Tay Vương Lỗi đâm thủng lồng ngực tôi tựa như một con dao nhọn. Sau cơn đau kịch liệt lúc ban đầu, tôi chẳng còn cảm nhận được cơn đau nào nữa, ngay cả nhịp đập của tim cũng không cảm nhận được.
Tôi không phản kháng, cũng không giãy giụa, chỉ túm chặt lấy tay Vương Lỗi. Máu tươi ấm nóng chảy xuống tay, khiến tôi cảm nhận được nhiệt độ của dòng máu chảy trong cơ thể đang lạnh dần, giống như trái tim tôi hiện tại.
Tôi trợn trừng mắt, sững sờ nhìn Vương Lỗi, muốn bắt anh ta nói cho tôi đáp án, tại sao anh ta lại ra tay với tôi? Người đang ở trước mặt tôi, tôi không thể nào nhận nhầm được, anh ta chính là Vương Lỗi, đặc biệt là mùi tỏi bốc ra từ trong miệng anh ta, không ai giả mạo được.
Vương Lỗi đang mặt đối mặt với tôi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nham hiểm: "Lý Sơ Cửu, cậu chết rồi thì sẽ không cảm nhận được cái đau nữa. Lỗi gia tôi đang giúp cậu giải thoát, cậu không phải là đối thủ của phân thân Ma Vương đâu! Chết sớm siêu sinh sớm, đừng lãng phí thời gian nữa! Í... Mẹ, cậu đừng có nhìn Lỗi gia đây như thế, Lỗi gia sẽ cười phá lên mất. Chao ôi..."
Vương Lỗi càng nói càng lạ, nói xong câu cuối cùng thì không nhịn được nữa, bất đắc dĩ cười phá lên. Còn tôi của lúc này vẫn ở trong trạng thái chết máy, không hiểu rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì, chỉ biết là giờ tay anh ta vẫn đang thọc xuyên qua lồng ngực tôi.
"Anh Cửu, cậu buông tay ra đi, cậu túm chặt thế, chẳng may lát nữa cô nàng kia đến thì lại hiểu nhầm hai ta có gì đó mờ ám đấy!" Tôi vẫn còn đang đơ người ra thì Vương Lỗi bỗng vừa dí dỏm nói vừa giật mạnh tay trở về.
Bởi vì trên tay anh ta có dính máu nên rất trơn, tôi không túm được chặt, thành ra túm hụt. Sau khi Vương Lỗi rút tay ra khỏi lồng ngực tôi, tôi cảm giác tim mình như bị móc rỗng ra vậy, nên ngay lập tức đưa tay bịt kín lồng ngực lại theo phản xạ.
Nhưng tôi còn chưa kịp quan sát vết thương trên lồng ngực thì Vương Lỗi đã bá cổ tôi, cụng trán nhau, nhanh chóng thì thầm: "Anh Cửu, Lỗi gia tôi đưa đồ vật quan trọng nhất của tôi cho cậu rồi đấy! Nhiệm vụ tìm kiếm người được bánh xe vận mệnh lựa chọn xin nhờ cả vào cậu! Ban nãy tôi cảm nhận được dị tượng bên trong bánh xe vận mệnh, cả ba phân thân Ma Vương đều đã thức tỉnh, chứng tỏ kiếp nạn Ma Vương đã bắt đầu. Ba phân thân Ma Vương chắc chắn sẽ dung hợp nuốt chửng lẫn nhau, phân thân cuối cùng còn sống chính là Ma Vương mạnh nhất tam giới. Chúng ta cho dù có đứng vào hàng lớp tiên cũng không phải đối thủ của hắn. Chỉ có người được bánh xe vận mệnh chọn trúng mới có thể phong ấn Ma Vương. Cậu và Tử Long đều không phải người được bánh xe vận mệnh lựa chọn, nhưng trong bánh xe vận mệnh có xuất hiện hình ảnh của hai người các cậu, chứng tỏ người được bánh xe vận mệnh lựa chọn đang ở bên cạnh hai người. Tôi vừa phong ấn bánh xe vận mệnh ở bên trong trái tim của cậu, một khi cậu gặp được người được bánh xe vận mệnh lựa chọn, nó sẽ tự động giải trừ phong ấn. Đến lúc đó, bất kể thế nào cũng phải bảo vệ tính mạng của người đó, biết chưa?"
Vương Lỗi nói vừa dài vừa nhanh, tôi không có thời gian để sắp xếp thông tin lại từ đầu, chỉ có thể nhớ những nội dung chính. Nhưng có vẻ Vương Lỗi vẫn chưa nói hết, ngay khi tôi định mở miệng dò hỏi anh ta thì anh ta lại nhanh chóng nói tiếp: "Anh Cửu, kiếp nạn Ma Vương đã bắt đầu rồi! Kiếp nạn Ma Vương, ngàn năm mới có một lần. Kết cục chỉ có hai, một là chúng ta thắng, tam giới thái bình; hai là chúng ta thua, tam giới sinh linh đồ thán! Hiện giờ ở chỗ Lỗi gia tôi đã không còn an toàn nữa, phân thân Ma Vương nhất định sẽ giết tôi trước, hắn sợ tôi tìm được người được bánh xe vận mệnh lựa chọn sẽ phong ấn hắn lại. Một khi Lỗi gia tôi trở về Trung Quốc, chúng nhất định sẽ ra tay. Cho nên, bánh xe vận mệnh ở trong tay cậu mới là an toàn nhất. Nhớ kỹ, chuyện này không được kể với ai, chỉ có tôi và cậu là biết. Càng ít người biết chuyện, cậu sẽ càng an toàn! Phân thân Ma Vương khó đối phó hơn cậu nghĩ nhiều, cho dù ba chúng ta góp sức cũng không phải đối thủ của hắn! Nhớ kỹ lời Lỗi gia tôi từng nói, con người nhất định sẽ thắng được ông trời. Yêu ma quỷ quái có lợi hại đến đâu, cuối cũng thiên hạ cũng vẫn bị loài người thống trị. Nhất định phải phát huy sức mạnh lớn nhất của Đạo giáo, bằng không chúng ta không thể nào thắng được! Anh Cửu, nhớ kỹ những lời tôi nói với cậu ngày hôm nay, nghe rõ chưa?"
Lúc Vương Lỗi nói đến đoạn sau là đầu tôi đã nặng trịch rồi. Hơn nữa tốc độ nói của anh ta quá nhanh, cứ như hòa thượng đang niệm kinh ấy, nghe mà khiến người ta buồn bực khó chịu.
Vất vả lắm mới nghe được hết những gì anh ta nói, cuối cùng tôi cũng không gượng được nữa, cơn buồn ngủ mấy ngày nay đột nhiên kéo đến, mí mắt nặng trĩu, rồi lăn ra ngủ thiếp đi.
Trong suốt khoảng thời gian tôi mê man, những lời Vương Lỗi nói đều lặp đi lặp lại trong đầu tôi. Thật ra lúc trước tôi không ấn tượng quá nhiều với những gì anh ta nói, chỉ nhớ được đại khái, thậm chí còn bỏ quên rất nhiều chi tiết nhỏ. Nhưng giờ đây khi tôi đang ở trạng thái hôn mê, tôi bỗng nhiên có thể nhớ được từng lời Vương Lỗi căn dặn, đến mức thuộc làu làu.
"Sao lại có chuyện kỳ quái được như thế nhỉ?" Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả chính là ý thức của tôi vẫn còn tỉnh táo, như kiểu đang nhập thiền ấy. Tuy ý thức thì tỉnh táo, nhưng không thể nào khống chế thân thể của mình, cảm giác như đang ở bên trong một không gian tối om rộng vô biên.
"Sơ Cửu, em sao thế? Mau tỉnh lại đi!" Khi tôi còn đang suy ngẫm về cái không gian kỳ diệu này thì nghe thấy Tử Long đang hốt hoảng gọi tên tôi, đồng thời ra sức lay người tôi.
Nhất thời tôi cảm giác cả người không được thoải mái, đồng thời mở mắt ra. Ngay khoảnh khắc mở mắt ra, tôi đã trông thấy Tử Long và A Cẩu đang vây quanh tôi, lo lắng hỏi han.
Tôi không trả lời họ ngay mà liếc mắt nhìn quang cảnh xung quanh, chỗ này chính là hành lang của căn Nhà Gió, cũng chính là nơi tôi bị ngất. Nhưng những gì tôi vừa trải qua rốt cuộc là nằm mơ hay là thật vậy?
"Sơ Cửu, em làm sao thế? Đang yên đang lành sao lại ngất ở trên hành lang? Có phải em gặp phải cái gì không? Nhất định phải nói cho anh biết đấy!" Tử Long lo lắng cho tôi quá, nên ngữ khí cũng thành ra hơi nặng nề.
Tôi lắc đầu cười: "Tử Long, em không sao, chắc là ban nãy uống nhiều quá, lại cộng thêm hứng gió lạnh nên mới ngủ quên mất thôi."
Tử Long và A Cẩu đều là hai người tôi hết mực tin tưởng, nhưng Vương Lỗi đã nói rồi, chuyện này chỉ có tôi và anh ta biết. Càng nhiều người biết, tôi sẽ càng dễ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, bánh xe vận mệnh chính là cách duy nhất để đối phó Ma Vương. Nếu như bánh xe vận mệnh bị cướp đi, vậy thì thật sự sẽ chẳng còn ai có thể đối phó Ma Vương nữa.
Bởi vậy nên tôi mới không kể cho họ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ đơn giản tìm một cái cớ để lấp liếm cho qua. Huống hồ tôi cũng không biết những gì vừa xảy ra ban nãy có phải là do tôi nằm mơ hay không.
Nghe thấy tôi giải thích như thế, Tử Long cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ vỗ vai tôi rồi nói: "Sơ Cửu, nhớ kỹ, bất kể có chuyện gì cũng phải nói với anh đấy!"
"Được!" Tôi gật đầu cười: "Tử Long, yên tâm đi, nếu như quả thật có chuyện gì, nhất định em sẽ nói cho anh biết, bởi vì chúng ta là người thân, là huynh đệ của nhau mà!"
Tử Long mỉm cười đáp lại, nét dịu dàng và cảm động đong đầy đáy mắt. Đây chính là cách chúng tôi ở chung với nhau, không cần phải nói quá nhiều. Tất cả tình cảm đều đã thể hiện bên trong ánh mắt.
Sau đó, Tử Long và A Cẩu mới dìu tôi lên, trở lại căn Nhà Gió. Tôi nhìn thử sắc trời, đã quá nửa đêm, chỉ chừng một hai tiếng nữa là trời sáng.
Sau khi trở về, tôi bèn để cho họ đi nghỉ ngơi, còn mình thì ở lại gác đêm. Nhưng có nói thế nào Tử Long cũng không chịu đi nghỉ, cứ đòi ở lại gác, sợ có chuyện gì khác xảy ra.
Tôi biết tính anh ấy cố chấp, nên cũng chẳng đi khuyên nhủ nữa, mà quay sang đi tìm Vương Lỗi. Tôi muốn chứng minh một điều, xem tất cả những gì xảy ra ban nãy có phải là thật hay không.
Tôi gõ cửa phòng, chỉ một thoáng sau Thạch Minh Thánh Hàm đã ra mở cửa. Thấy người gõ cửa là tôi, cô ta ngáp một cái rồi cười hỏi: "Sơ Cửu, đã muộn như thế này, có chuyện gì không?'
"Không có." Tôi lắc đầu cười, "Tôi muốn thăm xem Lỗi gia thế nào rồi?"
"Sơ Cửu, cậu yên tâm đi, hắn không có việc gì đâu, ngủ ngon lắm, nãy giờ chưa tỉnh lại lần nào, y như heo ấy!"
Không có được đáp án mà mình mong muốn, nên tôi cũng không hỏi nhiều, đành gật đầu cười: "Thạch Minh Thánh Hàm, vất vả cho cô rồi, chăm sóc cho Vương Lỗi cẩn thận nhé."
Nói xong, tôi chủ động lui ra, tìm cho mình một căn phòng trống, bật đèn lên, lập tức cởi áo ra, bắt đầu kiểm tra chỗ lồng ngực.
Không có bất kỳ vết sẹo nào, nhưng bên trên có lưu lại một vòng sáng nho nhỏ, độ lớn tương đương đồng tiền Ngũ Đế, giống như đồ đằng bánh xe vận mệnh vậy, hơn nữa đồ đằng này còn là thêu lên trên, bởi vì bất kể tôi có xoa hay vò như thế nào thì đồ đằng bánh xe vận mệnh này cũng không có dấu hiệu phai màu.
Quan sát mấy lần xong tôi mới dám xác định đồ đằng này giống bánh xe vận mệnh của Vương Lỗi y như đúc. Nói cách khác, cảnh tượng xuất hiện lúc trước không phải là mơ, mà là có thật.
Nếu như thế thì thật ra Vương Lỗi đã tỉnh, nhưng lại giả bộ ngủ, chính là vì muốn tìm cơ hội để phong ấn bánh xe vận mệnh vào trong lồng ngực tôi. Ban nãy tôi có để ý trạng thái của Thạch Minh Thánh Hàm, trông cô ta rất mệt mỏi, chắc chắn đã ngủ chợp mắt giữa chừng. Với cơ trí của Vương Lỗi, có lẽ anh ta đã nhân lúc Thạch Minh Thánh Hàm ngủ để xuất hiện.
Nhưng nếu như những lời ban nãy Vương Lỗi nói với tôi là thật, vậy thì có nghĩa là kiếp nạn Ma Vương đã bắt đầu! Anh ta nói anh ta từng trông thấy dị tượng trong bánh xe vận mệnh, nói rằng cả ba phân thân Ma Vương đã thức tỉnh, hay nói cách khác, phân thân giết chóc mạnh nhất cũng đã tỉnh dậy rồi.
Ba phân thân Ma Vương đều đã xuất hiện, vậy thì sau đó nhất định họ sẽ dung hợp, nuốt chửng lấy nhau. Chỉ là đến bây giờ tôi vẫn chưa biết phân thân đại diện cho giết chóc là ai, cho nên điều có thể làm hiện giờ là nhanh chóng trở về đối phó chủ nhân của Đoạt Phách.
Vốn dĩ tôi còn từng ảo tưởng phân thân giết chóc kia có lẽ sẽ không sinh ra, nhưng xem ra bây giờ chúng tôi đã không còn cách nào để tránh khỏi điều đó được nữa. Hiện giờ ngoại trừ việc phải đối phó với chủ nhân của Đọat Phách thì còn phải lặng lẽ tìm kiếm người được bánh xe vận mệnh lựa chọn, chuẩn bị cả hai phương án.
Vương Lỗi đã phong ấn bánh xe vận mệnh trong cơ thể tôi, một khi tôi gặp được người được bánh xe vận mệnh lựa chọn, bánh xe vận mệnh sẽ tự giải trừ phong ấn. Nếu như vậy thì dễ tìm được người đó rồi.
Giờ việc chúng tôi có thể làm bây giờ chính là đợi trời sáng, nhanh chóng trở về Đạo giáo Trung Hoa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận