Ảo ảnh đột nhiên xuất hiện trên biển này quả thật đã khiến tất cả chúng tôi phải ngỡ ngàng. Chỉ riêng Diệp Chu Tinh đã từng thấy một lần nên trông có vẻ khá lạnh nhạt. Còn tôi trước đây cũng đã được nghe lão Trần đề cập đến kỳ quan này, lúc ấy cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
Bây giờ được tận mắt chứng kiến, phải nói là kinh hãi gấp trăm lần so với lúc trước. Ảo ảnh xuất hiện trước mắt cứ lơ lửng bên trên vòng xoáy khổng lồ, tạo thành một không gian độc lập. Cảnh tượng bên trong khác một trời một vực so với quang cảnh xung quanh.
Không gian bên trong ảo ảnh vừa tối vừa ẩm ướt, giống như đang ở trên một hòn đảo biệt lập tối tăm vậy. Phóng tầm mắt ra xa, không nhìn thấy bất kỳ sắc xanh nào của thực vật, tựa như thảm thực vật và thổ nhưỡng bên trên đảo đều tối đen vậy.
Ngay phía trước hòn đảo biệt lập là một bến cảng, trông có vẻ rất đìu hiu, chỉ có một cái cổng đá. Men theo cổng đá đi lên đảo có thể trông thấy một con đường nhỏ lát đá phiến.
Hai bên đường không có cây cối, chỉ có một hàng đèn hình đầu lâu, ánh đèn leo lét khiến người ta có cảm giác bí bách. Diện tích hòn đảo biệt lập này không rộng, trên đỉnh hòn đảo còn có thể trông thấy một cung điện bằng đá cũ nát.
Mà bên mặt sát với vách đá của cung điện này có thể trông thấy vô số cột đá khổng lồ nhô lên, cây nào cây nấy rực rỡ muôn màu, cảm giác còn chiếm nhiều diện tích hơn cả hòn đảo biệt lập. Nhưng những cây cột đá khổng lồ này không phải nhô lên từ đất bằng, mà nhô ra từ trong nước biển.
Mỗi cây cột đá ít nhất cũng phải cao mấy chục mét, cao gần ngang bằng hòn đảo. Mà trên đỉnh những cây cột đá này lại cho xây một căn nhà đá nhỏ. Chúng tôi nhìn từ ngoài vào có cảm giác như có người khổng lồ đặt những căn nhà đá nhỏ đó lên trên cây cột đá vậy.
Giữa từng căn nhà đá này có hai sợi xích sắt nối với nhau, ngoài ra còn có thể trông thấy ánh đèn dầu loáng thoáng hắt ra từ trong căn nhà đá, chứng tỏ bên trong có người ở.
"Quả là quá thần kỳ, nào ai ngờ sào huyệt đích thực của Linh tộc lại ở bên trong một không gian khác ở ngay trên biển như thế này chứ! Cũng không biết rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn đến nhường này, có thể tạo ra một không gian độc lập ngay trên mặt biển. Người có thủ đoạn bậc này, e là đạo hạnh đã đạt đến trình độ tiên gia rồi?" Hiểu rộng biết nhiều như lão quỷ mà khi nhìn thấy cảnh này cũng không kìm được phải thốt lên.
Tôi mỉm cười, "Bất kể là không gian do ai tạo ra, chúng ta cũng nhất định phải đi vào! Chỉ có tiến vào trong không gian của Linh tộc mới có thể giúp được Tử Long!"
"Được!" Lão quỷ định thần lại rồi nghiêm túc gật đầu, "Giờ có con thuyền này rồi, chúng ta lập tức tiến vào không gian của Linh tộc thôi! Diệp Chu Tinh, phiền cô đi trước dẫn đường!"
Nhưng nào ngờ, Diệp Chu Tinh lại mỉm cười lắc đầu, chẳng nói chẳng rằng đi đến bên cạnh Tử Long, nhẹ nhàng in lên trán anh ấy một nụ hôn. Đến lúc cô ấy ngẩng đầu lên, tôi chợt thấy có giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.
Ánh mắt Diệp Chu Tinh nhìn Tử Long tràn ngập vẻ dịu dàng, và hơn thế nữa là sự lưu luyến không rời. Lúc mọi người còn chưa kịp hồi hồn lại, Diệp Chu Tinh đã khẽ dịu dàng thủ thỉ với Tử Long bấy giờ vẫn còn đang hôn mê: "Tử Long, Tinh Tinh không thể đi cùng với anh được nữa. Anh có biết không, trước đây em đã dự tính ổn thỏa cả rồi, đợi đến khi các anh thống nhất Đạo môn, chúng ta sẽ đến một buôn làng nhỏ mà ở đó không ai quen biết chúng ta, rồi ẩn cư ở đó, sống một cuộc sống bình thường và già đi cùng nhau. Thế nhưng có lẽ ông trời đố kỵ chúng ta chăng, ông ấy tàn nhẫn khiến anh phải chịu mọi nỗi đau đớn, sau đó ép chia cắt chúng ta âm dương hai ngả. Có lẽ đời này chúng ta đã định sẵn là chỉ có duyên mà không có phận rồi."
Diệp Chu Tinh nói xong lại bắt đầu cười ngây ngô, vừa bật cười vừa rơi lệ, dáng vẻ đau lòng ấy khiến người nhìn mà buồn bã. Mà giờ tôi đại khái cũng đoán được một ít, chắc chắn Diệp Chu Tinh đã xảy ra chuyện gì đó.
Nhưng bây giờ là thời gian của cô ấy và Tử Long, tôi không có tư cách đi quấy rầy họ. Đúng lúc này, tôi lại phát hiện ra một điều thú vị, ấy là Lý Tiêu Vũ đứng ở bên cạnh lại đang len lén gạt nước mắt.
Tôi có thể nhìn ra, cô ấy không phải đang đố kỵ, mà hình như là đang đau lòng cho Diệp Chu Tinh. Nghĩ vậy, tôi bèn đi đến trước mặt Lý Tiêu Vũ. Cô ấy thấy tôi bước đến bèn vội vã lau khô nước mắt, đồng thời muốn xoay người đi để né tôi.
Thấy động tác của cô ấy, tôi đại khái đoán ra được, có lẽ lúc tôi và lão quỷ đi vịnh Trầm Thủy, Diệp Chu Tinh đã nói cho Lý Tiêu Vũ nghe bí mật gì đó.
Nghĩ đến đây, tôi vội vàng kéo Lý Tiêu Vũ lại, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, không để cho cô ấy né mình: "Tiêu Vũ, rốt cuộc Diệp Chu Tinh đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Tiêu Vũ ngay lập tức lộ vẻ khó xử, tay vân vê môi như thể muốn nói lại thôi. Ánh mắt cô ấy bất giác trốn tránh tôi trong vô thức, sau đó nhìn về phía Diệp Chu Tinh.
Diệp Chu Tinh cũng nghe thấy giọng tôi nên mới quay đầu nhìn tôi rồi cười khổ: "Sơ Cửu, tôi phải liều mình mới trốn ra được từ trong tay Đoạt Phách. Hắn đã lấy đi trái tim của tôi, khiến tôi phải dùng bí thuật của bộ phận đặc biệt để gắng gượng đến bây giờ. Cho nên, Tử Long xin nhờ cậy vào mọi người!"
Nghe Diệp Chu Tinh nói vậy, tôi khiếp sợ đến nỗi không thốt lên được lời nào. Bởi vì tôi chưa từng nghĩ rằng Diệp Chu Tinh đã không còn trái tim nữa, cô ấy khổ sở gắng gượng đến bây giờ chỉ là do sử dụng bí pháp để chống đỡ cho thân thể của mình mà thôi.
Thảo nào lần đầu tiên gặp lại nhau tôi đã trông thấy sắc mặt của cô ấy rất trắng, trắng bệch, thân thể cũng rất suy yếu. Lúc đó tôi đã cảm thấy cô ấy có vẻ gì đó là lạ, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến thế.
Đã không còn tim nữa, lại sử dụng bí pháp, thì cho dù có là Đại La thần tiên thì cũng chẳng cứu được nổi. Diệp Chu Tinh đã lên kế hoạch cho tất cả những thứ này, cho nên mới nhắc nhở chúng tôi sau khi tiến vào Linh tộc nhất định cần phải cẩn thận, hóa ra là bởi vì bản thân cô ta không thể nào gắng gượng được cho đến khi Tử Long thức tỉnh.
Nghĩ vậy, thâm tâm tôi buồn bã vô cùng, muốn nói điều gì đó với cô ta, nhưng môi cứ mấp máy, không nói ra được câu nào.
Ngay khi bầu không khí trở nên trầm lặng, lão quỷ lập tức tiếp lời: "Diệp Chu Tinh, có còn cơ hội nào không?"
"Không còn nữa rồi." Diệp Chu Tinh lắc đầu cười: "Bí pháp tôi sử dụng là do tổ chức 093 truyền lại cho các nhân viên ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sử dụng khi cần phải bảo vệ tính mạng. Tôi không cầm cự được bao lâu nữa, cánh cổng không gian này sẽ biến mất sau mười lăm phút nữa. Mọi người hãy đi vào ngay đi, nếu không sẽ phải chờ tới buổi tối ngày mai. Thời gian trì hoãn càng dài, Tử Long của tôi sẽ càng gặp nguy hiểm."
Lúc nhắc đến Tử Long, ngữ khí của Diệp Chu Tinh bèn dịu dàng hẳn lại.
"Không!" Lý Tiêu Vũ lúc này cũng bùng nổ, cô ấy cắn răng nhìn Diệp Chu Tinh: "Cô đi cùng với chúng tôi, cho dù chết, tôi cũng muốn cô ở bên Tử Long. Tôi muốn người đầu tiên anh ấy mở mắt ra trông thấy chính là cô!"
"Tiêu Vũ nói đúng đấy!" Tôi tiếp lời: "Mạng của Tử Long là do cô đổi lấy, cô là người mà anh ấy yêu nhất. Cho dù phải rời khỏi đây thì cũng phải để anh ấy trông thấy cô một lần cuối cùng. Ít nhất cũng phải để Tử Long cho cô một danh phận chứ!"
"Cảm ơn mọi người!" Diệp Chu Tinh mỉm cười, đoạn quay sang Lý Tiêu Vũ, "Lý Tiêu Vũ, những gì cô đã đồng ý với tôi, cô nhất định phải làm được đấy! Lúc ở Thần Tiên Trai, Tử Long biết tôi lén lút đưa tin mật báo, nên lúc trở về anh ấy đã đưa tôi đi phương Nam. Anh ấy bảo, anh ấy không giết tôi, nhưng đời này không thể nào tha thứ cho tôi được. Khi nào anh ấy tỉnh lại, cô phải nói cho anh ấy biết rằng tôi còn sống, ít nhất thì tôi vẫn sẽ sống mãi trong trái tim anh ấy! Khụ khụ..."
Càng về sau, giọng Diệp Chu Tinh càng nhỏ dần, hơi thở cũng ngày một yếu, thậm chí yếu đến mức bắt đầu ho khan. Ngay cả hai chân cũng đứng không vững nữa, sau khi loạng choạng vài bước, một tay phải chống lên thân thuyền mới miễn cưỡng đứng vững được.
Lý Tiêu Vũ muốn đi đến dìu Diệp Chu Tinh nhưng bị cô ta ngăn lại. Diệp Chu Tinh ngẩng đầu lên vẫy tay với chúng tôi, hé môi cười: "Tử Long của tôi xin nhờ cậy vào mọi người rồi!"
Dứt lời, đầu cô ấy đã chìm vào trong nước biển. Ba người chúng tôi không phản ứng lại kịp, đến khi chúng tôi hốt hoảng xông tới thì đã trông thấy thân thể cô ấy dần dần chìm vào trong làn nước biển lạnh buốt.
Khuôn mặt thanh tú trắng bệch kia vẫn còn đang mỉm cười, mãi cho đến khi thân thể của cô ấy hoàn toàn biến mất trong tầm mắt chúng tôi...
Tôi không nhảy xuống vớt Diệp Chu Tinh lên, bởi vì tôi biết đây là sự lựa chọn của cô ấy. Cô ấy là một người yêu tự do, có thể vùi thây nơi biển cả âu có lẽ cũng là kết cục tốt nhất của cô ấy.
Lý Tiêu Vũ đã khóc không thành tiếng từ lâu, tâm trạng ai cũng sầu muộn. Nhưng tôi tự nói với mình, chỉ cần chuyện của Ma Vương vẫn chưa được giải quyết thì chúng tôi vẫn còn có thể phải đối mặt với sinh ly tử biệt nhiều hơn nhiều.
Lần này là Lạc - anh bạn vu sư Đại Mạc và Diệp Chu Tinh, lần sau không biết sẽ là ai nữa? Tôi không dám nghĩ tiếp, bởi vì đây chính là con đường mà đám người tu đạo chúng tôi phải đi. Không tới cuối cùng thì không thể bỏ cuộc.
Lão quỷ lúc này cũng đã đỏ hoe cả mắt, ông ta cảm thán: "Đám các cô các cậu, bất kể là nam hay nữ đều là anh hùng trong mấy chục năm Đạo môn nhiễu nhương. Đời này tôi chứng kiến cảnh Đạo môn rung chuyển và chiến loạn, cũng nhìn thấy Đạo giáo dần dần biến mất, nhưng chính bởi vì có các cô cậu mà Đạo giáo mới có tia hi vọng như bây giờ! Bộ xương già này của tôi chưa từng khâm phục được mấy người, nhưng các cô các cậu đều khá lắm!"
Cách an ủi của lão quỷ lúc này nghe chừng rất tang thương, nhưng chúng tôi phải dùng đến cách như vậy để cổ vũ chính mình. Con đường mà ít người kiên trì, chắc chắn sẽ khó khăn muôn trùng. Mà những khó khăn và đau khổ đó, chính là Đạo mà chúng tôi tìm kiếm.
Tôi thở dài một hơi, cố gắng để bản thân giữ vững nụ cười, lớn tiếng cổ vũ: "Sau khi trải qua bao khó khăn cực khổ, lúc này chúng ta chỉ còn cách sào huyệt của Linh tộc có một bước mà thôi! Chúng ta không thể quên nhiệm vụ lần này của chúng ta, đó chính là thanh tẩy sức mạnh tà ác trong cơ thể Tử long! Cho nên đây chính là chuyện tốt, chúng ta phải học cách quên đi nỗi khổ, có như vậy mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn và đi được xa hơn! Đi thôi, giờ chúng ta sẽ đi tìm ao máu Hồng Liên ở cuối sông Minh Hà!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận