Ánh mắt Tử Long nhìn chúng tôi hoàn toàn xa lạ. Bây giờ anh ấy đã không nhận ra được chúng tôi, dường như chúng tôi chỉ là con sâu cái kiến!
"Tử Long!" Dường như Vương Lỗi vẫn chưa cam tâm, lớn tiếng hô tên của Tử Long. Nhưng Tử Long lại lắc đầu không nói, chỉ chậm rãi dang hai tay ra rồi giơ lên.
Khoảnh khắc hai cánh tay của Tử Long giơ lên, hai luồng khí của Ma Vương bị chữ "vạn" đè lên lập tức bay vào trong cơ thể của anh ấy. Tam ma hợp nhất, hiện tại Tử Long mới thật sự là Ma Vương, cũng là người mạnh nhất tam giới!
Trong tam giới, không ai là đối thủ của anh ấy. Chỉ khi tìm được người được bánh xe vận mệnh lựa chọn, lúc này mới có cơ hội phong ấn anh ấy!
Mà thân thể của Tử Long cũng từ từ xảy ra thay đổi. Thân thể vốn được tạo thành từ máu thịt bây giờ dường như đã biến thành một hình người được ngưng tụ từ ngọn lửa màu đỏ, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi không tên!
Nhất là sau khi nhìn thấy sự thay đổi của Tử Long, đại quân Ma Vương hơn vạn tên kia đột nhiên quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô to: "Ma Vương sinh ra, thống trị tam giới! Trong cả tam giới, ma khống chế muôn người!"
Dường như Tử Long rất hưởng thụ sự hò hét của đại quân Ma Vương. Anh ấy dang hai tay ra, biểu cảm có vẻ rất hưởng thụ! Dường như vì thời khắc này mà anh ấy đã chờ hơn một nghìn năm!
Mãi đến tận bây giờ, tôi mới hiểu rõ quẻ bói kỳ quái mà sư phụ bói cho chúng tôi trước khi lâm chung. Ông ấy nói tôi và Tử Long nhất định là vận mệnh long hổ tương trùng. Hiện tại tôi đại biểu chính, Tử Long đại biểu tà! Chính tà bất lưỡng lập, chính là mệnh cách long hổ tương trùng.
Chúng tôi ra sức chém giết đến bây giờ là vì nỗ lực thay đổi vận mệnh của bản thân! Thế nhưng đến hiện tại tôi mới biết, chúng tôi đều không thoát được sự khống chế của vận mệnh.
"Thế ba chân vạc! Đạo, Phật, Ma đều ứng nghiệm! Anh Long, cậu và tôi đã từng là huynh đệ, hôm nay để người huynh đệ là tôi đưa cậu đi!" Đúng lúc này, Vương Lỗi đột nhiên hô to.
Vương Lỗi vừa dứt lời, tôi thấy anh ta lao thẳng về phía Tử Long ở giữa không trung! Chỉ thấy Tử Long cười khẽ một tiếng, cả người lập tức biến mất. Mà lúc xuất hiện lần nữa, anh ấy đã bóp lấy cái cổ của Vương Lỗi.
Chỉ một chiêu đơn giản đã chế ngự được Vương Lỗi. Vương Lỗi bị Tử Long bóp cổ nâng lên giữa không trung, chẳng thể giãy giụa hay nhúc nhích được.
"Trong cả tam giới, tôi không có đối thủ! Cho dù là Địa Tạng Vương Bồ Tát còn sống thì cũng không phải là đối thủ của tôi, huống chi là anh?" Tử Long cười lạnh, tiếp đó tôi liền thấy anh ấy dùng sức ở tay, Vương Lỗi lập tức bị ngọn lửa đốt cháy.
"Tử Long, đừng mà. Anh ấy là người huynh đệ tốt nhất của anh!" Mà ngay vào lúc thế ngàn cân treo sợi tóc thế này, tôi thấy Lý Tiêu Vũ cưỡi Cửu Vĩ Hồ bay về phía Tử Long! Còn chưa tới gần Tử Long thì Lý Tiêu Vũ đã nhào đến ôm chặt lấy anh ấy.
"Cút!" Tử Long hừ lạnh một tiếng, một tay khác nắm lấy cổ của Lý Tiêu Vũ, lạnh lùng nói: "Tuy rằng tôi là ma, nhưng tôi không giết phụ nữ. Cút!"
Lý Tiêu Vũ lắc lắc đầu, khóc lóc nói: "Tử Long, anh nói anh sẽ trở về cưới em! Em không tin anh thật sự không hề có chút tình cảm nào với em!"
"Ha ha!" Tử Long cười khinh thường, lạnh lùng nói: "Tôi không có trái tim thì làm gì có tình cảm? Tôi nói một câu cuối cùng, tôi không giết phụ nữ, cút!"
Trong lòng tôi rất lo cho Lý Tiêu Vũ. Hiện tại Tử Long đã không còn ký ức, hoàn toàn không nhớ rõ chúng tôi. Mà anh ấy bây giờ là Ma Vương chân chính, chỉ cần vung tay nhấc chân cũng đủ để hủy thiên diệt địa.
Tình trạng của Vương Lỗi cũng càng ngày càng gay go. Bây giờ anh ta đã hoàn toàn bị ngọn lửa bao phủ. Dường như làn da đã bị đốt thành tro bụi, không rõ sống chết! Nhưng vào lúc đang lo lắng, tôi đột nhiên cảm giác từ trái tim truyền đến cơn đâm nhói kịch liệt!
Tôi muốn che lồng ngực của mình lại theo bản năng, thế nhưng tay còn chưa đụng đến lồng ngực thì bánh xe vận mệnh mà Vương Lỗi phong ấn trong trái tim tôi đột nhiên từ từ chui ra khỏi người tôi, dường như muốn rời khỏi thân thể của tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Mạnh Doanh ở bên cạnh bỗng nhiên kéo tôi một cái: "Sơ Cửu, cậu nhìn Lỗi gia đi!"
Nghe được tiếng hô của Mạnh Doanh, tôi vội vàng nhìn về phía Vương Lỗi. Tôi lập tức nhìn thấy tay phải của anh ta giống như bị xẻ ra, bên trong tỏa ra một luồng sáng trắng chói mắt.
Đây... dường như là sức mạnh bị gia tộc phong ấn của anh ta?
Lúc ở cung điện ngầm của long mạch, sức mạnh bị phong ấn trên cánh tay của Vương Lỗi từng xuất hiện một lần. Nhưng phong ấn đó quá mạnh, anh ấy vẫn không thể sử dụng sức mạnh trong cơ thể mình được. Thế nhưng theo tôi thì lúc này dường như sức mạnh trong cơ thể anh ta muốn phá vỡ phong ấn mà lao ra.
Đến cả Tử Long cũng khá kiêng kỵ luồng sáng trắng chói mắt kia, anh ấy buông ra Vương Lỗi tức khắc giống như bị điện giật. Thân thể của Vương Lỗi còn chưa rơi xuống, bánh xe vận mệnh đã hóa thành một tia sáng trắng, bay thẳng vào trong thân thể Vương Lỗi.
Một giây sau, tôi nhìn thấy thân thể bị đốt thành than của Vương Lỗi từ từ tróc ra. Lúc máu thịt bị đốt trọi bị tróc ra, thân thể của anh ta tỏa ra luồng sáng trắng chói mắt, thân thể cũng lại có thân thể máu thịt hoàn chỉnh lần nữa.
Phá kén thành bướm! Hóa ra... Lỗi gia mới là người được bánh xe vận mệnh lựa chọn. Sức mạnh của anh ta bị gia tộc thượng cổ phong ấn, cho anh ta trở thành người bảo vệ bánh xe vận mệnh thật ra là vì bảo vệ anh ta. Cũng chính vì vậy nên Vương Lỗi mới không thể nhìn thấy bản thân bên trong bánh xe vận mệnh.
Lúc thấy cảnh này, tôi hoàn toàn sững sờ. Mẹ nó, đây chính là vận mệnh, vận mệnh thích đùa bỡn người khác.
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Vương Lỗi hô to: "Tử Long, cậu và tôi tương sinh tương khắc! Cùng sống cùng chết, chúng ta từng là huynh đệ, cứ để cho cả hai chúng ta mãi mãi ở bên nhau đi!"
Vương Lỗi vừa dứt lời thì bay thẳng về phía Tử Long, sau đó đánh một chưởng vào người anh ấy! Một tay của Tử Long còn đang bóp lấy cổ của Lý Tiêu Vũ, một tay khác thì giơ lên đỡ chưởng của Vương Lỗi.
Hai chưởng đụng nhau, một luồng khí mạnh mẽ lập tức tràn ra, không gian xung quanh lập tức bị xé rách. Vết rách đó rộng đến một mét, nếu không phải Lý Tiêu Vũ bị Tử Long bóp cổ thì sớm đã bị hút vào bên trong vết nứt không gian rồi.
Nhưng dường như sức mạnh của hai người ngang nhau, không ai rơi vào thế hạ phong cả. Tôi thấy được hai người bọn họ đều rất khó chịu. Đây là màn quyết đấu chân chính giữa cao thủ, ai thua cuộc thì chắc chắn sẽ hồn phi phách tán!
Bọn họ giằng co với nhau hết mấy phút. Chỉ là Vương Lỗi vẫn mang thân thể máu thịt nên chẳng thể kiên trì được lâu. Cứ tiếp tục như vậy, cho dù không hồn phi phách tán thì thân thể của Vương Lỗi cũng sẽ bị sức mạnh của không gian xé rách.
"Tử Long, anh không có trái tim thì em sẽ làm trái tim của anh!" Mà đúng lúc này, Lý Tiêu Vũ bỗng nhiên nở nụ cười. Một giây sau, tôi thấy cô ta ngưng tụ khí vào lòng bàn tay, sau đó đâm mạnh vào lồng ngực của mình.
Đợi tay của cô ta rút ra thì trên tay thình lình có một trái tim đang đập. Ngay cả Tử Long cũng không kịp phản ứng, lúc này Lý Tiêu Vũ đã bỏ trái tim của mình vào trong lồng ngực của Tử Long.
Chỉ trong nháy mắt, Tử Long bỗng nhiên sững sờ, cũng hít một hơi thật sâu, giống như người bị nghẹt thở vừa tỉnh lại vậy. Mà đôi mắt như ngọn lửa của anh ấy cũng trở nên hoang mang. Nhìn Lý Tiêu Vũ và Vương Lỗi ở trước mắt, anh ấy bật thốt lên tên của bọn họ: "Tiêu Vũ, Lỗi gia... Lỗi gia, mau... Mau phong ấn tôi! Mau!"
Tử Long mới vừa hô lên tên của bọn họ, con ngươi của anh ấy lại bị ngọn lửa xâm chiếm. Vương Lỗi cắn răng, hô lớn: "Anh Long, người huynh đệ này sẽ cùng cậu phong ấn trong ao máu mãi mãi!"
Đây là cơ hội tốt nhất để phong ấn Tử Long. Vương Lỗi không hề do dự, vừa dứt lời thì lập tức hóa thành một luồng sáng trắng chói mắt. Lúc luồng sáng trắng cuốn lấy Tử Long, anh ấy cũng không phản kháng. Tử Long đang đợi Vương Lỗi phong ấn mình lại.
Mà dưới sự quấn quanh của luồng sáng trắng này, tôi thấy thân hình của Tử Long từ từ hóa thành một luồng khí giống như ngọn lửa, quấn quanh luồng sáng trắng do Vương Lỗi hóa thành.
"Anh Cửu, tạm biệt!" Âm thanh cuối cùng tôi nghe được là giọng nói của Vương Lỗi. Âm thanh kia còn chưa biến mất, tôi đã thấy luồng sáng trắng cuốn luồng khí là Tử Long từ từ bay về chân trời ở phía xa, đó là hướng đi đến thành Cửu U.
Mà bọn họ vừa đi thì ác quỷ và yêu ma đến từ thành Cửu U cũng đi theo bọn họ trở về nơi đó. Tôi biết rằng từ nay về sau, Lỗi gia sẽ trở thành người bảo vệ Cửu U, mãi mãi canh giữ Tử Long và đại quân Ma Vương khủng bố.
Không lâu sau, hòa thượng của chùa Pháp Môn cũng đến. Không chỉ có hòa thượng của chùa Pháp Môn, ngay cả âm binh quỷ sai của Địa phủ cũng xuất hiện. Bây giờ cục diện đã đảo ngược, Lâm Tiêu dẫn theo những đệ tử còn lại của đạo giáo chém Tru Tà, phong ác quỷ!
Mà tôi thì ngồi dưới đất, ngờ nghệch nhìn cục diện hỗn loạn ở trước mắt, giống như đã bị thế giới vứt bỏ, trở thành kẻ bị bỏ rơi trong đám người này. Tử Long và Lỗi gia đã đi thật rồi. Nhiều người đã chết như vậy cuối cùng cũng đổi được thái bình thịnh thế cho Đạo môn!
Lúc này tôi đã hoàn toàn mất hết cảm giác, ngơ ngác ngồi một lúc thì nằm xuống đất, hai mắt chết lặng nhìn lên bầu trời sao, trong lòng trống rỗng. Không biết nằm đó bao lâu, tôi nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc tôi tỉnh lại thì xung quanh đã dọn dẹp gần xong. Rốt cuộc chúng tôi cũng thắng trận này! Đội ngũ hơn ba nghìn người, cuối cùng chỉ còn chưa đến năm trăm người. Thi thể của những vị anh hùng kia đều được chôn ở phía sau núi Miêu Vương, bài vị thì đặt ở chính điện của Miêu Vương quan, để người tu đạo sau này mãi mãi thờ cúng.
Âm tào địa phủ cũng hoạt động trở lại, cô hồn dã quỷ đến dương gian quấy rối cũng bị đưa xuống âm tào địa phủ hết. Âm dương cân bằng, Đạo giáo thống nhất, đây là thái bình thịnh thế được đổi lấy từ máu tươi.
Thôn Tiểu Nghĩa cũng chỉ còn mười người, người mà Diệp Thiếu Khanh dẫn đến cũng không còn bao nhiêu. Người Miêu của Cửu Động Thập Trại cũng gần như chết hết, Hồ tộc mà bạch hồ mắt xanh dẫn đến cũng hy sinh hơn một nửa.
Vất vả lắm mới đổi lấy được thái bình thịnh thế nên đương nhiên phải chúc mừng thật lớn. Tất cả mọi người gần như đã say suốt ba ngày ba đêm.
Buổi tối ngày cuối cùng, tôi thấy những huynh đệ say đến mức ngã trên mặt đất thì trong lòng rất cảm động và luyến tiếc. Nhưng tôi biết bây giờ Đạo giáo đã lấy được thái bình thịnh thế thì tôi cũng nên đi rồi.
Tôi muốn đi đến một nơi yên tĩnh, không tranh với đời, quên hết tất cả mọi người. Tôi không tạm biệt bọn họ mà lặng lẽ xuống núi. Thế nhưng mới vừa đi tới dưới chân núi Miêu Vương, bạch hồ mắt xanh lại đứng chờ tôi ở đó từ lâu.
Sau khi nhìn thấy tôi, bạch hồ mắt xanh nở nụ cười, nói: "Sơ Cửu, tôi nói rồi, chỉ cần cậu thắng thì tôi nhất định sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy thuộc hạ của bạch hồ mắt xanh mang Y Y đến. Lúc nhìn thấy Y Y, trái tim của tôi như ngừng đập. Trước đó tôi có đi tìm cô ấy vài lần, nhưng đến cả thi thể cũng không thấy.
Tôi không ngờ rằng bạch hồ mắt xanh lại tìm được thi thể của cô ấy. Hơn nữa tôi nhìn Y Y thì cảm thấy dường như cơ thể của cô ấy vẫn còn nhiệt độ.
"Sơ Cửu, cô ấy không chết, nhưng cô ấy đã ăn yêu đan nên không còn là người sống nữa, mà là hồ yêu. Đối xử tốt với cô ấy, tuyệt đối đừng phụ lòng cô nương tốt thế này! Tạm biệt!" Bạch hồ mắt xanh nói xong thì dẫn Hồ Tộc của mình rời khỏi núi Miêu Vương, về thẳng Bồ Tát Man.
Mà nhìn Y Y chậm rãi mở đôi mắt màu xanh ra... tôi đã sớm khóc không thành tiếng...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận