Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 588: Chong đèn trò chuyện

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:26:03
Lúc nói đến đây, Diệp Thiếu Khanh nở nụ cười thần bí, rõ ràng muốn thừa nước đục thả câu.
Tôi cười nói: "Được, hiếm khi có thời gian thảnh thơi, cũng nên ngồi xuống sắp xếp, cân nhắc lại một chút!"
"Thế mới đúng chứ!" Diệp Thiếu Khanh khoác vai tôi, hai người chúng tôi cùng đến gian nhà chính. Nơi này cũng được thiết kế theo phong cách cổ, tất cả bàn ghế đều là đồ đắt tiền.
Trên chiếc bàn thờ ở chính giữa có đặt bài vị của bác Diệp. Dù gì thì bác Diệp cũng là cha ruột của Diệp Thiếu Khanh, bất kể trước kia, ông ta có phạm phải tội nghiệp lớn cỡ nào thì suy cho cùng một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã.
Làm người, đây là điều hắn phải làm.
Diệp Thiếu Khanh thấy tôi nhìn bức tượng của bác Diệp thì cười nói: "Đều là quá khứ cả rồi. Là mẹ muốn tôi làm, chứ không tôi cũng chẳng có cái ý định đấy!"
Trong thế giới của Diệp Thiếu Khanh, người hắn quan tâm nhất tất nhiên là mẹ. Vì mẹ mình, hắn có thể ra tay với nhà họ Diệp đã nuôi dưỡng chính mình. Nói cách khác, mẹ chính là tất cả đối với hắn.
Khi chúng tôi ngồi vào bàn, trên đó đã bày sẵn đầy sơn hào hải vị, còn có người đứng phía sau chuyên rót rượu cho chúng tôi nữa.
Mới đầu tôi không quen lắm, bèn cười đùa: "Diệp Thiếu Khanh, anh khai thật đi, rốt cuộc lúc ấy anh đã lấy bao nhiêu từ chỗ nhà họ Diệp?"
Diệp Thiếu Khanh cười, gắp thức ăn cho tôi trước rồi mới đáp: "Cũng không nhiều lắm, đủ để tôi xài hoang mấy đời thôi, ha ha!"
Nói xong đến chính hắn cũng không nhịn được cười phá lên. Nhà họ Diệp mà tôi biết, trước đây là gia tộc Đạo môn lớn nhất vùng đất Tây Nam, quản lý khu chợ Quỷ kiếm được nhiều tiền nhất.
Song chẳng ai biết rốt cuộc nhà họ có bao nhiêu của cải. Bây giờ nhà họ Diệp không còn, hẳn là những tài sản ấy sẽ rơi vào tay lão tổ Diệp gia.
Lúc vừa tỉnh lại, tôi vốn rất đói, thế nhưng bây giờ lại không đói chút nào, có lẽ là do không quen có người phục vụ.
Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại muốn uống rượu. Sau khi bê ly rượu lên, tôi chủ động nói: "Thật ra thì tôi rất hâm mộ anh, anh lấy được mọi thứ anh muốn, bây giờ lại có cuộc sống thảnh thơi nhàn hạ, không lo cơm áo, tôi hâm mộ đến mức sắp ghen tị rồi đây này!"
Diệp Thiếu Khanh nghe tôi nói vậy, cũng bưng ly rượu lên, không cụng ly, mà cười bảo: "Sơ Cửu, số tôi và cậu khác nhau. Trong lòng tôi không có Đạo môn, cũng không có chính nghĩa, chỉ có mẹ thôi! Tôi tính toán từng bước đi đến bây giờ, chính là vì cuộc sống ngày hôm nay! Nhưng mà Sơ Cửu cậu đâu có giống, trong lòng cậu có chính nghĩa, có Đạo môn, cậu sẽ không bao giờ có thể sống vô lo vô nghĩ như tôi được! Tính cách của cậu khác với tất cả mọi người, đã định trước không phải kẻ tầm thường, những tủi nhục và gian nan cậu phải chịu đương nhiên cũng phải hơn người thường gấp trăm lần! Nghĩ về con đường mà cậu đi xem, khuất nhục, mù mịt, phản bội, lành ít dữ nhiều, nhưng cuối cùng cậu vẫn vượt qua hết. Đấy chính là mệnh của cậu, cũng là trách nhiệm của cậu. Trừ phi đến một ngày cậu xưng vương, nếu không sự nghiệp của cậu sẽ còn tiếp tục đi xuống..."
Không biết tại sao, mỗi lần nói chuyện với Diệp Thiếu Khanh, hắn luôn có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng tôi chỉ bằng một câu nói. Bất kể trong lòng tôi đang hoảng loạn bao nhiêu, hắn đều có thể khéo léo dùng câu chữ để khuyên nhủ.
Đó cũng là lý do mà tôi thích nói chuyện với hắn! Mà ở trước mặt hắn, tôi cũng có thể để lộ ra những mặt mềm yếu trong nội tâm mình.
"Thật không dám giấu. Trước kia, Đạo Môn phản bội, tôi thật sự đã suýt sụp đổ, thậm chí đã chết tâm! Tôi lao tâm khổ tứ cống hiến mọi thứ cho Đạo môn, kết quả tất cả mọi người đều quay ra đối phó với tôi. Không chỉ như vậy, cha mẹ tôi cũng mất rồi. Có lúc, chính tôi cũng nghĩ, có phải mình ngu ngốc quá hay không... Dù bị Đạo môn phản bội, tôi vẫn không đành lòng ra tay tàn nhẫn, đến cuối cùng còn suýt bị bọn họ hành hạ đến chết!" Nói đến đây, tôi không nhịn được, ngửa đầu nốc một ngụm rượu.
Rượu vừa cạn, có người lập tức rót đầy. Tôi biết uống rượu không tốt cho vết thương, nhưng uống vào, lòng mới thoải mái. Thẳng thắn mà nói, tôi vẫn chưa thể vơi đi những gì phải chịu trước đây.
Tôi vẫn luôn cố gắng chống cự, chỉ khi ở trước mặt Diệp Thiếu Khanh, tôi mới có thể nói ra những uất ức và bức bối trong lòng.
Diệp Thiếu Khanh cũng uống một hớp. Hắn híp mắt trầm tư, nói: "Sơ Cửu à, muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó! Cậu không bao giờ trốn tránh được những việc như thế này. Tôi tin rằng, lúc đạo hạnh của cậu ngày một cao, danh tiếng ngày một lớn thì những gì cậu phải chịu sẽ càng khó khăn, gian khổ hơn bây giờ! Cậu phải nhớ cho kỹ, vua của Đạo môn không chỉ có đạo hạnh cao thâm, mà còn phải có một trái tim dũng cảm, mạnh mẽ. Đạo môn là tâm huyết của cậu, nếu thực sự cậu muốn tốt cho Đạo môn thì hãy cướp nó lại đi. Đây mới là việc trước mắt cậu phải làm! Cậu không phải chứng tỏ cho người khác thấy, nhưng cậu nhất định phải chứng tỏ cho chính mình hay, cậu là Lý Sơ Cửu đánh cũng không chết! Dù cho không thể làm người khác cảm động, nhưng cũng phải làm cảm động chính mình. Đây mới là bản tâm của người tu đạo!"
Nghe Diệp Thiếu Khanh nói những lời này, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vẫn còn có người hiểu tôi. Và đề nghị của hắn lại không hẹn mà giống với suy nghĩ của tôi, tôi tuyệt đối không thể cứ bỏ cuộc như vậy được. Còn rất nhiều người và việc đang chờ!
"Đúng rồi, sao anh lại đến núi Miêu Vương tìm tôi? Hiện tại anh đang ở đâu?" Trong lòng đã có câu trả lời nên tôi chuyển đề tài.
Diệp Thiếu Khanh cười đáp: "Đạo môn đã rêu rao tin muốn xử lý cha mẹ cậu từ lâu. Với tính cách của cậu, chắc chắn sẽ tìm cách cứu họ. Cậu lại không có mắt nhìn lắm, tôi sợ cậu thua thiệt nên đến núi Miêu Vương xem thử. Bất cứ hành động nào của cậu cũng đều nằm trong tầm mắt của tôi. Cũng may mà tôi đi theo Diệp Chu Tinh đấy, nếu không thì đúng là Đại La thần tiên cũng chẳng cứu được cậu!"
Nói đến đây, Diệp Thiếu Khanh cũng thở phào. Tôi gật đầu, hắn lại tiếp tục: "Thật ra thì nơi này ở ngay ngoại ô. Tôi đã mua lại cả vùng rồi! Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, ai mà ngờ Diệp Thiếu Khanh tôi căn bản không rời đi, mà lại ở ngay ngoại ô cơ chứ? Mà làm vậy, tôi cũng có thể âm thầm giúp cậu hỏi thăm vài tin tức mà cậu không biết."
Ý tưởng này của Diệp Thiếu Khanh quả thật rất hay, hắn ở lại trong thành, sẽ không ai điều tra ra được. Hơn nữa, bây giờ đạo quan của Huyền Chân giáo và phái Phù Lục đã xây cất ở núi Miêu Vương, nói cách khác, thế lực chủ yếu của Đạo môn đã chuyển dời đến khu vực núi Miêu Vương.
Còn các tỉnh thành thì trở nên trống rỗng. Hơn nữa, qua mấy lần thay đổi, có lẽ rất ít người ở Đạo môn có thể nhớ được Diệp Thiếu Khanh. Cứ như vậy, hắn đã hoàn toàn rút lui khỏi giang hồ của Đạo môn!
Không thể không thừa nhận, Diệp Thiếu Khanh đúng là giỏi tính toán! Quan trọng nhất là hắn có con mắt nhìn xa trông rộng.
May là tôi và hắn không phải kẻ thù!
Sau khi cạn mấy ly rượu, chúng tôi tâm sự thêm khá nhiều. Cuối cùng, tôi mới bắt đầu hỏi hắn về tình hình của Đạo môn: "Phải rồi, bây giờ Đạo môn thế nào?"
"Còn thế nào được nữa? Cũng chỉ đến thế thôi, bị một lũ đạo sĩ ngoan cố, mục nát lãnh đạo thì chắc chắn sẽ ngày càng suy vong, sa sút!" Diệp Thiếu Khanh tiếc nuối lắc đầu: "Nhưng mà tôi lại khá để mắt đến đám đệ tử Đạo môn giỏi về chiến đấu của họ đấy. Trong lòng bọn họ có đạo, nếu không thì chắc cậu đã không còn sống nữa rồi!"
"Đúng vậy!" Tôi đồng tình, gật đầu: "Ba trăm đệ tử Đạo môn và thủ lĩnh của họ tuyệt đối sẽ là tương lai sau này của Đạo môn. Tiếc là tôi sợ đám lão tổ Diệp gia sẽ làm thay đổi suy nghĩ ban đầu của họ!"
"Trong thời gian ngắn thì chắc là không đâu!" Diệp Thiếu Khanh phân tích: "Hơn ba trăm đệ tử kia được chọn ra từ đội ngũ đệ tử của Thành Thiên nên hỗn tạp lắm! Họ có thể hành động cùng nhau là vì bọn họ đều có lòng chính nghĩa. Tuy đồng ý làm việc cho lão tổ Diệp gia thì có vẻ hơi ngu muội quá. Nhưng lúc trước, họ đã làm trái mệnh lệnh của lão ta vì cậu rồi, vậy nên trong thời gian ngắn, chắc chắn lão tổ Diệp gia không thể thu phục được họ đâu. Cậu không cần lo điều đó!"
Thẳng thắn mà nói tôi đánh giá rất cao ba trăm đệ tử Đạo môn kia. Nhìn họ, tôi như loáng thoáng thấy được hi vọng của Đạo môn.
"À mà, Sơ Cửu! Bây giờ Đạo môn lại bắt đầu không yên rồi!" Thấy tôi không lên tiếng, Diệp Thiếu Khanh đột nhiên bảo.
Nghe hắn nói vậy, tôi lập tức hứng thú hỏi: "Diệp Thiếu Khanh, rốt cuộc giờ Đạo môn thế nào rồi?"
Diệp Thiếu Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ: "Sơ Cửu, đừng vội, để tôi từ từ nói cậu nghe! Chắc hẳn khi nghe xong, cậu cũng biết nên đi đâu tiếp theo rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận