Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 308: Biến cố ở trại Cổ Miêu

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Vương Lỗi thấy hai chúng tôi kinh ngạc quá mức, mới lườm cho một cái rồi nói thẳng thừng, chẳng hề nể tình: "Thật đúng là hai thằng đần, hai người nhìn thử xem bây giờ Lỗi gia tôi đang trong tình trạng gì hả?"
Anh ta nói thế, tôi với Tử Long mới cười ngượng ngùng. Bởi mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, thậm chí chúng tôi đã quên mất tiêu một chuyện.
Đó chính là, Vương Lỗi hiện chỉ là một hồn thể, tức chỉ có ba hồn bảy phách. Anh ta vẫn chưa quay trở về thân thể của mình. Lúc rời khỏi Địa ngục Cửu U, tôi đã muốn hỏi về thân xác của anh ta rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Bây giờ vừa nhắc đến chuyện này, tôi mới vội vàng hỏi: "Lỗi gia, thân xác của anh vẫn đang ở dưới sông Hắc Thủy hả? Thời gian trôi qua cũng đã lâu rồi, tôi lo là..."
Tôi không nói hết câu, bởi vì thời gian mà ba hồn bảy phách của Vương Lỗi rời khỏi thân thể đã rất lâu. Điều tôi sợ nhất chính là, thân xác của anh ta đã lạnh băng.
Nếu như thân xác đã lạnh băng, hồn phách sẽ không có cách nào trở lại thân xác nữa.
"Nếu mà Lỗi gia tôi đây cũng đần độn như hai người thì khéo đã ngỏm củ tỏi luôn rồi!" Vương Lỗi cười nham nhở: "Khi đó, lúc thuần phục Hắc Long ấy, tôi đã xài biện pháp đặc biệt để bảo quản thân thể của mình. Với lại, thể chất của Lỗi gia tôi khác với người bình thường, chắc vẫn ngon nghẻ như cũ. Thật ra thì tôi cũng chẳng sợ cái gì cả, chỉ sợ cái khuôn mặt anh tuấn này của Lỗi gia bị mục rữa thôi. Dù gì Lỗi gia cũng dựa vào gương mặt này để kiếm cơm đó. Không có bản mặt anh tuấn thì sau này Lỗi gia tôi còn cưới vợ thế nào?"
Mỗi lần không khí cực kỳ căng thẳng là Vương Lỗi luôn có thể khiến nó trở nên nhẹ nhàng. Cũng chỉ khi có tâm trạng thoải mái thì chúng tôi mới có thể nghĩ ra được nhiều cách hay hơn.
"Vậy thì không nên chậm trễ, chúng ta cứ quyết định vậy đi!" Diệp Chu Tinh vĩnh viễn là người bình tĩnh, lý trí nhất, lúc này cô ấy cũng đã đưa ra quyết định thay chúng tôi: "Vương Lỗi đi tìm thân thể của mình, còn chúng tôi đi tới trại Cổ Miêu trước. Trại Cổ Miêu ở trong chốn Thập Vạn Đại Sơn, khắp nơi đều là cổ độc và độc vật. Diệp gia và Thần Tiêu môn muốn đi vào giết chúng ta cũng phải tốn không ít thời gian! Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ nhờ Sư Tư Triết tìm ra vị trí chính xác của Long Hổ tông giúp chúng ta! Tìm được rồi thì chúng ta mới có chỗ lánh nạn thực sự!"
"Đi nhanh thôi, người của bọn chúng tới rồi!" Khi Diệp Chu Tinh vừa nói xong thì lão quỷ đột nhiên xông vào.
Tôi không ngờ bọn chúng tới nhanh đến thế. Chúng tôi không có thời gian để thu dọn, vội vã đi ra khỏi căn nhà của lão quỷ. Lúc gần đi, tôi và Tử Long cố ý đi tế bái mộ của Tuyết Mai một lần cuối.
Phần mộ này chỉ vừa mới được dựng lên, ngay cả quan tài cũng không kịp chuẩn bị, Mạnh Doanh chỉ dùng chiếu lác để bọc lấy thi thể rồi đưa đi chôn. Tôi và Tử Long quỳ trước mộ của chị Tuyết Mai, đồng thanh hứa hẹn: "Chị Tuyết Mai, chị yên tâm, chúng em tuyệt đối sẽ bắt đám người đó phải trả cái giá thật đắt!"
Sau khi thắp ba nén hương, chèn tiền giấy trước phần mộ xong, chúng tôi mới vội vàng rời khỏi. Khi tôi và Tử Long tế bái Tuyết Mai, tôi thấy Vương Lỗi kéo Diệp Chu Tinh đi ra một góc, hình như cả hai đã thầm thì gì đó với nhau.
Lúc tôi nhìn qua, Vương Lỗi còn chớp chớp mắt, cười bí hiểm với tôi. Tôi lập tức nghĩ tới những lời mà anh ta đã nói lúc chúng tôi ngồi thuyền rời khỏi Địa ngục Cửu U.
Anh ta cảm thấy, hình như Tử Long đã giao dịch gì đó với Minh Vương, nhưng với tính cách của Tử Long thì anh ấy tuyệt đối sẽ không nói ra. Vương Lỗi tìm Diệp Chu Tinh, cũng là muốn Diệp Chu Tinh hỏi dò cho ra cái bí mật đó của Tử Long.
Người có thể thay đổi Tử Long, chỉ có mình Diệp Chu Tinh!
Tử Long đương nhiên không phát giác ra chuyện này. Vương Lỗi chỉ nói vài câu xong cũng vội vã đi luôn. Anh ta bây giờ đang trong trạng thái hồn phách, lúc ở Địa ngục Cửu U thì không có vấn đề lớn lắm. Nhưng về tới dương gian thì đừng nói tới việc đối kháng với tôn chủ Linh tộc, cho dù chỉ là một cao thủ đạo thuật bình thường thì có lẽ anh ta cũng khó mà đối phó nổi.
Với lại, trước khi tìm về thân xác của mình, phiền phức lớn nhất của Vương Lỗi chính là không thể đi lại vào ban ngày. Cho nên, chuyện của anh ấy còn khẩn cấp hơn cả chúng tôi.
Sau khi tạm biệt Vương Lỗi, chúng tôi đi xuyên rừng ngay trong đêm, bắt đầu hành trình đào vong của chúng tôi. Tôi với Tử Long đều rất quen với đường tới trại Cổ Miêu.
Khi trời sắp sáng, tất cả mọi người đều đã rất mệt mỏi. Lão quỷ phụ trách việc ăn ở, đã chuẩn bị vài món dân dã và quả dại để chúng tôi lấp bụng.
Chúng tôi không dám đi đường lớn, chỉ có thể len lỏi qua những con đường mòn núi dốc. Sau khi nghỉ ngơi khoảng hai tiếng đồng hồ, chúng tôi lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi, tôi cũng có tính toán của riêng mình.
Nếu thật sự không tìm ra Long Hổ tông, chúng tôi đành phải kiếm nơi ẩn náu khác, chuyên tâm khắc khổ tu luyện trước đã. Chỉ còn một năm là tới cái hẹn mười năm.
Đến lúc đó, tôi có thể đi đến thôn Ma Câu, chờ đợi tôn chủ Linh tộc xuất hiện!
Trại Cổ Miêu nằm trong khu vực rừng núi tiếp giáp giữa Hồ Nam và Quý Châu. Chúng tôi đã xuất phát từ ngoại ô của tỉnh thành, nếu đi bộ thì ước chừng phải đi bộ mất mấy ngày mới tới nơi.
Mặc dù rất gian khổ, nhưng chúng tôi cũng không dám xuất hiện ở nhà ga hay bến xe, bởi cả tỉnh thành này đều là người Diệp gia và Thần Tiêu môn. Hễ chúng tôi ló mặt ra thì sẽ bị bọn họ phát hiện ngay.
Chúng tôi đi bộ gần mất một tuần, giày cũng đã bị mòn đến rách bươm, cuối cùng xem như đã đặt chân vào phạm vi của trại Cổ Miêu. Vừa đi vào phạm vi của Thập Vạn Đại Sơn, chúng tôi mới dám thả lỏng đôi chút.
Xung quanh đều là núi cao che trời, nhưng độc vật ở đây thì rất nhiều, nơi nơi đều là động vật, côn trùng có độc. Chỉ hơi bất cẩn một tý, bị chúng cắn một cái là toi mạng như chơi.
Cũng may tôi có âm cổ trong người, độc vật có thể cảm nhận được hơi thở trên người tôi nên cho dù có gặp phải chúng đi chăng nữa thì chính chúng nó cũng sẽ tự động bò đường vòng tránh xa chúng tôi. Chúng tôi cứ đi dọc theo dòng suối, đi mãi cho đến khi trời chập tối, cuối cùng cũng đến được dưới chân núi của trại Cổ Miêu.
Vừa thấy dê bò bên dòng suối, tôi lại nhớ tới lần đầu tôi gặp Lâm Y Y. Khi đó tôi và Diệp Thiếu Khanh cùng nhau tới đây, Lâm Y Y thì đang cùng với anh trai chăn dê bò.
Lúc đó Diệp Thiếu Khanh muốn giết bọn họ diệt khẩu, may mà tôi đã ngăn cản được. Nhưng lúc ở tháp canh, chính là cô ấy đã cứu tôi. Tính ra thì, kể từ lúc đó, chúng tôi mới bắt đầu quen biết nhau.
Hễ nghĩ tới chuyện sắp được gặp Y Y, là trong lòng tôi lại hưng phấn không thôi. Tôi còn nợ cô ấy một lời xin lỗi, cũng nợ cô ấy một lời giải thích. Lời giải thích đó có liên quan đến cha của cô ấy, Chu Bát Tự.
Chu Bát Tự không phải kẻ thù trực tiếp, lão và ông nội tôi đều bị bác Diệp lợi dụng!
Tôi đứng bên dòng suối, đưa mắt nhìn rừng tre trên sườn núi, trong lòng cảm khái muôn vàn. Không ngờ, vòng tới vòng lui, chúng tôi vẫn đã quay trở lại trại Cổ Miêu.
Nhưng sau khi trải qua chuyện của Diệp Đường, tôi mới hiểu ra, người mà trong lòng tôi luôn muốn tìm kiếm chính là Lâm Y Y! Lúc trước, tôi hoàn toàn không hiểu rõ loại tình cảm đó, chỉ khi tách ra tôi mới có thể biết được, người mà trong tim mình luôn chất chứa chính là ai!
"Lại quay về rồi!" Tử Long nhìn rừng tre trên sườn núi cũng thấy bùi ngùi. Sau đó, anh ấy nhìn tôi, cười trêu: "Sơ Cửu, lần này em quay về, anh đoán chắc cô bé Y Y sẽ mừng lắm đây!"
Tôi chỉ cười mà không nói gì, Tử Long lại nói tiếp: "Nhớ lại lần đầu tiên chúng ta đến đây, gần như là cửu tử nhất sinh, nguy hiểm vô cùng. Cổ độc, vu thuật của Thảo Quỷ bà, tà thuật bất lão của Tiên Linh bà, mỗi lần nhớ lại là anh vẫn cảm thấy sợ chết khiếp."
Tôi cũng nhớ lại những nguy hiểm đã gặp phải khi đến trại Cổ Miêu lúc trước, có rất nhiều lần chúng tôi đã suýt toi mạng. Bây giờ lại bước chân vào trại Cổ Miêu, trong lòng chỉ còn sự bồi hồi, cảm khái.
Tôi ngẩn người một lát, rồi mới cười bảo: "Đi thôi, trèo đèo lội suối cả chặng đường dài, mọi người cũng đều đã mệt đứt hơi rồi. Chờ khi gặp được Y Y, em phải bảo em ấy nấu cho chúng ta một mâm cơm nóng hổi, ngon lành, sau đó nghỉ ngơi một đêm cho khỏe, rồi chờ Lỗi gia đến!"
Mỗi người chúng tôi đều mệt mỏi ra mặt, nhất là lão quỷ. Ông ta tuổi cũng đã cao, chuyến này gian nan gập ghềnh, khéo cũng chỉ còn thừa được nửa cái mạng. Tôi vừa nói thế thì ai nấy đều thả lỏng tinh thần.
Tiếp đó, tôi dẫn mọi người đi đến rừng tre ở sườn núi. Trại Cổ Miêu nằm ẩn sau rừng tre này. Tôi vừa bước chân vào rừng là tim đập thình thịch. Trong lòng rất kích động, bởi tôi sắp được gặp Y Y rồi. Và cuối cùng chúng tôi cũng đã có được một nơi có thể ẩn thân, không cần chạy trốn thục mạng nữa!
Đi vào sâu trong rừng tre, chúng tôi thấy trước mắt xuất hiện một dãy hàng rào. Trong trại đèn đuốc sáng trưng, nghe có vẻ rất náo nhiệt. Mặt khác, trên bức tường tre của trại Cổ Miêu treo vô số những chiếc đèn lồng đỏ.
Nhất là ở chỗ cổng vào trại, cũng treo một cặp đèn lồng đỏ rất lớn. Ánh sáng tỏa ra từ cặp đèn lồng đỏ đó, gần như chiếu rọi cả thôn trại.
Mà chúng tôi vừa đi tới cổng vào, lập tức bị người của trại Cổ Miêu chặn đường. Bọn họ nhìn chúng tôi đầy kiêng dè, tay cầm đao, miệng bô lô ba la một tràng tiếng Miêu.
Tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả. Trong trại Cổ Miêu này, người có thể nói tiếng Hán rất ít. Tôi không hiểu ý trong câu nói của họ, song vẻ mặt của họ trông rất hung hăng, bặm trợn. Có vẻ họ không hề hoan nghênh chúng tôi.
Nhưng điều chúng tôi không ngờ tới chính là lão quỷ có thể nghe hiểu tiếng Miêu cổ này. Lão nghe xong thì phiên dịch lại cho chúng tôi, đồng thời cũng cho chúng tôi biết một tin tức rất bất ngờ: "Sơ Cửu, Tử Long, vừa rồi người Miêu này nói, trại Cổ Miêu của họ đang cử hành tuyển chọn Miêu Vương, dân tộc Miêu ở cửu động thập trại đều tề tụ về đây hết cả! Người được chọn làm Miêu Vương có thể... có thể thành hôn với cô Y Y!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận