Thanh Long từng cứu tôi. Nếu không có quỷ đan của hắn thì tôi đã chết từ lâu rồi! Giờ tôi cho hắn cơ hội lựa chọn, là muốn xem thử hắn lựa chọn thế nào?
Tuy tôi chưa thấy hắn ra tay, nhưng nếu đánh tay đôi thì tôi tin chắc rằng mình có thể thắng hắn! Dù sao uy lực của chân khí Huyền Chân không phải thứ mà dương khí trong cơ thể bọn họ có thể đối đầu được!
Thanh Long không có ý định ra tay. Đôi tay vẫn chắp ra sau lưng, không hề hoảng loạn chút nào. Hắn nhìn chằm chằm tôi một lúc, rồi lắc đầu cười, sau đó tháo tóc giả xuống.
Tôi kinh ngạc khi thấy rõ bộ dáng của Thanh Long. Thanh Long rất trẻ, trẻ hơn so với tôi tưởng, chắc cũng không lớn hơn tôi mấy tuổi. Da hắn rất trắng, trắng như ngọc. Mà hắn đang mặc đồ đen, càng làm tôn lên làn da trắng muốt của hắn.
Trông hắn rất nhã nhặn, không giống người động dao kiếm. Lúc cười thì giống như anh trai nhà hàng xóm, rất hiền từ, hoàn toàn không cảm nhận được bất cứ uy hiếp nào!
Lúc tôi đang ngớ người, Thanh Long đã lên tiếng trước: "Tôi sẽ không ra tay với con trai của thánh nữ. Tôi không giết được cậu, cậu cũng không giết nổi tôi. Nhưng..."
Thanh Long nói tới đây, giọng nói bất ngờ trở nên gay gắt, híp mắt nói: "Nhưng tôi sẽ cho cậu lựa chọn. Tôi có thể vờ như không biết cậu giết Chu Tước! Cậu chỉ có thể một mình rời đi, người trong thôn không được!"
"Ha ha..." Tôi cười lạnh: "Thanh Long, xem ra anh rất hiểu tính cách của tôi nhỉ? Không ai có thể làm hại người dân trong thôn Ma Câu, trừ phi bước qua xác tôi! Bây giờ anh đã thất thế, không cản được người bên ngoài thôn. Anh từng cứu tôi một mạng, giờ tôi trả lại anh. Nhưng, anh phải nói cho tôi biết cha ruột tôi là ai?"
"Ha ha..." Ai ngờ, Thanh Long nghe xong thì cười to. Tôi không hiểu nụ cười của hắn có ý gì. Hắn cười xong, nhìn tôi rồi nói: "Lý Sơ Cửu, cậu còn non lắm! Cậu thật sự cho rằng mình có thể đối phó tôn chủ sao? Cậu xem thường tôn chủ quá rồi. Chờ ngài ấy tới, cậu sẽ biết ông ta kinh khủng đến thế nào! Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có đi hay không?"
Tôi không ngờ, bây giờ đến lượt tôi bị Thanh Long uy hiếp, chỉ nói vài câu tôi đã từ chủ động biến thành bị động. Tôi không biết hắn có ý gì, nhìn vẻ mặt thong dong của hắn, chợt tôi cảm thấy không nắm chắc! Tôi cứ có cảm giác rằng hắn vẫn còn chiêu gì đó phía sau.
Tôi không dám trễ nải, đanh giọng nói to: "Thanh Long tôi đã cho anh cơ hội. Là anh cứng đầu cố chấp, đừng trách tôi vong ân bội nghĩa! Ra tay đi!"
Tôi chĩa thước trấn hồn vào hắn, thể hiện rõ là tôi sẽ ra tay. Nhưng Thanh Long không có ý ra tay với tôi, cười giễu, nói đầy tiếc nuối: "Xem ra tôi không có cách nào khuyên cậu đi rồi, thôi thôi! Thế tôi cho cậu chết minh bạch một chút, nói chân tướng cho cậu biết! Cha ruột của cậu chính là tông chủ Long Hổ tông... Long Ngạo Thiên!"
Ngay lúc nghe thấy Thanh Long nói ra đáp án, trái tim tôi bỗng ngừng đập, đầu óc trống rỗng, hồi lâu vẫn không hoàn hồn lại được, giống như bị hóa đá!
Có nghĩ thế nào tôi cũng không ngờ được cha ruột của tôi lại là tông chủ của Long Hổ Tông. Đó là cao nhân mà tôi từng được nghe kể rất nhiều lần trong truyền thuyết, nhưng chưa từng gặp mặt! Cái người quăng tám sào cũng không tới lại là người thân ruột thịt của mình!
Bỗng chốc, lượng thông tin khổng lồ điên cuồng xông lên đầu, đầu tôi như muốn nổ ra đến nơi. Những chuyện cũ từng cái từng cái hiện lên. Chả trách lần đầu tiên tôn chủ Linh tộc không giết tôi, là vì muốn tôi dẫn dụ Long Ngạo Thiên ra. Chả trách, hồn phách của mẹ bảo tôi đừng đi tìm cha ruột, bảo tôi sẽ hại chết ông ta! Còn cả vị cao nhân đã cứu tôi ở thôn Tiểu Ngư nơi biên cảnh, cùng với người nhốt oan hồn lệ quỷ ở thôn Ma Câu cũng chính là Long Ngạo Thiên, cha ruột của tôi!
Nhưng nếu ông ta là cha ruột của tôi, vậy thì tại sao lại không đến tìm tôi?
Ông ta trơ mắt nhìn tôi và mẹ bị người ta khinh bỉ, sỉ nhục, chịu biết bao khổ sở. Là một người chồng, một người cha, thế mà tại sao ông ta lại tàn nhẫn vứt bỏ mẹ con tôi không hỏi không han một lời như vậy?
Tôi không rõ cảm xúc của mình lúc này thế nào, rất phức tạp, kích động, thất vọng, lạc lõng, bi ai, vui mừng đều đan xéo nhau! Nhưng bất kể thế nào, Long Ngạo Thiên cũng nợ mẹ con tôi một lời giải thích!
Tôi còn chưa bình tĩnh lại thì Thanh Long đã nói tiếp: "Hơn hai mươi năm trước, tam đại giáo phái của Đạo môn vẫn chưa suy thoái hoàn toàn, tổ chức thống nhất Đạo môn là Long Hổ tông. Chỉ có Long Hổ tông mới có thể đối đầu với Linh tộc. Năm đó, trưởng lão Linh Tộc vì muốn diệt trừ Long Ngạo Thiên đã lệnh thánh nữ đi ám sát ông ta. Nhưng ai ngờ, thánh nữ lại yêu Long Ngạo Thiên! Tôn chủ biết được chuyện này đã nổi trận lôi đình, dẫn quân tiến đánh Long Hổ tông! Long Ngạo Thiên dẫn dắt người của tam đại giáo phái ứng chiến. Cha cậu lo sợ sẽ làm hại người vô tội nên đã dụ đại quân Linh Tộc vào vùng núi sâu ở Quý Châu! Khi đó tôi vẫn còn nhỏ, cũng chỉ nghe người già trong Linh Tộc kể lại. Nghe nói, trận chiến đó thảm khốc vô cùng, chém giết dữ dội, tà thuật đấu với đạo thuật, đôi bên đánh nhau suốt ba ngày ba đêm, thi thể chất đống thành núi, máu chảy thành sông!"
"Long Ngạo Thiên không phải đối thủ của tôn chủ. Ngay cú chót, thánh nữ chọn phản bội Linh tộc, cản một chiêu trí mạng giúp cha cậu, còn mình thì rơi xuống vực sâu vạn trượng! Tôn chủ lỡ tay làm mẹ cậu bị thương, tức giận ra lệnh giết sạch! Cuối cùng, nhờ cao nhân của tam đại giáo phái của Đạo giáo liều mạng bảo vệ, Long Ngạo Thiên mới chạy thoát. Sau khi trở về, ông ta ra lệnh phong tỏa núi, từ đó không hỏi chuyện Đạo môn nữa. Còn Linh Tộc cũng trải qua hai mươi năm mới mạnh lên! Chuyện sau đó, tôi không nói chắc cậu cũng biết rồi nhỉ?"
Nghe Thanh Long nói xong, tôi mới hiểu rõ đầu đuôi toàn bộ câu chuyện. Năm đó, mẹ tôi rơi xuống vực, không chết, xuôi theo dòng nước đến thôn Ma Câu. May sao được bà nội nhặt về, thấy mẹ tôi đầu óc không được bình thường nên mới nảy kế độc ác, đem mẹ tôi về ép đẻ con! Mẹ tôi tinh thần không bình thường chắc lúc rớt xuống vực bị đập đầu, hoặc có lẽ do bị tôn chủ lỡ tay đánh bị thương!
Còn ông nội tôi là đệ tử Huyền Chân giáo, đương nhiên biết chuyện của Linh Tộc. Cho nên lúc thấy ngọc bội của mẹ, đã bảo bà nội đưa mẹ đi, nếu không sẽ rước họa diệt môn!
Ông nội biết thân phận của mẹ từ lâu, chẳng qua không nói mà thôi. Sau đó, ông nội thường hay vào phòng mẹ, thật ra là muốn chữa bệnh cho mẹ, đồng thời cũng biết khi đó mẹ tôi đã mang thai. Vì vậy mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế ngăn cản cha tôi vào phòng mẹ!
Giờ tôi mới biết khi đó ông nội ở trong tình cảnh gian nan đến thế nào. Vừa đối mặt với lời đàm tiếu của dân làng, vừa phải đối mặt với bà nội và cha tôi.
Nhưng ông nội vẫn kiên cường đối mặt. Ông bảo vệ mẹ tôi, cũng bảo vệ tôi đang còn ở trong bụng mẹ!
Bí mật của mười năm trước vẫn luôn chèn ép trong lòng tôi. Mãi đến lúc này tôi mới biết được chân tướng!
Lòng tôi chợt thấy nhẹ nhõm. Tảng đá vẫn đè trong lòng cuối cùng cũng biến mất. Tôi biết được thân thế của mình, biết được đầu đuôi ngọn nguồn chuyện năm đó, cũng có thể an tâm xuống âm tào địa phủ được rồi.
Nhưng tôi vẫn còn một chuyện phải làm. Đó chính làm bảo vệ những dân làng còn sống ở thôn Ma Câu.
"Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết chân tướng. Mười năm qua, ngày nào tôi cũng sống trong ác mộng. Bây giờ, cuối cùng cũng được giải thoát rồi!" Tôi cười nhẹ nhõm, nói: "Thanh Long, anh đi đi. Tôi không muốn giết anh! Tử Long với Vương Lỗi đã đến rồi. Người của Huyền Chân giáo cũng đã đến. Ngoan cố đối đầu chỉ hy sinh vô ích mà thôi!"
"Hầy!" Ai ngờ Thanh Long thở dài đầy ẩn ý, lắc đầu cười gượng: "Lý Sơ Cửu, cậu vẫn không hiểu hả? Tôi nói với cậu nhiều như thế là muốn cho cậu cơ hội để cậu sống tiếp! Vương Lỗi không đến được đâu. Tôn chủ đã cho người của Âm Dương Đạo Nhật Bản đối phó cậu ta rồi! Còn cậu và Tử Long, cậu tưởng hai người có thể đánh lại tôn chủ ư?"
"Cái gì? Người của Âm Dương Đạo?!" Nghe thấy tin này, tôi hoảng hốt hỏi lại, rồi quát tháo giận dữ: "Linh Tộc các người quả nhiên không từ thủ đoạn, lại cấu kết với người của Âm Dương Đạo Nhật Bản. Đừng quên các người là con cháu Viêm Hoàng, chẳng lẽ không sợ tổ tông bị người ta mắng nhiếc sao?"
Lời tôi nói làm Thanh Long ngậm câm như hến. Hắn híp mắt quát lại: "Lý Sơ Cửu, cút ngay! Đừng ép tôi ra tay với cậu. Tôi không muốn nhặt xác con trai ân nhân!"
"Ha ha..." Tôi cười xem thường, lạnh lùng nói: "Chim sẻ sao biết được chí chim hồng! Anh và tôi từ nay không ai nợ ai. Tôi tuyệt đối không nương tay!"
"Thầy cản thi thôn Tiểu Nghĩa, Mạnh Doanh đã đến!" Khi tôi vừa nói xong, đột nhiên cổng thôn vang lên tiếng hô vang vọng.
Tôi nghe thấy tiếng Mạnh Doanh, lòng mừng khôn xiết, đến rồi, họ đến cả rồi!
Tiếp theo đó lại có tiếng hô quen thuộc: "Đệ tử Huyền Chân giáo Vương Tử Bằng đã đến!"
Vương Kỳ Bằng vừa dứt lời, giọng nói dễ nghe của Lâm Y Y cũng vang lên: "Tiên Linh Bà của Cửu động thập trại, Lâm Y Y đến!"
Tiếng vọng của Lâm Y Y còn chưa tan là giọng nói mạnh mẽ đầy khí thế của Tử Long nối tiếp: "Chưởng môn phái Phù Lục, Miêu vương quan Triệu Tử Long đến!"
Tử Long vừa nói xong, đệ tử Linh tộc đang chắn ở cổng thôn toàn bộ khiếp sợ lui ra sau. Chẳng những bọn họ, mà ngay cả người của Diệp gia và các môn phái khác tất cả đều lui về!
Tiếp đó, tôi nhìn thấy người người đông đúc từ cổng thôn xông vào! Đi đầu chính là Tử Long, mà phía sau anh ấy ít nhất cũng phải trên hai trăm người!
Thấy trận thế này, tôi cảm động rưng rưng nước mắt. Thấy những người này đến giúp đỡ tôi, nội tâm tôi kích động vạn phần, cổ họng nghẹn lại, không nói được câu nào, chỉ liên tục lẩm bẩm hai chữ 'cảm ơn'...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận