Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 240: Con cóc trấn yểm quan tài

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Ngôi mộ đang rỉ máu!
Tôi nghe thấy tiếng kêu thì cũng nhìn qua theo, quả nhiên thấy trong đám đất bùn họ vừa đào có máu tươi chảy ra.
Là màu đỏ tươi, không phải là loại máu có màu thâm đen, giống như là nó chỉ vừa mới chảy ra. Cho người ta cảm giác như thể ngôi mộ cổ đang khóc, thứ chảy ra chính là huyết lệ.
Nhưng việc càng kỳ lạ hơn là ánh sáng mặt trời rọi vào dòng máu đó thì máu đỏ tươi ngay lập tức trở thành máu đen. Những nơi đã bị đào lên còn tỏa ra đầy sương trắng lạnh lẽo, ngày càng dày đặc!
Mẹ nó, phần mộ này đúng là không bình thường!
Tôi còn đang ngạc nhiên, sắc mặt của Vương Kỳ Bằng lập tức thay đổi, hoảng sợ nói: "Ngôi mộ khóc ra máu, là người trong mộ đang khóc! Ông ta nằm dưới mộ không được yên ổn, ngôi mộ sẽ trở thành mộ dữ! Con cháu cũng sẽ gặp xui xẻo!"
Vương Kỳ Bằng không nói còn đỡ, gã ta vừa nói xong, vợ của Vương Kiến Vĩ lập tức hét thất thanh, mặt mày trở nên tái nhợt. Tôi còn tưởng bà ta sẽ quỳ xuống bên cạnh ngôi mộ, ai mà ngờ bà ta đột nhiên hét lên có ma rồi quay lưng chạy thẳng xuống núi.
Một người bình thường quý phái, nhã nhặn là vậy, song lúc này bà ta cũng mặc kệ mọi thứ, mặc cho bị ngã lăn xuống, bà ta vẫn cố chạy xuống núi, vừa chạy vừa la hét. Có lẽ cảnh tượng hiện giờ đã làm bà ta sợ mất mật.
Trưởng thôn cũng vô cùng sợ hãi, mặt trắng bệch, nhưng được cái vẫn ra dáng đàn ông lắm, không có bỏ chạy.
Tôi nhìn chỗ đất bùn vẫn đang rỉ máu, chợt nghĩ đến một vấn đề, bèn hỏi luôn: "Vương Kỳ Bằng, anh nghĩ bọn bác Diệp có khi nào ở trong mộ này không?"
Vương Kỳ Bằng nghe vậy không khỏi sững sờ, đôi mắt anh ta đảo một vòng. Sau một hồi suy ngẫm, anh ta đột nhiên nhìn tôi nói: "Anh Cửu, họ thật sự có khả năng ở trong mộ. Ngôi mộ cổ này từng bị ai đó đào lên..."
"Tiếp tục đào! Người cầm gương Càn khôn tuyệt đối không được lơ là." Tôi lo bác Diệp thật sự ở trong mộ, vội vàng bảo mọi người tiếp tục đào.
Mấy đệ tử đào mộ của nhà họ Diệp đều là người mới nhập môn. Bình thường chưa từng trải qua những chuyện quỷ quái như vậy, tất cả đều rất sợ hãi, không nói lời nào.
Tôi lo bọn họ sẽ nản lòng nên động viên tinh thần bọn họ: "Các cậu đã bước vào cánh cửa nhà họ Diệp thì cũng có nghĩa các cậu là người tu đạo. Trong tương lai các cậu sẽ còn gặp nhiều chuyện quỷ quái hơn nữa, nhưng các cậu đừng sợ! Tà không thể thắng chính, có rắc rối đến mấy nhiều nhất cũng chỉ là âm hồn và hành thi mà thôi. Dù có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng phải bình tĩnh. Có lần đầu tiên thì sau này khi các cậu đối mặt với những thứ quỷ quái cũng có thể bình tĩnh đối phó với nó!"
Những lời này của tôi phần nào đã khích lệ bọn họ, những đệ tử được phân công đào mộ cũng không còn sợ hãi như trước, lại xắn tay áo lên hăng hái đào tiếp.
Ngôi mộ cổ này đã từng bị đào lên nên bây giờ bọn họ đào lại cũng rất nhanh. Chỉ mất chưa đầy mười lăm phút đã đào ngang với mặt đất xung quanh. Nhưng cũng ngày càng có nhiều máu rỉ ra từ đất, mùi tanh nồng xộc vào mũi khiến chúng tôi đều cảm thấy buồn nôn.
Sương mù trắng bốc lên ngày càng dày hơn và nhanh chóng lan rộng. Đặc biệt là sự lạnh lẽo của màn sương mù đó, ngay cả trong thời tiết nóng nực này, cũng khiến mọi người cảm thấy lạnh buốt.
Tôi thấy sắp đào đến nắp quan tài bèn vội vàng lấy ra một vài cây nhang, châm lên rồi cắm vào bốn phía đông nam tây bắc của ngôi mộ. Sau khi cắm xong thì tôi bắt đầu kết đạo ấn, đồng thời đọc to chú trừ tà.
Sau khi tôi đọc xong chú ngữ, sương mù trắng ở xung quanh mới dần biến mất.
"Anh Cửu, đào tới nắp quan tài rồi!" Khi tôi vừa xua tan màn sương trắng lạnh lẽo, một người đệ tử đào mộ đột nhiên kêu lên. Tôi còn chưa bước tới thì cậu ta đột nhiên nói tiếp đầy ngạc nhiên: "Anh Cửu, đây không phải nắp quan tài, hình như là đầu quan tài!"
Ngay khi nghe giọng điệu cậu ta có vẻ không ổn, tôi vội vàng bước lại gần. Đi đến đằng sau cậu ta, tôi mới phát hiện ra thứ mà bọn họ vừa đào đến. Không phải nắp quan tài, mà là đầu quan tài!
Cỗ quan tài này có màu đen nhánh, không hề có dấu hiệu mục nát. Máu tươi chảy ra từ kẽ hở của quan tài, trên đầu quan tài còn viết một chữ Tế màu đỏ to bằng kiểu chữ Triện rất bắt mắt!
Chúng ta đều biết, bình thường trên quan tài đều chỉ viết những chữ như Thọ, Phúc, Hiếu, Điện, sẽ không bao giờ viết chữ Tế. Máu tươi thấm ra chảy lên chữ Tế khiến nó trông càng kỳ quái, u ám hơn.
"Tuyệt đối không thể nào, tại sao có thể đào đến đầu của quan tài trước! Dù thế nào cũng nên đào đến nắp quan tài trước mới đúng!" Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, thuận tay lấy cái cuốc từ trong tay người đệ tử nhà họ Diệp rồi nhảy luôn xuống dưới hố vừa đào.
Cái cuốc dính đầy bùn hòa trộn với máu tươi, tôi gõ mạnh vài lần mới rũ sạch được bùn máu bám trên lưỡi cuốc. Sau đó tôi nói với các đệ tử nhà họ Diệp đang cầm gương Càn khôn phản chiếu ánh sáng mặt trời: "Tiếp tục chiếu vào mộ, tuyệt đối không được sơ suất!"
"Vâng, anh Cửu!" Hai đệ tử nhà họ Diệp điều chỉnh lại vị trí của chiếc gương, phản chiếu ánh sáng mặt trời đến phía sau người tôi. Cái cảm giác lạnh lẽo mới giảm bớt không ít.
Dựa vào vị trí đầu quan tài, tôi đào theo chiều ngang vì muốn đào ra nắp quan tài. Nhưng đã cuốc rất nhiều nhát rồi mà tôi vẫn không thấy nắp quan tài đâu, chỉ có mỗi đầu quan tài lộ ra.
Tôi thấy mình đã quá lơ là, lại nghiến răng tiếp tục đào, đào đến rìa của toàn bộ ngôi mộ vẫn không thấy nắp quan tài.
"Không đúng! Chiếc quan tài này không được đặt nằm ngang rồi chôn!" Nhận ra điều này, tôi mới cầm lấy cuốc đào xuống phía dưới men theo phần đầu quan tài. Mới đào được vài cuốc thì tôi liền bàng hoàng thốt lên, "Cỗ quan tài này được chôn dựng đứng!"
Gần như cùng lúc, tôi vừa dứt lời thì ánh sáng mặt trời đang hắt xuống phía sau tôi đột nhiên biến mất. Tôi chưa quay lại nhìn đã tức giận mắng luôn: "Ánh mặt trời đâu rồi? Các cậu đang làm gì vậy?"
"Anh Cửu, mặt trời bị mây đen che mất rồi!" Giọng nói của đệ tử nhà họ Diệp hơi run rẩy. Tôi vội vàng nhìn lên thì thấy một đám mây đen xuất hiện trên bầu trời, che kín luôn cả mặt trời.
Sau đó, tôi lập tức cảm nhận được chân mình đã ướt nhẹp, như thể máu rỉ ra từ quan tài đang đọng lại, ngập qua cả mu bàn chân tôi. Khi tôi nhìn xuống, cái hố mà tôi đang đứng như là đã biến thành một miệng giếng, sương mù dày đặc không ngừng toát ra, lạnh thấu xương, chẳng mấy chốc đã ngập qua một nửa người tôi.
Chỉ trong chớp mắt, khu vực dưới chân đã không thấy rõ nữa, quan tài cũng bị chôn vùi, cũng không thấy rõ nữa.
"Cạc cạc... Cạc cạc..." Lúc này dưới chân tôi đột nhiên có tiếng động gì đó. Tiếng động này không phải là tiếng cười, mà nó giống như tiếng kêu của một loại động vật nào đó.
Trong bầu không khí nặng nề, u ám này, thứ âm thanh đó thực sự khiến tôi rợn hết cả người.
Tôi không dám coi thường, vứt ngay cái cuốc đi rồi lấy thước Trấn Hồn ra, sau đó nhảy ra khỏi cái hố. Tôi cầm thước Trấn Hồn, cứa vào lòng bàn tay để bôi máu lên thước, cây thước ngay lập tức tỏa ra ánh sáng vàng.
Tôi cắm mạnh thước Trấn Hồn xuống đất. Tức thì màn sương mù dày đặc, lạnh lẽo rút về lại trong mộ. Nhiệt độ xung quanh bắt đầu ấm dần lên, nhưng mặt trời vẫn bị những đám mây đen che khuất.
Trời đang quang đãng đột nhiên xuất hiện mây đen, rõ ràng là có gì đó bất thường! Nhưng lạ thay, tôi không cảm thấy âm khí của hồn ma. Chỉ là những hiện tượng này xuất hiện quá trùng hợp, khiến tôi thật sự không thể nào tin nổi.
Rốt cuộc thì ngôi mộ tổ của nhà Vương Kiến Vĩ là thế nào?
"Tất cả các cậu trốn sau lưng tôi, đừng để bị dính phải thứ gì không sạch sẽ!" Tôi nói với các đệ tử nhà họ Diệp, tất cả bọn họ đều đứng ra đằng sau tôi. Bọn họ là do tôi mang đến đây, tôi phải giữ an toàn cho bọn họ.
Chỉ chưa đầy một phút, sương mù dày đặc trong ngôi mộ bị thước Trấn Hồn xua tan hoàn toàn. Sau khi sương mù đã tan hết, tôi lập tức thấy được những thứ trong ngôi mộ.
Và ngay tức thì, tôi đã ngây ngẩn hoàn toàn!
Tôi thấy toàn bộ huyệt mộ đã ngập đầy máu, ước chừng cũng phải sâu gần mười xen-ti-mét. Nhưng giữa cái hố máu đó, xuất hiện một con cóc khổng lồ đang ngồi xổm. Con cóc này lớn gấp mấy lần một con cóc bình thường, không khác gì một quả bóng đá.
Toàn bộ cơ thể con cóc có màu đỏ như máu, trên lưng mọc đầy những cục mụn cũng có màu đỏ. Điều càng kỳ lạ hơn là ở trên lưng của con cóc này còn có một con cóc nhỏ hơn.
Khi bọn chúng phát ra tiếng kêu, hai bên má của chúng phình ra, vùng bụng giống như ngay lập tức được bơm phồng, căng tròn giống như một quả bóng.
Hai cặp mắt đỏ như máu của chúng nhìn thẳng vào chúng tôi. Lúc này, ngay cả tôi cũng cảm thấy rợn tóc gáy.
Tôi nhớ vợ của Vương Kiến Vĩ đã nói, bọn bác Diệp đã nghe thấy tiếng gì đó mới xảy ra chyện. Hóa ra đó không phải tiếng kêu của xác chết, mà là tiếng kêu của cặp cóc kỳ lạ này.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Vương Kỳ Bằng lập tức kinh ngạc thốt lên: "Con cóc trấn yểm quan tài!"

Bình Luận

0 Thảo luận