Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 713: Âm binh mượn đường

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:27:25
Có lẽ chỉ cần là người Hoa thì đều sẽ không cảm thấy xa lạ với tiếng tù và ra hiệu xung phong này của giải phóng quân. Mà e là chỉ cần nghe thấy tiếng tù và thôi là trong đầu đã tự giác hiện lên cảnh tượng nhiệt huyết của các chiến sĩ giải phóng quân đang xung phong giết địch rồi.
Lúc mới đầu khi nghe tiếng tù và này, trong lòng tôi còn bất giác kích động và sôi trào trong vô thức. Nhưng khi nghĩ kỹ lại thì tôi lại phát hiện ra chuyện này có vấn đề. Mẹ kiếp, hoang mạc vắng vẻ như thế này, lấy đâu ra chiến sĩ giải phóng quân?
Coi như là chiến sĩ đi tuần núi thì cũng sẽ không thổi hiệu lệnh xông lên vào lúc này. Hoàn cảnh chỗ này cũng đặc thù, hơi sơ sẩy một chút là có thể dẫn đến lở tuyết.
Mà tiếng tù và hiệu lệnh này rõ ràng truyền tới từ phía sau lưng chúng tôi. Lúc nghe thấy, tôi và Lâm Tiêu gần như quay đầu lại cùng một lúc, chợt phát hiện ra lúc này toàn bộ đèn xe ô tô của đoàn xe việt dã bỗng tắt phụt!
Hơn mười chiếc xe việt dã sau lưng chúng tôi ban nãy đã nối đuôi nhau đỗ lại cùng một chỗ, một là để cản cơn bão tuyết, hai là để không xe nào bị đi lạc.
Đèn xe của họ lúc đó vẫn không tắt, trong tình hình nguy hiểm như vậy lại càng không dám tắt, nhưng nghe kỹ thì tiếng tù và ra hiệu xung phong đó vang lên ngay xung quanh đoàn xe.
"Xảy ra chuyện rồi!" Đó là ý nghĩa đầu tiên bật ra trong đầu tôi, chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi vội vàng vọt về hướng đoàn xe. Đám Lâm Tiêu đều đi theo sau tôi, không quên nhắc nhở những người khác: "Nơi này quá tà ma, mọi người nhất định phải cẩn thận. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được tách ra, lúc nào cũng phải đi theo Sơ Cửu!"
Sau khi đèn xe của hơn mười chiếc xe việt dã bị tắt, xung quanh lại bị màn đêm tối đen bao trùm. Bầu trời đêm không có trăng sáng, nhìn tựa như bị một tấm màn màu đen sì chặn lại.
Những thứ có thể nhìn thấy xung quanh chỉ là tia sáng từ mấy chiếc đèn pin phía sau lưng. Tốc độ của đám Lâm Tiêu không nhanh bằng tôi, nên họ đành phải cố gắng dùng đèn pin rọi sáng con đường phía trước cho tôi.
Bây giờ là đêm khuya, nhiệt độ đã xuống dưới không độ, luồng khói lạnh chúng tôi thở ra cũng được đèn pin chiếu sáng rõ ràng. Lúc cách đoàn xe ngày càng gần, tiếng tù và hiệu lệnh sôi sục lại càng trở nên gấp gáp như quỷ hồn đòi mệnh.
"Anh Cửu, cẩn thận!" A Cẩu lúc này hình như phát hiện phía trước có điều khác thường, bèn vừa hô vừa xông lên kéo tôi lại. Gần như cùng lúc đó, tôi mới trông thấy từ trong đoàn xe có một đội ngũ giải phóng quân xông ra.
Chiến sĩ đi đầu phất cao quân kỳ của Trung Hoa, tôi lại đếm đại khái một hồi, phát hiện ra đội ngũ này ít nhất cũng phải mấy trăm người. Họ xông về phía chúng tôi với khí thế mạnh như chẻ tre, không người nào có thể ngăn lại.
Nhưng lúc này tôi lại đứng ngây ra tại chỗ, bởi vì những chiến sĩ giải phóng quân này quá cổ quái! Bọn họ mặc quân trang nghiêm chỉnh, trên vai còn cột một mảnh vải đỏ, phía sau lưng còn đeo súng trường Shiki 38 kiểu cũ.
Nhìn kỹ vẻ mặt của họ, ai nấy đều phấn khởi lạ thường, như thể một đội ngũ đang hành quân gấp vì đang trên đường chấp hành nhiệm vụ đặc thù. Theo bước tiến chỉnh tề của họ, còn có tiếng tù và gấp gáp và to rõ kia, khiến cho người ta có cảm giác họ đang rất vội vã.
Điều dở nhất là càng nhìn sẽ càng phát hiện bản thân như đang đi vào trong phim trường quay về đề tài quân sự kháng Nhật, vừa chân thực lại vừa hư vô.
"Anh Cửu, mau tránh ra, đó là âm binh qua đường!" Tôi nhìn đến mức hơi thất thần, lúc này A Cẩu bỗng xông lên, kéo tôi lùi về phía sau. Chúng tôi lùi lại một khoảng rất xa, rồi nấp ở sau lưng một tảng đá lớn.
Chỉ chừng hai, ba phút sau, đoàn chiến sĩ giải phóng quân mênh mông cuồn cuộn này đã băng qua ngay trước mắt chúng tôi, tiến vào cửa thung lũng. Lúc này tôi mới nhìn rõ, không phải hai chân họ chạy trên đất mà là bay là là bên trên.
Chỉ trong chớp mắt, họ đã di chuyển được một quãng rất xa. Tốc độ của họ nhanh kinh người, chỉ trong vài giây mà đã họ đã biến mất ở hướng lối vào thung lũng.
Đến khi họ đi rồi, chúng tôi mới lập tức chạy về phía đoàn xe. Còn chưa chạy đến trước mặt mười mấy chiếc xe này thì đã có vài chiếc xe bật đèn lên, đồng thời nghe thấy tiếng động cơ nổ máy.
Thấy cảnh này, trong lòng tôi mới thầm thở phào một tiếng. Có động tĩnh, tức là họ không xảy ra chuyện gì.
Lúc này, tôi trông thấy Trình Tùng và người của ông ta xuống xe, sau khi nhìn thấy chúng tôi chạy đến, ông ta bèn vội vã hỏi: "Sơ Cửu, các cậu không sao chứ?"
"Không sao!" Tôi lắc đầu, hỏi với vẻ nghi hoặc: "Trình đại ca, ban nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Chúng tôi nhìn thấy đội giải phóng quân kia, sao họ lại xuất hiện ở chỗ này vậy?"
"Haizz..." Trình Tùng thở dài một tiếng: "Bọn họ đều đã chết và biến thành âm binh. Nơi này rất kì quái, cũng không biết là vì từ trường hay là có kết giới mà sau khi người chết rồi, hồn phách lại không thể nào rời đi. Cho dù là âm binh quỷ sai của địa phủ cũng không dám đến đây câu hồn. Lúc trước tôi đã từng đề cập với cậu, năm xưa nơi này có không ít quân đội đóng trú, cũng có không ít chiến sĩ hi sinh. Chỉ là chuyện này không công khai ra ngoài, những người biết chuyện lại càng ít. Nếu như tôi đoán không sai thì những chiến sĩ này sau khi chết đều đã biến thành âm binh. Nhưng họ lại không biết bản thân mình đã chết, nên ngày qua ngày vẫn lặp lại việc tập luyện và nhiệm vụ như hồi còn sống."
Trong tất cả những người đang có mặt ở đây thì tôi là người giao tiếp với địa phủ nhiều nhất, nên đương nhiên có khái niệm về âm binh. Âm binh thật sự thì do Diêm Vương Gia quản hạt, còn loại âm binh ở lại dương gian như này thì không có ý thức, cũng không bị người khác cai quản, ngay cả chính bọn họ cũng không biết mình đã chết từ lâu.
Có điều những nơi âm binh đi qua chắc chắn đều khiến mọi người bất an, mất hồn mất vía.
"Tôi cũng từng nghe nói chuyện núi Côn Lôn năm đó, đó là sau khi giải phóng, vùng này xuất hiện rất nhiều chuyện ma quái. Để đảm bảo sự bình yên của vùng này, quân đội đã cho đóng quân ở đây. Nhưng bên trong đã chết bao nhiêu người thì vẫn chẳng có ai biết. Có lẽ những chiến sĩ giải phóng quân chúng ta vừa gặp được ban nãy chính là đội ngũ năm đó mất mạng ở đây." Lâm Tiêu tiếp lời.
Nhưng những chuyện này đều chỉ là những lời truyền miệng, người biết được bí mật thật sự e là chỉ có tổ chức 093 và những lãnh đạo cấp cao kia.
A Cẩu cất tiếng hỏi với giọng điệu nghi hoặc: "Những âm binh này không biết mình đã chết, nói vậy thì điều này cũng là một chuyện giày vò đối với họ. Lẽ nào bộ phận 093 không nghĩ đến việc đưa họ đi địa phủ để đầu thai chuyển kiếp ư?"
"Người anh em A Cẩu, nào có đơn giản được như thế!" Trình Tùng thở dài một tiếng rồi giải thích: "Những người này đều là anh hùng của Trung Quốc chúng ta, quốc gia sao lại không muốn để họ đi đầu thai chuyển kiếp chứ? Chỉ là nơi này thật sự quá tà ma, cho dù có dùng thuật chiêu hồn cũng không thể nào khiến hồn phách của họ rời khỏi đây. Cách duy nhất đó chính là tìm được hài cốt của họ để dựa vào đó mà gọi hồn phách trở về. 093 đã từng phái người tới tìm hài cốt của họ nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, không chỉ có vậy còn hi sinh không ít cao thủ."
Tôi hiểu những gì Trình Tùng nói, núi Côn Lôn mênh mông rộng lớn, hung hiểm vô vàn, muốn tìm được hài cốt của những người này đâu phải chuyện dễ. Không tìm được hài cốt thì sẽ không thể đem được những quỷ hồn đó về, cũng không thể giúp họ đầu thai chuyển kiếp.
Lần này Trình Tùng đến đây cũng có nhiệm vụ như vậy, không chỉ phải tìm được hài cốt của các chiến sĩ giải phóng quân mà còn phải tìm được cả hài cốt của các đạo sĩ kia nữa.
Chỉ là giờ tôi vẫn chưa hiểu năm đó ở nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sao lại chết nhiều người như vậy nhỉ?
Ban đầu tôi cũng đã hỏi Trình Tùng, nhưng hình như ông ta cũng không rõ bí mật này lắm.
"Mọi người nhất định phải cẩn thận một chút, giờ chúng ta vẫn còn chưa thật sự tiến vào Thung Lũng Chết đâu! Nơi đây từ trường sai lệch, các công cụ truyền tin gần như không có tác dụng. Tôi lo các xe phía sau không thể nào vào được, đến lúc đó nếu lựa chọn cuốc bộ thì chắc chắn sẽ càng thêm khó khăn. Cho nên, tôi đưa ra ý kiến thế này, đêm nay chúng ta không vào Thung Lũng Chết vội, mà chờ ngày mai trời sáng rồi hẵng vào!" Thấy tất cả mọi người đều ngây ra không nói gì, Trình Tùng bèn đưa ra ý kiến của mình.
Hiện tại quả thực cũng không còn cách nào khác, chúng tôi cũng không dám mạo hiểm, nên đành phải dừng lại nghỉ ngơi trước, ngày mai sẽ vào Thung Lũng Chết sau. Sắp xếp kế hoạch xong xuôi, Lâm Tiêu bắt đầu kiểm kê sĩ số, những người còn lại thì giúp nhau nhóm lửa sưởi ấm.
Lúc này trong đầu tôi chợt có một suy nghĩ kỳ quái, không biết Thạch Minh Thánh Hàm đã đến đâu rồi nhỉ? Dựa theo tốc độ của họ thì nhất định là đã vào trong Thung Lũng Chết, nói không chừng còn tìm được Cổng Địa Ngục luôn rồi.
Chỉ có thông qua Cổng Địa Ngục mới có thể tìm được vị trí long mạch, ngoài cách này ra thì chẳng còn cách nào nữa. Nói thật thì lúc đầu tôi cũng không ngờ núi Côn Lôn lại nguy hiểm đến vậy.
Chỉ cảm thấy có nhiều cao thủ đến đây như vậy rồi, muốn bắt được Âm Dương đạo chắc chắn không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ vẫn còn chưa tiến vào Thung Lũng Chết đã gặp phải chuyện quỷ quái như này, không dám tưởng tượng sau khi tiến vào Thung Lũng Chết hoặc là tìm được Cổng Địa Ngục thì sẽ còn nguy hiểm nào đang đón chờ chúng tôi nữa?
"Sơ Cửu, đừng lo! Những chuyện nguy hiểm mà chúng ta có thể gặp phải thì chắc chắn đám Âm Dương đạo cũng sẽ gặp phải. Cho dù bọn họ có lấy được tín vật chưởng môn của tam đại giáo phái thì cũng không phải ngày một ngày hai là có thể tìm được vị trí của long mạch chính. 093 tốn thời gian bao nhiêu năm như vậy còn không tìm được vị trí của hốc Côn Lôn, cho nên chúng ta nhất định còn có cơ hội!" Trình Tùng thấy tôi rầu rĩ nên chủ động bước đến an ủi.
Tôi mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng vẫn chẳng thấy an tâm. Đặc biệt là tổ chức 093 mà Trình Tùng nhắc đến, tôi lo bọn họ thật sự sẽ để chúng tôi thành bia đỡ đạn.
Đúng lúc này, Lâm Tiêu chợt chạy đến, mặt mày nghiêm túc nói với tôi: "Sơ Cửu, không ổn, xảy ra chuyện rồi!"

Bình Luận

0 Thảo luận