Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 666: Pho tượng đáng sợ

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Hồi đến núi Tần Lĩnh tìm thần mộ, Thạch Minh Thánh Hàm đã đi cùng chúng tôi, cũng coi như ở chung với họ được vài ngày ngắn ngủi, cho nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc với các vị sứ giả Ngũ hành này.
Tên của họ rất đơn giản, giống như thuộc tính Ngũ hành của họ vậy, gọi tắt là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Tôi chưa từng thấy năm người này ra tay bao giờ, chỉ biết họ có thể tận dụng nguyên tố Ngũ hành, đó là một phương pháp tu luyện rất đặc biệt, hơn nữa còn rất khó đối phó.
Bọn họ đang ở trên tỉnh, chẳng lẽ Thạch Minh Thánh Hàm cũng đang ở đây?
Giờ tôi đang treo ngược người ngay phía trên bọn họ. Sợ bị phát hiện, tôi vội vã thu lại khí tức trong người. May là có lẽ họ cũng chẳng nghĩ đến dưới mái hiên sẽ có một người sống sờ sờ đang treo người ở đó, nên vẫn thản nhiên bước vào tiệm cầm đồ Âm Dương.
Sau khi nghe tiếng đóng cửa, tôi mới thở hắt ra một hơi. Bách Hiểu Sinh mắt tinh, chú ý đến đám người ban nãy nên cũng không lên tiếng nói chuyện.
Mối nghi ngờ trong tôi càng ngày càng lớn, ngay cả sứ giả Ngũ hành của Âm Dương đạo Nhật Bản cũng đã xuất hiện rồi, rốt cuộc Diệp Đường muốn giở trò gì vậy? Giờ phút này tôi càng lo lắng cho an nguy của Diệp Thiếu Khanh hơn.
Sau khi xác định khoảng cách đến chỗ cửa sổ, tôi thả lỏng hai chân, thân người tuột xuống. Trong khi rơi xuống, tôi nhào người về phía cửa sổ, túm lấy bệ cửa sổ.
Cửa sổ vẫn còn đang đóng chặt, tôi nghe ngóng động tĩnh bên trong trước, sau khi xác định không còn âm thanh nào khác mới thò tay kéo cửa sổ ra. Cánh cửa sổ này cũng không khóa kín, tôi mới kéo có một chút mà đã mở được hơn nửa.
Tôi nhìn vào bên trong, phát hiện ra đó là một căn phòng, nhưng ở bên trong không có người, nên mới yên tâm lộn người nhảy vào trong.
Sau khi vào trong phòng, tôi lập tức kêu Bách Hiểu Sinh leo xuống. Thân thủ của hắn ta rất nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau đã leo vào trong.
Sau khi tìm hiểu tình hình trong phòng, hắn ta mới khẽ thì thào: "Lý đạo trưởng, theo như tôi được biết thì lầu hai của tiệm cầm đồ Âm Dương có bốn căn phòng. Căn phòng chúng ta đang ở hiện giờ có lẽ là phòng của chưởng quầy. Khả năng mấy người ban nãy đi vào tiệm đang ở một phòng nào đó trên lầu hai, cho nên chúng ta cần hết sức cẩn thận!"
"Được." Tôi đáp lại, rồi chậm rãi lần đến vị trí cửa phòng, khẽ khàng mở hé cánh cửa phòng ra một chút, sau đó mới nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài là hành lang, nhưng không có một bóng người, chỉ có ngọn đèn dầu leo lét gắn trên tường hành lang.
Canh chừng khoảng ba bốn phút sau, xác định không có ai cả, tôi mới mở cửa phòng, rón rén bước ra ngoài. Sàn hành lang lát bằng gỗ, nên khi giẫm chân lên rất dễ gây ra tiếng động.
Suốt dọc đường đi, tôi hầu như đều nhón chân bước, đến khi đi tới căn phòng đầu tiên bên tay trái, tôi mới áp tai lên nghe ngóng động tĩnh bên trong. Không có tiếng nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng người đang ngáy ngủ.
Xem ra có vẻ đó là người làm của tiệm cầm đồ Âm Dương đang ngủ ở trong đó. Diệp Đường và sứ giả Ngũ hành của Âm Dương đạo chắc chắn sẽ không ở trong phòng của người làm đang ngáy ngủ kia.
Lúc tôi quay đầu nhìn Bách Hiểu Sinh, anh ta cũng đã tìm hiểu xong căn phòng trước mặt mình, nhưng anh ta không lên tiếng, chỉ lắc đầu nguầy nguậy, ra hiệu rằng bên trong không có người.
Tôi thầm cảm thấy hơi là lạ, lầu hai của tiệm cầm đồ Âm Dương lớn như vậy, hơn nữa bốn căn phòng cũng san sát nhau, nếu như có người nói chuyện thì đáng lý ra chúng tôi đứng ở hành lang cũng phải nghe thấy chứ.
Nhưng quả thật trên lầu hai này yên tĩnh cực kỳ, yên tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Sau khi chúng tôi thăm dò căn phòng cuối cùng, đến lúc này chúng tôi mới xác định lầu hai của tòa nhà này không hề có người, ngoại trừ tên người làm ngủ say như chết ở căn phòng đầu tiên ra.
Chúng tôi không dám đi về phía trước nữa, bởi vì phía trước chính là chiếc cầu thang gỗ để xuống lầu. Lúc này Bách Hiểu Sinh đã có ý muốn rút lui, hắn ta nói: "Lý đạo trưởng, lầu hai này trống không. Hơn nữa ở dưới lầu cũng không nghe thấy tiếng người nói chuyện. Tôi sợ chuyện này có điều khác lạ, hay là chúng ta rút trước đi! Đợi đến ngày mai tôi tìm người làm của họ dò hỏi thêm tin tức, nói không chừng còn có thể biết được ngọn nguồn gì đó."
Tôi không có nhiều thời gian để đợi đến ngày mai như thế. Hiện giờ Diệp Thiếu Khanh còn chưa rõ sống chết như nào, hơn nữa sứ giả Ngũ hành của Âm Dương đạo cũng đã đến, nên tôi nhất định phải mau chóng tìm ra Diệp Thiếu Khanh.
Diệp Đường hận hắn ta thấu xương, chỉ mong hắn ta chết đi thì sao có thể tha cho hắn ta được?
Tôi lắc đầu, khẽ nói: "Bách Hiểu Sinh, giờ tôi không thể đi được. Nếu đã vào trong tiệm cầm đồ Âm Dương rồi thì tôi nhất định phải biết họ đang giở trò gì. Nếu như anh lo lắng thì cứ về trước đi!"
"Ầy!" Bách Hiểu Sinh lén thở dài một hơi, cười khổ: "Người ta toàn nói Lý Sơ Cửu anh cố chấp như trâu, hơn nữa cũng chẳng sợ chết, giờ tôi cũng coi như được nhìn thấy tận mắt rồi! Thôi được rồi, tôi cũng chẳng còn đường lui nữa, vậy chúng ta tiếp tục thăm dò đến cùng đi!"
Nói thật, hiện giờ Bách Hiểu Sinh không giúp ích gì lắm được cho tôi. Dù sao thì hắn cũng chưa từng vào trong tiệm cầm đồ Âm Dương, nhưng hắn đã giải quyết giúp tôi mấy con quạ đen huyết đồng, việc làm này coi như là sự trợ giúp lớn nhất dành cho tôi rồi.
Quyết định xong, tôi nhẹ nhàng đi tới vị trí đầu cầu thang rồi đưa mắt nhìn xuống dưới. Đập vào mắt đầu tiên là bàn ghế gỗ và bàn trà gỗ.
Trên bàn trà có đặt một chiếc đèn dầu màu trắng. Bởi vì tia sáng của đèn dầu có hạn, nên lầu một có vẻ rất tối. Tôi không dám thả chân khí Huyền Chân trong cơ thể ra, bởi vì sứ giả Ngũ hành đều là các cao thủ.
Tôi sợ bị họ phát hiện ra, nên đành phải nhìn tình hình dưới lầu bằng mắt thường. Nhìn mãi một lúc mà chẳng thấy có động tĩnh gì, nên lúc này mới dám yên tâm đi xuống cầu thang.
Bách Hiểu Sinh không xuống dưới lầu cùng tôi mà đợi tôi xuống đó khoảng dăm ba phút rồi mới xuống theo. Hắn rất cẩn thận, tôi biết là hắn đang bảo vệ chính mình.
Ánh sáng nơi lầu một quá mờ, sợ họ nấp ở một góc tối nào đó nên tôi cố gắng tìm kĩ ở những chỗ ấy.
Nơi này thật là quái đản quá đi mất! Rõ ràng ban nãy nhìn thấy sứ giả Ngũ hành đi vào, thế mà giờ không thấy bóng dáng họ đâu, cứ như bốc hơi khỏi thế gian vậy.
Trong lúc tôi đang thăm dò tình hình xung quanh thì Bách Hiểu Sinh bỗng vỗ vai tôi một cái, làm tôi giật bắn cả mình. May mà tôi biết người vỗ là hắn ta, nên không kêu ra thành tiếng.
Tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng tay hắn đang khẽ run như nhìn thấy một thứ gì kinh khủng lắm.
Tôi vội vàng xoay người, nhìn thấy Bách Hiểu Sinh đang nghiêng người đứng trước mặt tôi, ngón tay chỉ vào phía trước mặt hắn, cũng chính là vị trí bên trái tôi.
Tôi nhìn theo hướng tay hắn chỉ mà giật mình, vội vàng kéo Bách Hiểu Sinh trốn ra sau lưng ghế theo bản năng.
Tôi trông thấy Bách Hiểu Sinh có vẻ sợ sệt, bèn vỗ nhẹ lên mặt hắn mấy cái, rồi làm một tư thế ra dấu cắt cổ. Tâm trạng của Bách Hiểu Sinh ổn định lại một chút, hắn gật đầu, rồi rút từ chỗ bắp chân ra một con dao găm quân dụng.
Tôi tính toán khoảng cách từ chỗ chúng tôi đến cái người ban nãy. Ông ta đang ngồi trên cái ghế đối diện chúng tôi, vậy mà ban nãy tôi không hề phát hiện ra. May mà có Bách Hiểu Sinh nhắc nhở, đến lúc này tôi mới nhìn rõ được dáng vẻ của người đang ngồi trong bóng tối.
Tuy tầm nhìn có hạn, nhưng tôi vẫn đại khái có thể thấy rõ dung mạo của ông ta. Khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, để chòm râu dê hoa râm, mặc một bộ quần áo Trung Sơn kiểu cũ.
Ông ta ngồi thẳng tắp trên ghế, hai tay chống lên gậy, đôi mắt nhìn chúng tôi trừng trừng. Nếu Bách Hiểu Sinh không tinh mắt phát hiện ra người này thì e là khi chúng tôi đi đến trước mặt ông ta mới biết trong bóng tối có người đang trừng mắt nhìn mình như thế.
Tôi giơ ba ngón tay ra ra hiệu với Bách Hiểu Sinh, sau khi đếm đến cuối thì gật đầu xông lên. Bách Hiểu Sinh đã nổi lên sát ý, sau khi hắn xông lên phía trước liền ngay lập tức đâm thẳng con dao gặp quân dụng vào lồng ngực ông già kia.
Thế nhưng, thấy tình hình có vẻ là lạ, tôi tức thì túm tay ngăn hắn lại. Bách Hiểu Sinh giãy giụa vài cái nhưng vẫn không thể thoát ra, bèn nghi hoặc nhìn tôi như muốn hỏi tại sao tôi lại không cho hắn ra tay.
Tôi lắc đầu: "Bách Hiểu Sinh, ông ta không phải là người sống, mà là một pho tượng!"
Bởi vì ban nãy lúc tôi xông đến, tôi phát hiện hai con mắt ông ta vẫn cứ trợn trừng như trước, hơn nữa cũng chẳng chớp lấy một cái. Nhìn kỹ mới phát hiện ra quả thật đó không phải là người, mà là một pho tượng trông sống động y như thật.
Bách Hiểu Sinh nghe vậy, có vẻ không tin lắm nên đi sờ thử xem thế nào. Sau khi sờ soạng một hồi rồi véo mặt pho tượng, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ kiếp, suýt thì bị cái đồ giả này hù chết! Quả nhiên tiệm cầm đồ Âm Dương này kỳ ảo cực kỳ, trước có quạ đen huyết đồng giữ cửa, trong nhà lại thêm một pho tượng giả này nữa. Ánh sáng ở lầu một này lại rất mờ, có thể lấy giả thành thật. Nếu như có ai đột nhiên nhìn thấy đôi mắt trợn to như cái chuông đồng này kiểu gì cũng bị dọa sợ xanh mặt cho mà xem."
Tôi không biết tại sao họ lại đặt một pho tượng ở lầu một như thế này, nhưng pho tượng này quả thực trông rất thật. Đừng nói là bọn trộm vặt, ngay cả tôi trông thấy cũng sẽ phải giật mình thon thót.
Đặc biệt là đôi mắt trợn trừng kia, giống y như đang lườm chúng tôi thật vậy, trông mà sợ rùng cả người.
"Quái lạ, tiệm cầm đồ Âm Dương này chỉ to như thế này, chẳng lẽ mấy người kia biến mất rồi hay sao?" Bách Hiểu Sinh lẩm bẩm ra điều khó hiểu, bản thân tôi cũng thấy buồn bực không sao tả xiết.
Quả thật tiệm cầm đồ Âm Dương không tính là rộng lắm, ngoại trừ đại sảnh ra thì chỉ còn mặt sau là nhà bếp và hậu viện. Hậu viện chỉ có nhà vệ sinh và một căn phòng bỏ trống, sao mà tiếp khách được.
Thế nhưng năm người ban nãy đi vào đều biến mất ngay dưới mí mắt chúng tôi, khiến cho tôi có cảm giác như mình đang bước vào một không gian khác hẳn. Tuy ở cùng một vị trí nhưng mà bước vào một không gian khác.
Lúc nghĩ đến vấn đề này, tôi bỗng nhiên giật mình, có khi nào chúng tôi đã vào trong ảo cảnh của Thạch Minh Thánh Hàm rồi không?

Bình Luận

0 Thảo luận