Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 861: Oán khí nảy sinh

Ngày cập nhật : 2025-09-09 06:29:38
Người này vừa lên tiếng, bầu không khí bỗng thay đổi ngay tức khắc. Đám học sinh vốn đang yên tĩnh bỗng xì xào bàn tán, mấy học sinh ngồi cuối còn túm năm tụm ba khẽ nói chuyện với nhau, vẻ mặt vô cùng quái lạ.
Đúng lúc này, hàng cửa sổ bên phía chúng tôi bỗng bị một cơn gió âm lùa mạnh đến mức bật tung cả cánh, hơi lạnh tràn vào khiến tất cả mọi người đều phải rùng mình một cái.
Không chỉ có vậy, ngay cả cửa trước và cửa sau của phòng học cũng đồng loạt bị đóng sập lại, trong khi không có một ai đi đóng cửa cả. Mà kì lạ là hình như học sinh trong phòng đều biết sắp có thứ không sạch sẽ gì đó đến, nên cũng không thể hiện ra vẻ mặt quá mức hoảng sợ. Tất cả đều ngồi yên lặng như một đám học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
Tôi hơi nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa thì mắt âm dương cũng đã mở ra. Ngay sau đó tôi trông thấy có hai nữ sinh ngồi ở chiếc bàn trống phía trước, ở vị trí của tôi chỉ có thể trông thấy bóng lưng của họ cùng dáng người mảnh khảnh và mái tóc đỏ dài gợn sóng như thác nước trên lưng. Tuy đã cách một khoảng, nhưng hình như tôi vẫn ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người họ phả ra, khá thơm chứ không phải loại nước hoa rẻ tiền có mùi hương gay mũi nọ.
Hai nữ sinh này không phải người mà là ma. Hẳn là hai cô gái nhảy lầu lúc trước, một người tên Chung Tiểu Nguyệt, một người tên Lưu Thi Vũ. Hôm nay đúng lúc lại là ngày giỗ của họ nên họ đến đây để đòi mạng.
Tử Long quay đầu lại nhìn tôi một chút, khẽ nhíu mày. Tôi lắc đầu, không nói gì cả, ra hiệu anh ấy tạm thời chưa cần ra tay. Nói thật, chúng tôi vốn cũng chẳng đặt nặng vấn đề về hai ma nữ này. Mục đích thật sự của chúng tôi là muốn xem xem phân thân Ma Vương rốt cuộc có xuống tay với học sinh trong phòng hay không?
Sự xuất hiện của cơn gió âm ban nãy đã khiến tất cả mọi người trong phòng học trở nên nghiêm túc lạ thường. Đặc biệt là giáo viên phụ trách, lúc này ông ta bỗng nở một nụ cười nham hiểm. "Ha ha ha... năm ngoái lớp chúng ta có hai bạn nữ rất xinh đẹp, nhưng không biết là ai bị dục vọng lấp não mà không chỉ lăng nhục hai bạn nữ ấy mà còn lấy luôn mạng của họ! Cũng chính bởi vì chuyện này mà một năm nay chúng ta đều sống dưới sự khống chế của họ. Tất cả mọi người đều đang đợi ngày này, nếu như hung thủ không tự mình đứng ra, tất cả chúng ta đều sẽ chết!"
Nếu vậy thì rõ ràng rồi. Quả nhiên Chung Tiểu Nguyệt và Lưu Thi Vũ bị cưỡng hiếp rồi giết chết, nhưng cho đến bây giờ họ vẫn chưa tìm được hung thủ. Nếu như họ tìm được thì đã rời khỏi nơi này từ lâu rồi.
Nhưng tôi không hiểu, tại sao họ lại không tìm được ra ai là người đã hại mình? Họ là hồn ma, có thể có được những thủ đoạn mà người thường không có, muốn tìm ra hung thủ cũng đâu phải chuyện khó?
Sau một thoáng im lặng, cuối cùng cũng có một người lên tiếng: "Hừ! Thầy cứ luôn miệng nói là do tụi tôi lăng mạ họ, thầy có bằng chứng gì không? Tôi còn nhớ rõ là trước đây thầy rất hay viện đủ loại lý do lý trấu để gọi họ đến phòng làm việc đấy! Nói không chừng chính là chuyện xấu do một số người mưu đồ gây rối nào đó gây ra!"
"Hỗn xược! Anh đừng có mà nói năng linh tinh!" Giáo viên đứng trên bục giảng nổi giận, nghiêm nghị mắng lại: "Tuy tôi quý hai em ấy, nhưng chưa từng có ý đồ không an phận, càng không thể làm ra những chuyện như giết người được! Đừng nói là giết người, ngay cả giết con gà tôi còn không xuống tay được!"
Người thầy giáo này tuy giải thích cật lực, nhưng dường như học sinh bên dưới chẳng có ai thèm tin. Lúc này tôi đang quan sát tình hình của hai ma nữ, bấy giờ họ không hề nhúc nhích, cứ ngồi thẳng lưng suốt như vậy, không dao động khí tức, cũng không phát ra bất kỳ tiếng động nào, giống như hai người đó không hề tồn tại vậy.
"Mọi người đừng làm ồn nữa, nghe tôi nói đây!" Ngay lúc bầu không khí có vấn đề, ông lão lớn tuổi nhất bỗng đứng dậy, vừa gõ cây gậy nặng nề xuống sàn nhà vừa hô, lúc ấy xung quanh mới yên tĩnh lại. Sau đó ông ta mới nói tiếp: "Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi đã âm thầm điều tra, hiện trường xảy ra vụ án chính là ở trong phòng học này! Sau đó, phòng học này bị người khác châm lửa đốt, mục đích chính là để thủ tiêu chứng cứ. Cho nên, chắc chắn hung thủ đang ở ngay trong số chúng ta. Ròng rã một năm trời vừa qua, chúng ta đều sống rất đau khổ, anh chị nào làm thì hãy chủ động đứng ra tự thú đi, nhất định phải khiến tất cả mọi người chết thì anh chị mới cam tâm ư?"
Ngữ điệu nói chuyện của ông lão rất đáng thương, hiển nhiên là ông ta cũng bị chuyện này giày vò không nhẹ. Thế nhưng điều tôi không ngờ đến chính là sau khi ông lão ấy lên tiếng, Trương Tam ngồi bên cạnh tôi cũng đứng dậy, lớn tiếng nói: "Khốn kiếp, tên nào hại người ta thì tự mình đứng ra đi! Mày xem xem mày đã hại bọn tao thành thế nào đây này, có nhà mà không thể về, ngay cả vợ cũng chạy theo người khác rồi! Nếu để tao biết là ai hiếp chết hai người họ, tao sẽ không tha cho kẻ đó!"
"Đúng! Anh nói không sai, nếu để chúng ta biết hung thủ là ai, ông đây cũng sẽ không tha cho hắn, nhất định phải băm vằm hắn ra thành thịt vụn!" Một người khác đứng dậy phụ họa.
"Tôi còn bị thằng anh ruột lừa vào đây cơ, vốn dĩ tôi đang có một công việc ngon lành, nhưng bởi vì gã ta lừa tôi vào đây là người chết thay, nên giờ tôi chẳng còn cái gì nữa cả! Mối thù này nhất định phải tính lên đầu hung thủ! Chúng ta mà tìm được ra hắn, thì tra tấn hắn cho đến chết thì thôi, để bồi thường cho một năm giày vò của chúng ta vừa qua!"
...............
Sự việc ngày càng mất kiểm soát, đến nửa sau cuộc nói chuyện, mọi người đã bắt đầu ném đồ đạc tứ tung để trút giận. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tình cảnh bắt đầu hỗn loạn hết cả lên.
Nhưng khi tôi và Tử Long nhìn thấy cảnh này, hai chúng tôi lại lộ ra nụ cười mừng rỡ. Bầu không khí của phòng học khác thường không phải do họ cãi vã nhau mà là do họ đang phóng thích tất cả ác niệm của mình ra ngoài, họ đều muốn giết chết hung thủ kia, thậm chí muốn tra tấn hắn.
Vẻ mặt của mỗi người đều cực kỳ hung ác, rõ ràng họ đã bị tâm ma trong cơ thể khống chế. Đã trải qua một năm giày vò, tâm lý của họ đã vặn vẹo từ lâu. Mà con rối mà phân thân của Ma Vương cần chính là những người có tâm ma nặng trong cơ thể như thế này.
Nói như vậy thì nhất định phân thân Ma Vương sẽ đến, cho dù hôm nay không đến thì chắc chắn ngày khác sẽ đến.
"Các bạn, ông thầy chủ nhiệm chó chết này vừa nhìn là đã biết không phải người tốt rồi! Chớ nhìn ông ta ăn mặc lịch sự, tôi nghe nói ông ta thường xuyên quấy rối các học sinh nữ đấy! Rất có thể hai bạn nữ kia đã bị ông ta làm nhục!" Trong khung cảnh nhốn nháo, bỗng nhiên có một người chĩa mũi dùi lên thầy giáo đứng trên bục giảng.
"Đúng, nhất định là ông ta! Tên khốn kiếp này nhìn trông háo sắc lắm, chúng ta dạy dỗ cho ông ta một trận, nói không chừng ông ta sẽ khai ra đấy!" Một học sinh khác cũng hùa theo.
Hai người này vừa dứt lời, mười mấy học sinh bèn lập tức xông lên. Vị giáo viên kia không có cơ hội chạy trốn, vì cửa trước và cửa sau đều đã bị khóa. Ông ta vừa mới xông đến chỗ cửa thì đã bị mười mấy học sinh xông đến đánh cho ngã lăn ra đất.
Mười mấy học sinh này như bị phát điên, họ không chỉ đấm đá tay chân mà còn dùng cả gậy để nện lên người, thậm chí còn cầm cả cái xẻng để đập xuống đầu ông thầy giáo.
Vị thầy giáo kia vừa hốt hoảng tri hô vừa liều mạng xin tha: "Tôi không có hại hai em ấy, không phải tôi, thật sự không phải tôi! Van xin mọi người, đừng đánh nữa, đánh nữa là chết người đấy!"
Giọng của ông ta càng ngày càng nhỏ, tựa như đã không còn phát ra được tiếng nữa. Nhưng những học sinh này không có ý định dừng tay, trái lại càng đánh càng kích động, cứ như muốn đánh chết luôn ông thầy này ngay tại chỗ.
Tôi có thể trông thấy cảm xúc thể hiện trên khuôn mặt họ lúc này: thù hận, nhưng sung sướng nhiều hơn.
Ma sinh ra từ tâm, hóa ra kẻ thù kinh khủng nhất chính là do tâm ma của chúng ta sinh ra. Bồ Tát Địa Tạng Vương nói không sai, trong cơ thể mỗi người đều có tâm ma, người có thể khống chế tâm ma là người có tố chất tâm lý mạnh mẽ và hoàn toàn bình thường.
Nếu như không thể khống chế tâm ma trong cơ thể thì đó chính là kẻ khác loài. Mà oán khí của họ và thù hận của họ càng lớn mạnh thì Ma Vương cũng sẽ càng lớn mạnh theo. Đây chính là điểm kinh khủng của ma, không phải dần dần biến mất mà là càng ngày càng bành trướng. Điều này cũng chứng minh cho câu nói của Đạo môn: Đạo cao một thước, Ma cao một trượng!
Tất cả những người bên trong phòng học đều đang kích phát tâm ma trong cơ thể mình. Họ của bây giờ đều vô cùng điên cuồng, hung hăng, xằng bậy, hỗn xược. Mà những tâm ma được họ phóng thích ra ngoài không những không khiến họ cảm thấy đau đớn, trái lại còn khiến họ vô cùng thoải mái. Cảm giác này giống như họ cuối cùng cũng được giải phóng sau khi bị cuộc sống cực khổ đè nén bấy lâu.
Nhân lúc hỗn loạn, tôi bèn âm thầm kết đạo chỉ, nhanh chóng lướt qua mắt mình, mở thiên nhãn ra. Ban nãy tôi mới chỉ mở mắt âm dương, mà mắt âm dương chỉ có thể trông thấy hồn ma yêu tà các kiểu.
Hiện giờ tôi đã mở thiên nhãn ra, xem xem xung quanh có khí của Ma Vương hay không. Quả nhiên, sau khi tôi mở thiên nhãn ra, phát hiện đang có từng luồng hắc khí tà ác bay lơ lửng bên trên phòng học.
Những luồng hắc khí tà ác này tỏa ra từ chính những người trong phòng học, sau đó chúng bắt đầu dung hợp với nhau, chỉ qua vài phút ngắn ngủi, tôi đã cảm nhận được một luồng khí tà ác và ngột ngạt kinh khủng.
Luồng khí tà ác tụ tập càng nhiều, người trong phòng học sẽ càng điên cuồng hơn. Hắc khí tà ác này đều có thể cung cấp sức mạnh khủng bố cho phân thân Ma Vương.
Bởi vậy nên tôi tin nhất định phân thân của Ma Vương sẽ xuất hiện.
Đúng lúc này, hai ma nữ kia bỗng bay đến chỗ bục giảng. Tôi chỉ có thể trông thấy nửa khuôn mặt đã bị tóc dài che khuất của họ, quả thật rất xinh đẹp, nhưng lại trắng nhởn như không có lấy màu máu. Đặc biệt là nụ cười của họ, âm u mà rợn gáy.
Nhưng khi tôi trông thấy họ như thế, lập tức phát giác ra điều bất thường, bởi vì trên người họ cũng đang tỏa ra hắc khí tà ác.

Bình Luận

0 Thảo luận