Tôi và Lý Tiêu Vũ không kịp phản ứng lại, đồng thời đã bị Tử Long bóp cổ. Sức mạnh của anh ấy rất kỳ lạ, cũng rất mạnh mẽ, hoàn toàn vượt khỏi sự tưởng tượng của tôi.
Chẳng hề mất chút sức lực nào, anh ấy cứ vậy mà nhấc hai người chúng tôi lên. Sau khi xoay một vòng, anh ấy giơ chúng tôi lên trên mặt sông Minh Hà.
Tôi chẳng có cơ hội phản kháng. Chỉ thấy ở yết hầu đau rát giống như bị một bàn tay đang cháy bóp lấy cổ mình. Chỉ chốc lát sau, cảm giác nghẹt thở cũng lập tức kéo đến.
"Tử Long, cậu mau thả bọn họ ra. Bọn họ đều là người yêu cậu nhất, cậu mà giết bọn họ thì cậu thật sự sẽ biến thành ma đầu tội ác tày trời." Thấy thế, lão quỷ hô to rồi xông lên.
Nhưng ông ta còn chưa đến gần, Tử Long bỗng nhiên quay đầu lại rồi gầm lên. Trong phút chốc, một luồng khí mạnh mẽ bộc phát ra từ trên người anh ấy, khiến lão quỷ bị chấn động đến mức bay ngược ra ngoài.
Sau khi thân thể rơi xuống boong thuyền, lão quỷ lăn đến mấy vòng mới ngừng lại. Ông ta vừa đứng dậy khỏi boong thuyền, đang định mở miệng nói chuyện. Nào ngờ lão quỷ vừa mở miệng thì một ngụm máu tươi đã phun ra ngoài, hai chân mềm nhũn rồi ngã ngồi xuống đất.
"Lão già, ông đừng nóng lòng muốn chết. Lát nữa tôi sẽ ném ông xuống Minh Hà, để ông chết mất xác luôn!" Tử Long cười lạnh, sau đó mới quay đầu nhìn về phía chúng tôi. Cũng chính vào lúc này, tôi đã lén kết xong ấn Thái Cực, đang chuẩn bị công kích Tử Long.
Nào ngờ tôi còn chưa kịp ra tay thì đã bị anh ấy phát hiện. Tay Tử Long đột nhiên dùng sức, tôi chỉ cảm thấy không thở nổi, ấn Thái Cực trong tay cũng biến mất.
"Lý Sơ Cửu, cậu muốn tìm cái chết thì tôi sẽ giúp!" Tử Long cười tà mị, bắt đầu tăng sức vào tay. Trong phút chốc, tôi cảm thấy cổ họng của mình giống như bị thứ gì đó đốt cháy. Cảm giác đầu tiên là đau rát, sau đó là không thể thở nổi, ý thức cũng nhanh chóng biến mất.
Tôi liếc sang Lý Tiêu Vũ. Tình hình của cô ta càng gay go hơn, đã ở trong trạng thái hôn mê. Ở cổ của Lý Tiêu Vũ không ngừng tỏa ra khói đen.
Tôi muốn la to lên nhưng hoàn toàn không thể, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Tử Long. Tôi không ngừng lắc đầu nước mắt lặng lẽ rơi xuống khỏi khóe mắt, nhỏ lên bàn tay đang bốc lửa của Tử Long.
Tiếng xì xèo vang lên, tôi đột nhiên phát hiện Tử Long rùng mình một cái. Điều thần kỳ nhất là ngọn lửa trên tay anh ấy lại từ từ biến mất. Ngọn lửa vừa biến mất thì cổ của tôi cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy ánh mắt Tử Long nhìn tôi trở nên khác thường. Hốc mắt sâu hoắm lại từ từ trở nên trắng đen rõ ràng. Ánh mắt anh ấy nhìn tôi không còn phẫn nộ như trước, dường như có thêm sự hoang mang.
Nhất là trên mặt của anh ấy cũng xuất hiện vẻ nghi hoặc. Thấy cảnh này thì tôi cau mày, khó khăn hô lên: "Tử... Tử Long, em... em là Sơ Cửu đây!"
"Sơ Cửu? Sơ Cửu?" Tôi vừa hô lên như thế, Tử Long bèn lặp lại tên tôi hai lần. Ánh mắt của anh ấy trông rất mờ mịt, giống như một người mất trí nhớ vừa tỉnh lại vậy.
Nghe thấy anh ấy hô tên của tôi lên, lúc này tôi lập tức mừng rỡ, lại dùng sức hô: "Tử Long, anh... tỉnh lại, tỉnh lại đi. Em... Em là Sơ Cửu đây!"
"Sơ Cửu?" Tử Long lại lẩm bẩm tên tôi lần nữa, đưa mắt hoang mang nhìn về phía tôi, dường như rất đau khổ. Anh ấy lắc đầu lẩm bẩm: "Lý Sơ Cửu? Sư phụ? Lý Sơ Cửu là em trai tôi. Sư phụ từng bắt tôi thề phải bảo vệ em ấy cả đời, nhưng tại sao tôi không nhận ra cậu. Sơ Cửu trong trí nhớ của tôi mãi là một đứa bé không chịu lớn!"
Nghe được lời này của Tử Long, rốt cuộc tôi cũng không nhịn được nữa mà rơi lệ. Nước mắt rơi tí tách lên trên tay Tử Long, cùng với âm thanh xì xèo vang lên thì ngọn lửa tỏa ra từ trên người Tử Long cũng tắt hết.
Nhất là cặp mắt sâu hoắm của anh ấy đã bình thường lại được một nửa, loáng thoáng thấy được con ngươi màu đen.
Lẽ nào Tử Long sắp tỉnh lại? Nhưng anh ấy đã trở thành con rối của Minh Vương, mất hết tính người, ngay cả bản thân cũng không quen biết thì sao có thể tỉnh lại được. Hơn nữa cho dù lúc này anh ấy tỉnh lại thì huyết liên không nở ra, trước sau vẫn không thể rửa sạch sức mạnh tà ác trong cơ thể anh ấy.
"Sơ Cửu? Em đúng là Sơ Cửu?" Mà ngay vào lúc nội tâm tôi đang vô cùng phức tạp, Tử Long đột nhiên gọi tôi, bàn tay đang bóp cổ tôi cũng buông ra. Tôi và Lý Tiêu Vũ sắp rơi xuống sông Minh Hà.
Cũng may tôi tay mắt nhanh nhẹn, đánh một chưởng vào mặt xong Minh Hà để sinh ra phản lực. Tôi kéo Lý Tiêu Vũ đang hôn mê rồi nhảy lên con thuyền.
Tôi vừa đỡ Lý Tiêu Vũ đứng dậy, cô ta đã tỉnh táo lại. Sắc mặt Lý Tiêu Vũ trắng xám tiều tụy, ở ngay cổ cũng có một dấu bàn tay màu đen. Chắc tình hình của tôi cũng giống như cô ta, trên cổ của tôi cũng để lại dấu bàn tay, chỉ là tôi không nhìn thấy mà thôi.
"Tử Long, thật là cậu sao?" Lúc này lão quỷ cũng tiến lại gần, nhìn Tử Long rồi hỏi một cách lo lắng.
"Đứng lại, mấy người đừng tới đây!" Nhưng nào ngờ Tử Long lại giống như đã biến thành người khác vậy. Anh ấy lạnh lùng nói: "Đi! Mọi người đi ngay đi, nhân lúc bây giờ tôi còn có thể khống chế bản thân. Mau!"
Giọng điệu của Tử Long rất sốt ruột, cũng rất to, gần như đã gào thét. Tôi thấy được trên mặt anh ấy lúc này rất đau khổ, dường như trong cơ thể anh ấy có hai luồng sức mạnh đang bài xích nhau, bên nào cũng không chịu thua, muốn hoàn toàn chiếm lấy thân thể của Tử Long.
Nhất là đôi mắt của Tử Long, bây giờ nhìn lại thì cực kỳ khủng khiếp. Không có có nhân màu trắng, chỉ có con ngươi màu đen. Nhưng con ngươi này giống như đang lơ lửng trong hốc mắt sâu hoắm vậy, cảm giác trống rỗng không giống như là mắt của con người.
"Tử Long đang cố gắng khống chế sức mạnh tà ác trong cơ thể của mình. Nếu như chúng ta có thể làm cho huyết liên nở rộ thì còn có cơ hội khiến anh ấy tỉnh lại. Nhưng mà làm thế nào mới có thể làm cho huyết liên nở ra?" Lúc này Lý Tiêu Vũ bỗng nhiên lo lắng nói. Cô ta vừa lo lắng nhìn Tử Long, vừa nóng ruột nhìn đống huyết liên hoàn toàn không có dấu hiệu sắp nở.
"Đi, mọi người đi mau! Tôi sắp không khống chế được sức mạnh trong cơ thể. Nếu như tôi hoàn toàn mất trí, tôi sẽ giết sạch mọi người mất! Đi đi, xin mọi người đấy!" Lúc này Tử Long lại tỉnh táo trong chốc lát, liền la lớn với chúng tôi.
Tôi có thể nghe ra được anh ấy đang rất đau khổ. Thân thể của Tử Long không ngừng run rẩy, ngũ quan trên mặt gần như muốn biến dạng, trông vô cùng dữ tợn và khủng khiếp. Bây giờ tôi thật sự không có cách nào, trong lòng chỉ có một suy nghĩ đang thúc giục, đó là giết Tử Long.
Tôi biết sức mạnh của Tử Long sau khi biến thành con rối. Đó là sức mạnh tuyệt đối có thể áp chế tôi. Nói cách khác, cho dù tôi và Vương Lỗi liên thủ lại với nhau cũng không có chút phần thắng nào.
Nếu để cho anh ấy biến thành ma sống sót ra ngoài, vậy thì tam giới nhất định sẽ trăm họ lầm than. Có lẽ cho dù là chủ nhân của Câu Hồn - Đoạt Phách cũng không phải là đối thủ của anh ấy.
Tử Long cũng nhìn thấy tôi lấy dao găm ra. Anh ấy đột nhiên thoải mái cười lớn: "Sơ Cửu, giết anh đi! Anh đã chết thì có thể yên tâm đi bầu bạn bên cạnh sư phụ. Ra tay đi, mau! Em còn không ra tay nữa thì không có cơ hội. Chỉ cần anh bị sức mạnh tà ác trong cơ thể khống chế thì mọi người đều sẽ chết trong tay anh."
"Ha ha!" Nhưng nào ngờ ngay vào lúc Tử Long vừa nói dứt lời, lão quỷ ở bên cạnh đột nhiên cười lớn, trong miệng nỉ non bốn câu xuất hiện trên lá của hoa sen máu: "Âm dương sinh huyết liên, sinh tử hỗ luân hồi! Người không có tâm ma, huyết liên sẽ nở ra! Cuối cùng tôi cũng xem như biết được phải phá giải bốn câu này thế nào rồi, ha ha..."
Sau khi lời kỳ quái của lão quỷ thốt ra, ông ta lập tức đưa mắt nhìn về phía Lý Tiêu Vũ, nhanh chóng dặn dò: "Tiêu Vũ, từ trước đến giờ Tử Long cô đơn không có ai để dựa vào, chưa từng cảm nhận được một chút ấm áp của gia đình. Lão quỷ tôi xin nhờ cô một chuyện, xin cô thay tôi chăm sóc cho Tử Long thật tốt, cho nó một gia đình. Lão quỷ đây xin cảm ơn!"
Lão quỷ quả thật quá khác thường. Chúng tôi chưa kịp phản ứng lại, đã thấy ông ta rút một con dao ra từ bên hông, sau đó đâm thẳng vào tim mình. Tất cả những hành động này xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng lại.
"Sơ Cửu, Thái Cực âm dương, huyết liên nở ra, một sống một chết. Người không có tâm ma chỉ có người đã chết mà thôi. Tôi chỉ có thể bầu bạn mọi người đến đây, con đường sau này thì mọi người phải cố lên, nhất định không thể để cho cho ma quỷ khống chế thiên hạ!" Lão quỷ nhanh chóng nói hết lời này với tôi, trên mặt vẫn nở nụ cười. Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên xông về phía Tử Long, ôm anh ấy cùng nhảy xuống Minh Hà!
Tiếng phịch vang lên, Tử Long và lão quỷ cùng chìm xuống dưới. Lúc bọn họ chìm xuống Minh Hà, trên mặt sông xuất hiện bọt máu. Đây là máu tươi trên người lão quỷ chảy ra. Người không có tâm ma, huyết liên mới nở ra! Mà người không có tâm ma chỉ có thể là tim đã ngừng đập, cũng là dùng dao găm đâm vào tim mình! Một sống một chết, có người chết mới có thể để đổi lại sự sống mới. Đây mới là bí mật lớn nhất của ao máu Hồng Liên!
Cả hai người bọn họ chìm xuống rất nhanh, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Máu tươi phả ra trên mặt sông, điều kỳ lạ là máu tươi này không bị nước sông hòa tan, ngược lại còn chảy về phía đám huyết liên vẫn chưa nở ra kia.
Mà ngay vào lúc dòng máu tươi này chảy vào ao máu Hồng Liên, tôi nhìn thấy trong nước lại xuất hiện một loạt nụ hoa đỏ như máu...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận