Diện tích của đảo Trường Thọ không nhỏ, đã vậy còn tiếp giáp với biển, đáng lý ra là một chỗ rất ổn. Tiếc rằng, địa hình của hòn đảo này quá hiểm trở.
Mặt tiếp giáp với đất liền có địa thế tương đối bằng phẳng, tiếp tục đi lên đỉnh núi thì địa thế càng lúc càng hiểm trở, nhất là sau khi vượt qua mỏm núi, bên dưới chỉ toàn những vách đá cao vút, bên dưới vách đá là biển lớn với những đợt sóng cao đến tận trời.
Sóng lớn mạnh mẽ vỗ vào bờ đá của đảo Trường Thọ, dù cách một khoảng rất cao, tôi cũng được nghe tiếng vỗ chói tai.
May mắn là mặt tiếp giáp với biển của đảo Trường Thọ dù có địa hình hiểm trở nhưng cũng không phải là vách đá dựng đứng, bên phía sườn vẫn có một con đường đi xuống.
Ba người chúng tôi đứng trên đỉnh núi, gió biển phần phật mang theo mùi tanh đặc trưng của biển và hơi ẩm phả thẳng vào mặt. Lúc này trời đã tối, đưa mắt nhìn ra xa vẫn còn thấy được không ít ngọn đèn soi cá từ các con thuyền đánh cá đang lốm đốm trên biển, cũng có thể nghe rõ tiếng sóng biển cuộn trào.
Lúc này đây đã vào đầu hạ, nhiệt độ rất vừa vặn, hứng gió biển cũng không còn thấy rét căm căm nữa, ngược lại còn dễ chịu và khoan khoái.
Lão quỷ cõng Tử Long, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt biển tối đen như mực, lầm bầm: "Nếu đại bản doanh của Linh tộc thực sự ở gần đảo Trường Thọ, vậy thì chắc chắn cũng liên quan tới sông Minh Hà, thậm chí còn liên quan tới Từ Phúc vượt biển nữa."
Tôi gật gật đầu, không nói gì mà nhìn về phía người nuôi thi ở bên cạnh. Trước nay tôi chưa có cơ hội quan sát người nuôi thi này nên luôn tưởng rằng người này lớn tuổi lắm.
Nhưng bây giờ nhìn lại, tôi phát hiện ra anh ta không già lắm, có lẽ chỉ khoảng ba mươi gì đó, thế nhưng cách ăn mặc của người ta khác với người bình thường, có dáng dấp của các phù thủy vùng đại mạc, quần áo bên trong khá vừa người, còn áo khoác bên ngoài là một mảnh vải thô rách lỗ chỗ.
Loại quần áo này không có khuy cài, cũng không có cổ áo, giống như một miếng vải thô được cắt ba cái lỗ rồi xỏ vào, một cái lỗ là cổ, hai cái còn là nơi cánh tay thò ra.
Mặt mũi của người nuôi thi đen thùi lùi, như thể cổ tình bôi lên, vừa nhìn đã thấy không ăn nhập gì với những người bình thường; nhưng đôi mắt của anh ta sáng quắc, hàm trăng trắng bóc, chỉ là không thích nói cười, ngày thường cạy miệng không được nửa chữ, thế nên trông rất xa cách và khó gần. Nhiều khi tôi có ảo giác rằng anh ta không hề tồn tại vậy.
Cũng chính vì cách ăn mặc và tính cách của anh ta nên tôi luôn cảm thấy anh ta cực kỳ lão luyện, luôn ngó lơ tuổi thật của anh ta. Nhưng người trông như phù thủy đại mạc này lại là một người nuôi thi hàng chuẩn giá chuẩn.
Pháp thuật điều khiển thi thể gần như có thể sánh ngang hàng với thầy đuổi xác.
Thấy tôi đang đánh giá anh ta, người nuôi thi quay đầu mỉm cười với tôi, để lộ ra hàm răng trắng bóng, đồng thời khẽ gật đầu, nhưng không nói gì cả.
Tôi thấy lão quỷ đang mải chăm sóc cho Tử Long nên mới hỏi anh ta: "Trước giờ tôi không biết tên của anh, cứ gọi là người nuôi thi, khá là lúng túng. Nếu có thể, chi bằng chúng ta có thể làm anh em vào sinh ra tử với nhau!"
Tôi vừa đề nghị, người nuôi thi đã lắc lắc đầu, bật cười và đáp: "Lý Sơ Cửu, sứ mệnh suốt đời này của tôi là bảo vệ gia chủ, tới khi nào tôi ngã xuống mới thôi. Tôi không có bạn bè, cũng không có người thân, chỉ biết bảo vệ gia chủ. Cảm ơn tình nghĩa của cậu, tên tôi là Lạc!"
Tính cách của người nuôi thi còn thẳng thừng hơn cả Tử Long, tuy anh ta từ chối tôi, nhưng tôi rất thích tính cách này. Lý Tiêu Vũ là chủ nhân của anh ta, cả đời chỉ bảo vệ một gia chủ, vào sinh ra tử!
Nhưng cái tên của anh ta gợi lên hứng thú cho tôi. Lạc? Chắc hẳn đây không phải tên của người Hán, chẳng lẽ là người dân tộc thiểu số?
Người nuôi thi cũng thuộc phạm trù thầy phép, đa số thầy phép đến từ khu vực Tương Tây và Kiềm Thành. Mà trùng hợp, đa số thầy phép là người dân tộc thiểu số, thế nên anh chàng Lạc này chắc hẳn cũng là người dân tộc thiểu số.
Thế nhưng, cách ăn mặc hiện giờ của anh ta quả thực không giống với các dân tộc thiểu số ở vùng Tây Nam, mà giống phù thủy ở sâu trong các sa mạc hơn.
Thấy tôi ngờ vực nhưng không nói gì, Lạc toét miệng cười: "Lý Sơ Cửu, xét một cách nghiêm túc thì tôi không phải thầy phép, tôi là phù thủy đại mạc. Năm đó bộ tộc của tôi có nội loạn, tôi cũng không biết tại sao mình lưu lạc tới phương Nam. Sau này nhờ sư phụ thu nhận mới vớt được mạng về, từ đó bước lên con đường của một thầy phép. Có lẽ tôi là phù thủy cuối cùng của đại mạc."
Nói đến sau cùng, Lạc thậm chí còn cười khổ tự giễu. Tôi đang định an ủi anh ta, nào ngờ, anh ta đột nhiên ngẩng phắt lên, đôi mắt trợn to, nhìn chằm chằm về phía bầu trời phía sau.
Gần như đồng thời, khi mặt mũi anh ta biến sắc, trên không trung đột nhiên vang lên tiếng quạ đen kêu "éc éc". Vừa nghe thấy tiếng kêu này, tôi cũng nhìn thấy quạ đen mắt đỏ bay vòng vòng trên bầu trời.
Hai con quạ đen mắt đỏ bay một vòng trên trời rồi đột ngột cắm đầu lao xuống vách đá bên dưới đảo Trường Thọ. Lúc này tôi mới phát hiện ra, đôi mắt to của Lạc bỗng chốc biến thành một màu xám.
Nhìn từ góc độ của tôi, vừa vặn có thể thấy được hai con quạ đen mắt đỏ trong mắt của anh ta.
Lúc đó tôi đã thấy cực kỳ hứng thú với loại pháp thuật này, luôn cảm thấy hình như nó không phải pháp thuật của Đạo giáo. Có thể thông qua đôi mắt của quạ để nhìn những thứ mà chúng tôi không thấy được, e rằng đây mới là bản lĩnh của các phù thủy đại mạc.
Tôi không dám quấy rầy anh ta, sợ ảnh hưởng tới pháp thuật của anh ta. Đợi khoảng năm sáu phút gì đó, tôi mới thấy anh ta đột nhiên chớp mắt một cái. Đợi khi Lạc mở mắt ra lần nữa, những thứ xám xịt trong đôi mắt đã biến mất, đôi mắt cũng trở lại bình thường như mọi người.
Lạc quay đầu nhìn tôi, toét miệng cười rồi nói: "Lý Sơ Cửu, địa hình của đảo Trường Thọ này rất đặc thù, vừa vặn kẹt trong góc được tạo ra từ các hòn đảo khác. Cũng có nghĩa là, đảo Trường Thọ là một cái ngõ cụt, hai bên đã bị các đảo khác chặn đứng, ngoài đường biển ở hai bên ra cũng chỉ có con đường dưới chân chúng ta là đi được. Ban nãy tôi quan sát qua loa tình hình của hòn đảo, bên dưới vách đá có một làng chài bỏ hoang, không còn người sống.
Có được vu thuật thần kỳ của Lạc, quả thực có thể giúp chúng tôi bớt được khá nhiều rắc rối. Chúng tôi vẫn còn đứng trên vách đá của đảo Trường Thọ, anh ta đã thăm dò rõ tình hình rồi.
Giống như lời anh tài xế taxi kia, làng Trường Thọ của họ đã chẳng còn người sống từ lâu về trước, cũng là một ngôi làng bỏ hoang. Địa hình nơi này quá hiểm trở, cũng cách trấn Lang Gia khá xa, chỉ e bình thường rất ít khi có người tới.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, con đường núi dẫn xuống đảo không hề bị bỏ phế. Cả con đường ngoằn ngoèo dẫn xuống dưới, dù không quá bằng phẳng, nhưng trên đường không mọc đầy cỏ dại.
Mùa này đương độ cây cối sinh trưởng, động vật giao phối, lại còn ở trên đảo, không thể nào không mọc cỏ dại. Con đường này không có cỏ dại, chứng tỏ thường xuyên có người đi lại trên đó.
Nghĩ đến điều này, mọi người không hẹn mà mỉm cười. Sau đó, lão quỷ mới đề nghị, "Có anh bạn nuôi thi dẫn đường cho chúng ta, chúng ta cũng không cần lo sợ mai phục. Bây giờ chúng ta tới làng Trường Thọ mai phục sẵn, đợi đêm trăng tròn, người của Linh tộc xuất hiện, cơ hội sống của Tử Long cũng xuất hiện."
Lúc này lão quỷ rất phấn khích, nói xong, ông ta lại cõng Tử Long lên lưng. Sợ ông ta vất vả nên tôi vội vàng ngăn cản: "Lão quỷ, để tôi cõng thay ông. Ông coi Tử Long như con cái mình, mà anh ấy cũng là người anh em thân thiết nhất của tôi."
"Được!" Lão quỷ gật gật đầu, bấy giờ tôi mới đỡ Tử Long lên lưng mình. Sau đó, mấy người chúng tôi bắt đầu đi xuống núi. Người nuôi thi tên Lạc đi trước dẫn đường, hai con quạ đen mắt đỏ chao liệng trên bầu trời, lúc nào cũng cảnh giác với tình hình xung quanh.
Tôi đi ở giữa, lão quỷ phụ trách bọc hậu. Đường xuống núi của chúng tôi hướng về phía biển, gió thổi thốc vù vù, đến cả tiếng nói chuyện cũng bị át đi, chỉ có thể nghe thấy Lạc ở phía trước nhắc nhở chúng tôi cẩn thận đá tảng dưới chân.
Càng đi xuống dưới, địa thế ngày càng thoải, đường đi cũng không còn dốc như trước. Đợi khi chúng tôi xuống đến nơi, thứ xuất hiện trước mặt là một bờ cát trắng.
Bên trong bãi cát lộ ra không ít đá vụn, ở đầu cuối của bãi cát chính là sóng lớn vỗ rì rào. Vì sắp đến ngày mười lăm nên mặt trăng gần như đã tròn hẳn, ánh trăng chiếu xuống dưới biến bờ cát này thành một màu trắng.
Sóng lớn cuộn trào cũng dập dềnh và lấp lánh.
Hai chân giẫm lên nền cát mịn, nghe tiếng kêu của hải âu và các loài chim kiếm ăn đêm, cảm nhận sự vô bờ vô bến của biển cả, lòng tôi bỗng thấy thả lỏng hơn nhiều. Nhưng ba người chúng tôi không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp, Lạc đã tiếp tục dẫn chúng tôi đi về bên trái.
Lúc này tôi cũng chú ý tới tình hình xung quanh, sau lưng chúng tôi là vách đá và sườn núi hiểm trở. Đưa mắt nhìn ra xa, hai bên đảo Trường Thọ còn có những hòn đảo cao hơn và hiểm trở hơn, khiến hòn đảo này bị kẹt ở giữa.
Giống như Lạc đã nói, thông đạo duy nhất chỉ có đường biển và con đường xuống núi mà chúng tôi vừa đi. Sau khi chúng tôi đi thêm được vài phút thì vách đá trước mặt đột nhiên thụt vào trong khoảng mười mét.
Ở khoảng không thụt vào trong đó có một làng chài rách rưới đã bị bỏ hoang, cũng chính là làng Trường Thọ. Nơi này có khoảng mười hộ dân, được xây dựng dựa vào vách đá hai bên.
Nhưng nhà cửa của các hộ dân được bảo tồn rất tốt, gần như không có dấu hiệu xập xệ. Trông chúng có vẻ hoang phế là vì đâu đâu cũng toàn là cỏ dại cao tới ngang hông, còn cả những khúc gỗ đổ nghiêng đổ ngả.
Nhưng điều kỳ quặc nằm ở chỗ, trước cửa mỗi hộ đều dựng một bia đá hình vuông, giống bia mộ vậy, gần như cao bằng cánh cửa.
Nếu chỉ nhìn qua, chắc người ta sẽ tưởng rằng hai hàng nhà ở được xây đối diện nhau là quan tài, mà bia đá dựng ngay trước cửa chính là bia mộ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận