm khí xông thẳng đến trời, tối tăm không chút ánh sáng, e rằng người dân trong thôn đã chết hết! Nếu thật sự không còn người sống, tôi hi vọng cậu có thể bỏ thôn Ma Câu, tập trung giải quyết oan hồn ác quỷ trong thị trấn này! Nếu không thì vùng này mãi không thể thấy ánh mặt trời mất!"
Tôi hiểu rõ ý trong lời của người áp tiêu, hắn muốn khuyên tôi từ bỏ chuyện đến thôn Ma Câu. Dù sao cũng đã mười năm trôi qua, trăm quỷ vây thôn, tối tăm không ánh mặt trời, không biết còn được mấy người sống sót.
Mà hắn muốn tôi đặt trọng tâm vào việc xua tan những quỷ hồn này là vì muốn cho vùng đất này lại thấy được ánh mặt trời!
Tôi khẽ lắc đầu, cười đáp: "Cho dù chỉ còn một người sống sót thì tôi cũng phải vào trong! Có điều anh cứ yên tâm, có thế nào thì tôi cũng sẽ giải quyết chuyện ở đây! Tôi khổ tu mười năm là chờ ngày hôm nay! Chỉ là tôi vẫn chưa hiểu một chuyện, rốt cuộc người lên tiếng nhờ Địa phủ là ai?"
"Tôi cũng không rõ! Chỉ là..." Người áp tiêu đột nhiên đổi giọng, nhìn thẳng vào tôi, giọng điệu uy nghiêm: "Ông chủ từng vô tình nhắc đến, người lên tiếng nhờ Địa phủ rất có thể là tông chủ của Long Hổ tông!"

Bình Luận

0 Thảo luận