Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 898: Nếu ta thành Phật

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Lời Sư Tư Triết nói khiến tôi không thể phản bác, thấy chúng tôi không nói gì, ông ta bỗng thở dài một hơi: "Lý Sơ Cửu, Vương Lỗi, kết thúc rồi, tất cả đều kết thúc rồi! Được chết trong tay tao cũng không phải nỗi sỉ nhục với chúng mày!"
Sư Tư Triết nói rồi lập tức đánh một chưởng về phía chúng tôi. Khoảng cách gần như vậy, chúng tôi căn bản không thể nào né tránh. Cho dù trước đó không bị thương, chúng tôi cũng không phải là đối thủ của ông ta, huống hồ hiện giờ cả hai đều đã bị thương nặng?
Ngay khi nhìn thấy khí đen tà ác lao đến chỗ chúng tôi, tôi đã từ bỏ phản kháng. Bởi vì trong lòng tôi biết rõ, cho dù chúng tôi có phản kháng thế nào cũng không thay đổi được hiện thực chết chóc này.
Tôi quay đầu sang nhìn Vương Lỗi, anh ta đang nở nụ cười nhẹ nhõm, cũng đã từ bỏ phản kháng. Nhưng khi tôi nắm chặt tay anh ta cùng đối diện với cái chết, Vương Lỗi đột nhiên bộc phát ra một luồng sức mạnh, mạnh đến nỗi đánh bay cả tôi, còn anh ta đang ưỡn ngực đón lấy đòn tấn công của Sư Tư Triết!
Chớp mắt, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ nhìn thấy cơ thể Vương Lỗi bay đi hệt như một viên đạn pháo, rơi thẳng xuống vực núi Miêu Vương.
Đến khi bóng dáng anh ta hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, tôi mới định thần lại được, thất thanh gào lên: "Lỗi gia... Lỗi gia..."
Gào đến sau cùng, cổ họng tôi đã không còn phát ra được âm thanh nào nữa. Vì tôi biết, Vương Lỗi không thể sống lại. Hay nói cách khác, Vương Lỗi đi rồi, cùng với Tử Long, đi cả rồi. Bây giờ chỉ còn lại một mình tôi.
Sư Tư Triết giải quyết xong Vương Lỗi, cười nham hiểm nhìn tôi: "Sơ Cửu, giờ chỉ còn lại mày thôi. Thực ra mày cũng rất thú vị đó, tao cũng không muốn giết mày. Nếu mày đồng ý giao bánh xe vận mệnh ra, bằng lòng làm con rối của tao, tao sẽ để cho mày sống!"
"Đừng có mơ!" Tôi nghiến răng đáp lại: "Cho dù hôm nay phải thịt nát xương tan, tao cũng tuyệt đối không thỏa hiệp với Ma Vương! Lý Sơ Cửu xuất thân nghèo hèn nhưng cha mẹ cho tao một thân cứng cỏi, tuyệt đối không quỵ gối xin tha!"
"Chán sống!" Sư Tư Triết nghe tôi nói vậy, hừ lạnh một tiếng, đưa tay lên nhắm về phía tôi đánh ra một chưởng. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ông ta ra tay, đồng tử tôi đột nhiên mở to, theo bản năng muốn vận khí chống cự.
Nhưng tôi đã bị trọng thương làm sao có thể chống cự lại được đây? Trong lòng tôi hiểu rõ bất luận thế nào tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc đó, thủ ấn của tôi còn chưa kết xong, xung quanh chợt vọt ra một bóng trắng. Tôi hoàn toàn không kịp phản ứng đã cảm nhận được một bàn tay ấm áp túm lấy, kéo tôi chạy đi.
Tốc độ nhanh khủng khiếp, chỉ trông thấy cây cối xung quanh không ngừng đổ rạp xuống. Tôi hoàn toàn không thể nhìn rõ rốt cuộc là ai đang cứu mình, chỉ có thể nhìn ra một bóng hình xinh đẹp trắng toát. Sau khi điên cuồng chạy vào tận trong rừng sâu, tốc độ của cô ấy bắt đầu chậm lại.
Lúc này tôi mới nhìn rõ người cứu tôi lại là... cáo trắng mắt xanh!
Cáo trắng mắt xanh là nữ yêu được Thuần Phong tổ sư gia yêu quý, lúc đó ở chỗ Bồ Tát Man, cô ta đã trở về với rừng sâu núi thẳm. Nhưng tôi không ngờ, cô ấy lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn cứu tôi một mạng.
Cáo trắng mắt xanh còn xinh đẹp hơn cả cáo chín đuôi, đặc biệt là đôi đồng tử xanh ngọc bích đó, giống như biết nói vậy.
Tôi còn chưa hoàn hồn, cáo trắng mắt xanh đã mỉm cười nói: "Sơ Cửu, tôi không tới muộn chứ?"
Tôi không biết nên trả lời thế nào, bây giờ tim tôi đã như tro tàn, Tử Long chết rồi, Vương Lỗi cũng đi rồi. Một mình tôi căn bản không có cách nào đối phó được với Sư Tư Triết và đại quân Ma Vương của ông ta. Bây giờ cho dù có bao nhiêu người tới cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Cáo trắng mắt xanh thấy tôi không nói gì, chỉ dịu dàng cười nói: "Sơ Cửu, đừng bỏ cuộc, yêu tộc mà tôi đưa đến đang đi giúp các anh. Nếu ngay cả anh cũng bỏ cuộc, thì anh nói xem những người đi theo anh phải làm thế nào? Bọn họ đều đã giao mạng sống cho anh rồi, anh càng không được từ bỏ. Không đến giờ khắc cuối cùng, tuyệt đối không thể bỏ cuộc. Tôi tin loài người, cũng tin vào kỳ tích!"
Cáo trắng mắt xanh thức tỉnh tôi, đúng vậy, những đệ tử Đạo giáo vẫn còn đang chiến đấu anh dũng, tắm trong máu của đại quân Ma Vương. Tôi là người đứng đầu, nếu ngay cả tôi cũng bỏ cuộc, vậy bọn họ chiến đấu còn có ý nghĩa gì.
Mặc dù hiện giờ tôi bị thương nặng, nhưng tôi vẫn còn thở, giết thêm được hai tên yêu ma nữa, coi như cũng đủ lời rồi!
"Ừ." Tôi gật đầu cảm kích nói: "Cáo trắng, cảm ơn cô."
Cáo trắng mắt xanh mỉm cười lắc đầu: "Sơ Cửu, anh là một trong những truyền nhân của Thuần Phong, tôi tin vào anh. Hơn nữa, nếu anh có thể đánh bại được Ma Vương, tôi sẽ nói cho anh biết một tin vui bất ngờ. Nhưng không phải bây giờ, thế nên... nhất định phải sống sót nhé!"
"Được!" Tôi lại gật đầu chắc nịch.
Cáo trắng mắt xanh nhoẻn miệng cười bảo: "Đi đi, mau quay về với đội ngũ của anh. Một lúc nữa, Ma Vương tìm thấy chúng ta sẽ không quay lại được nữa đâu."
"Ừm."
Sau đó, chúng tôi chạy lên núi. Mưa đã tạnh, trên những ngọn núi xung quanh, lửa vẫn chưa hoàn toàn bị dập tắt, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy khói bay mù mịt, chỗ nào cũng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đệ tử Đạo giáo, và cả tiếng khóc u ám của đám quỷ hồn.
Trận chiến này thực sự quá khốc liệt, một trận chiến đã định trước là máu chảy thành sông, xác chất đầy đồng! Khi tôi và cáo trắng mắt xanh lên được trên đỉnh núi, tôi nhìn thấy đệ tử Đạo giáo đã hoàn toàn bị bao vây. Trên mặt đất đầy rẫy xác chết, không chỉ có đệ tử Đạo giáo còn có cả xác của đại quân Ma Vương.
Máu tươi chảy xối xả theo con đường đá, chỉ cần có gió thổi qua là ngửi được mùi máu tanh nồng đến buồn nôn. Vốn dĩ hơn ba nghìn đệ tử Đạo giáo, nay chỉ còn lại không đến một nửa.
Bọn họ đứng lại thành một vòng tròn lớn, xung quanh là đại quân Ma Vương dày đặc, giống như thùng sắt vây quanh lấy họ. Đây chính là hy vọng cuối cùng của Tam giới, cũng là lực lượng cuối cùng của Đạo giáo!
Tôi không biết còn có thể kiên trì được thêm bao lâu nữa, nhưng lúc này bọn họ không có người dẫn đầu, thế nên tôi nhất định phải đứng ra! Vòng vây quá lớn, tôi căn bản không thể xông vào trong. Cáo trắng mắt xanh nhận ra hoàn cảnh khó khăn của tôi, lập tức hóa thành một con cáo trắng to lớn, đôi mắt xanh bích dịu dàng nhìn tôi, nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu cho tôi cưỡi lên lưng cô ấy để xông ra!
Tôi cúi đầu nói một tiếng cám ơn, tức khắc nhảy lên lưng đối phương. Cáo trắng mắt xanh đột ngột nhảy vọt lên, một bước đưa tôi vào trong vòng vây. Những đệ tử còn sống nhìn thấy tôi xuất hiện trước mặt, dáng vẻ vốn dĩ mệt mỏi nhanh chóng biến thành ý chí chiến đấu dâng cao, giống như được tiêm máu gà.
Trên người bọn họ đều là máu, không một ai còn sạch sẽ. Mạnh Doanh nhìn thấy tôi một mình trở về, chắc chắn trong lòng đã đoán ra điều gì đó, thở dài một hơi mới hỏi: "Sơ Cửu, Lỗi gia anh ấy..."
Mạnh Doanh không nói hết câu, tôi cũng không có ý giấu giếm, gật đầu đáp lại: "Mạnh đại ca, Lỗi gia hy sinh rồi. Bây giờ Đạo giáo chỉ còn đám người chúng ta thôi!"
Khi tôi nhắc đến chuyện Vương Lỗi hy sinh, mọi người đều lộ rõ vẻ thương tiếc. Vương Lỗi là chiến thần của chúng tôi, lúc này ngay cả anh ta cũng đã ngã xuống, thì còn ai có thể trông cậy được đây?
Tôi thấy đại quân Ma Vương còn chưa có ý định tấn công, khẽ hít sâu mấy hơi, lớn tiếng hỏi: "Các anh em, còn chiến đấu được nữa không?"
"Được!" Tôi vừa hỏi, hơn một nghìn người tu đạo đồng thanh trả lời. Lúc này Lâm Tiêu cũng đã bị thương nhưng vẫn giơ cao kiếm Thất Tinh hướng lên trời hô to: "Các anh em, cho dù chỉ còn lại một người tu đạo cuối cùng cũng thề chết chống lại đại quân Ma Vương!"
"Không chết không ngừng, quyết không lùi bước!" Lâm Tiêu vừa dứt lời, những đệ tử còn lại cũng đồng thanh hô lên. Tôi có thể nhận ra, bọn họ đều đã rất mệt mỏi, khí thế cũng yếu hơn so với lúc trước, nhưng trong mắt vẫn lóe lên sự kiên định.
"Lý Sơ Cửu, tao xem lần này còn ai có thể cứu được mày? Đại quân Ma Vương nghe lệnh, giết hết cho ta, một tên cũng không được để thoát!" Lúc này Sư Tư Triết cũng đã quay lại, trông thấy tôi còn sống, ông ta tức giận hạ lệnh.
Sau tiếng ra lệnh của ông ta, vòng vây nhanh chóng thu hẹp lại, đám yêu ma quỷ quái cùng lúc xông tới. Lâm Tiêu dẫn đầu thét lớn một tiếng rồi xông tới chỗ vòng vây của đại quân Ma Vương.
Thoáng chốc, hai bên lại lần nữa sáp vào chém giết lẫn nhau. Mặc dù yêu tộc do cáo trắng mắt xanh đưa tới số lượng không nhiều nhưng lại xông lên tuyến đầu. Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, những đệ tử Đạo giáo ở tuyến đầu ngã xuống trước.
Số lượng của đại quân Ma Vương thật sự quá đông, chỉ trông thấy chi chít đầu người đang xông tới chỗ chúng tôi. Tôi được đệ tử Đạo giáo bảo vệ, ngay cả cơ hội ra tay cũng không có. Trong lòng tôi hiểu rõ, bọn họ đều đang bảo vệ mình.
Lượt tấn công đầu tiên qua đi, hơn một nghìn đệ tử Đạo giáo lại tổn thất mất một, hai trăm người. Số người cứ ngày càng ít đi, vòng vây của đại quân Ma Vương cũng ngày càng nhỏ lại, tôi được bọn họ bảo vệ ở chính giữa trung tâm.
Nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, nước mắt tôi vô thức trào ra khỏi khóe mắt. Tất cả chúng tôi đều hiểu rõ, nhiều nhất cũng chỉ cầm cự được hai ba lần tấn công nữa thôi, toàn quân của chúng tôi sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chết nhiều người như vậy, tôi không hề cảm thấy tê dại, mà lòng đau như nhỏ máu. Nhất là khi nhìn vào ánh mắt kiên định của bọn họ, quyết tâm chết cũng không đầu hàng, lòng tôi nhức nhối như bị kim châm.
Chúng tôi đã cầm cự được đến bây giờ, nhưng vẫn chưa thấy kỳ tích xuất hiện. Chỉ yên lặng được một hai phút, đại quân Ma Vương lại phát động tấn công lần thứ hai!
Tôi nghe thấy tiếng Lâm Tiêu hô vang, anh ấy lần nữa dẫn đầu đệ tử xông lên. Lại thêm một cuộc chém giết đẫm máu, đại quân Ma Vương bị giết rất ít nhưng đệ tử Đạo giáo hy sinh lại nhiều hơn so với lần tấn công trước. Vốn dĩ hơn một nghìn đệ tử Đạo giáo nay chỉ còn lại trên dưới năm trăm người.
Những thi thể chất chồng trên mặt đất, máu chảy ào ạt... không ai biết được trong lòng tôi lúc này đau khổ đến thế nào, nếu có thể dùng mạng của mình đổi lại cho bọn họ, nhất định tôi cũng không chút đắn đo.
Bọn họ vẫn còn trẻ, có người vừa mới thành niên, nhưng những gương mặt non nớt đó lại vĩnh viễn nhắm mắt xuôi tay. Có một giây nào đó, tôi đã suýt hét lên đầu hàng.
Sư Tư Triết nhìn thấy vậy, đắc ý cười lớn: "Lý Sơ Cửu, tao đã nói với mày rồi, ngoan cố chống cự, máu chảy thành sông, xác chất đầy đồng chính là kết cục của chúng mày. Ha ha..."
Nhưng nào ngờ, khi Sư Tư Triết vừa dứt lời, trong dãy núi đột nhiên truyền đến tiếng gào thét phẫn nộ: "Ta đã từng hứa với em, có một ngày ta sẽ vẻ vang tới hỏi cưới em! Ta cũng từng hứa với anh em của mình, nhân định thắng thiên, nhất định sẽ chém chết hết đám xấu xa tà ác, phong ấn hết lệ quỷ trong thiên hạ! Nếu ta thành Phật, thiên hạ sẽ không còn ma quái!!!"

Bình Luận

0 Thảo luận