Giọng nói này rất sắc bén, hiển nhiên là cố tình ma sát dây thanh quản nên mới phát ra được âm thanh như thế. Mà tôi lại chẳng lạ gì giọng nói này, chính là giọng của Câu Hồn, Đoạt Phách.
Câu Hồn, Đoạt Phách chính là hai kẻ phụ giúp việc cho kẻ bí ẩn kia. Bọn chúng bất ngờ xuất hiện như thế này, chứng tỏ Linh Trường Sinh cũng không còn tim nữa.
Tôi càng nghĩ càng thấy lo sợ, ngay cả Linh Trường Sinh là cao nhân như thế mà cũng không phải đối thủ của kẻ bí ẩn kia, vậy thì kẻ đó phải khủng bố đến mức nào cơ chứ?
Sự xuất hiện của Câu Hồn, Đoạt Phách khiến mặt Linh Trường Sinh trắng bệch cả ra. Nhưng ông ta nhanh chóng định thần lại, không ngừng lắc đầu với tôi, trong giọng nói còn có chút áy náy: "Lý Sơ Cửu, e là ta không giúp cậu được rồi, hắn vẫn tìm được ta."
Sau khi nói chuyện, Linh Trường Sinh ngay lập tức quay đầu nhìn về phía mẹ tôi: "Thánh nữ, đã nửa đời rồi, ta thật sự rất muốn biết đáp án, tại sao khi đó em lại chọn Long Ngạo Thiên?"
Mẹ tôi lộ vẻ mặt đau thương, khi nhìn Linh Trường Sinh, ánh mắt của bà lại trở nên hơi mê man. Mẹ tôi mấp máy tôi, sau cùng mở miệng nói: "Linh Trường Sinh, ông có biết không, tôi luôn muốn sống một cuộc sống của người bình thường. Ông có thể cho tôi tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời, nhưng lại không cho tôi được cuộc sống bình phàm mà tôi mong muốn. Chỉ vì ông là vị vua vĩ đại nhất từ trước đến nay của Linh tộc. Nếu như quả thật có kiếp sau, tôi hi vọng chúng ta có thể gặp lại nhau trong thế giới bình phàm!"
"Ha ha ha... Ta hiểu rồi! Hiểu rồi!" Nghe được đáp án từ chính miệng mẹ tôi, Linh Trường Sinh bỗng bụm tay lên mặt rồi cười phá lên. Dáng vẻ tùy tiện đó thoạt trông hoàn toàn giống như một người bình thường đang bày tỏ sự vui sướng kích động của mình bằng ngôn ngữ và động tác, chứ không phải là cái vị tôn chủ Linh tộc cao cao tại thượng kia.
Khoảng chừng vài giây sau, Linh Trường Sinh mới nhìn mẹ tôi với vẻ thâm tình: "Tuyết Nhi, có được câu nói này của em, Linh Trường Sinh ta đã chẳng còn gì để hối tiếc nữa! Danh lợi gì đó cũng không bằng câu nói vừa rồi của em! Ha ha ha..."
Đây là lần đầu tiên tôi biết được tên mẹ tôi là Tuyết Nhi. Tuyết Nhi, một cái tên rất đẹp. Lúc mẹ tôi nhìn lên Linh Trường Sinh, trong hốc mắt bà cũng lăn xuống một giọt lệ máu.
Tôi không rõ tình cảm của những người đời trước, nhưng chắc chắn họ đều là những người có tình có nghĩa. Năm đó Linh Trường Sinh đánh nhau với Long Ngạo Thiên, sau đó trừng phạt thôn Ma Câu rồi lại đi tìm Thần mộ, tất cả những điều mà Linh Trường Sinh làm đều là vì mẹ tôi.
"Tuy hôm nay Linh Trường Sinh ta chết tại đây, nhưng ta vẫn sẽ mãi là vua của Linh tộc! Đến đây đi..." Linh Trường Sinh dang rộng hai tay, ngửa mặt lên trời rồi hét lên.
Ngay khi ông ta vừa dứt lời, hai luồng khí đen tà đạo đột nhiên vọt ra. Tốc độ của chúng quá nhanh, quấn luôn lên người Linh Trường Sinh. Sau khi khí đen rời đi, một Linh Trường Sinh vốn dĩ còn sống ngay lập tức biến thành một cái xác khô quắt.
Nhưng tư thế chết của ông ta vẫn giữ được vẻ ngang ngược.
Trong khoảnh khắc thi thể của ông ta đổ rạp ra đất, lòng tôi bỗng trở nên rất tĩnh lặng, mà cũng có chút bồi hồi. Ông ta, Long Ngạo Thiên, bác Diệp, Chu Bát Tự, ông nội tôi, lớp người này hình như đã chẳng còn ai nữa.
Tranh đấu ngoài sáng trong tối với nhau nhiều năm như thế, cuối cùng tất cả vẫn đều phải rời khỏi thế gian. Mà có lẽ đối với tất cả bọn họ thì đây cũng là một sự giải thoát, nhỉ?
Ân oán tình thù mấy chục năm, cuối cùng cũng cho họ một câu trả lời thỏa đáng rồi.
Đúng lúc này, ánh bình minh bỗng chợt ló dạng từ đỉnh núi phía đối diện, vừa hay chiếu lên mỗi người chúng tôi. Bấy giờ tôi mới phát hiện ra, hóa ra trời đã sáng rồi!
Ánh mặt trời hơi chói khiến tôi không mở mắt được, tôi đành phải lấy tay che mắt lại, trong lòng bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
"Linh Trường Sinh làm nhiều chuyện ác, đã có người âm thầm ra tay giải quyết ông ta giúp chúng ta. Điều này chính là phúc phận đối với Đạo môn chúng ta. Linh Trường Sinh đã chết, Linh tộc trong thời gian ngắn chắc chắn không thể khôi phục lại như cũ. Bây giờ, chúng ta sẽ giải quyết nốt Thánh nữ cuối cùng của Linh tộc. Từ nay về sau, Đạo môn sẽ được vĩnh viễn thái bình!" Lão tổ Diệp gia lại đứng ra nói.
Nghe thấy lão ta nói muốn đối phó mẹ, tôi vội vàng rướn người lên. Tôi không đứng dậy được, chỉ có thể bò từng chút về phía mẹ.
Lão tổ Diệp gia khinh khỉnh nhìn tôi rồi cười khẩy: "Lý Sơ Cửu, đừng có cuống, cậu cũng chẳng sống được đâu! Lúc nãy cậu đã giết nhiều đệ tử Đạo môn như thế, nếu như tôi không giết cậu, sau này sao tôi có thể khiến đệ tử Đạo môn nghe lệnh được nữa!"
Nói xong, lão tổ Diệp gia lấy Đả Quỷ Tiên quất mạnh lên hồn thể của mẹ tôi. Mỗi một nhát roi quật là hồn thể của mẹ tôi lại bốc lên khói đen, đau đến mức run lẩy bẩy.
Lão tổ Diệp gia quật liền một lúc ba roi mà vẫn còn muốn xuống tay tiếp, thấy vậy tôi vội vàng quay về phía Sư Tư Triết rồi hét lên: "Sư Tư Triết, dù sao tôi cũng từng giúp đỡ ông. Lý Sơ Cửu tôi chưa bao giờ cầu xin người khác, nhưng hôm nay tôi cầu xin ông! Cầu xin ông tha cho mẹ tôi, tôi sẽ chịu bảy bảy bốn chín nhát Đả Quỷ Tiên thay mẹ!"
"Hừ! Đừng có hòng!" Sư Tư Triết còn chưa mở lời, lão tổ Diệp gia đã ngắt lời: "Đả Quỷ Tiên này chuyên dùng để đánh quỷ, cậu là người sống, tôi khắc có cách khác đối phó với cậu. Hơn nữa nếu quất đủ bốn mươi chín roi này xuống cũng có thể lấy mạng cậu rồi! Giờ tôi vẫn chưa muốn giết cậu, tôi sẽ giữ cậu lại cho đến khi Đạo quan này xây dựng xong, sau đó giết cậu để tế những đệ tử Đạo môn bị cậu giết chết!"
Tôi không để ý đến lão ta mà tiếp tục nhìn về phía Sư Tư Triết. Sư Tư Triết vẫn đứng thẳng, hai tay đặt chéo để trước bụng, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, cái cách mà ông ta nhìn tôi có xen lẫn chút thương hại.
Thấy ông ta không nói gì, tôi bèn dập đầu xuống đất, cắn răng nói: "Lý Sơ Cửu tôi đời này trước giờ mới chỉ quỳ lạy trời đất, quỳ lạy cha mẹ, hôm nay tôi quỳ lạy cầu xin ông, cầu xin ông thả mẹ tôi ra! Hình phạt của bà ấy, hãy để một mình tôi gánh chịu!"
Cú dập đầu này đã khiến tôi từ bỏ tôn nghiêm, vứt bỏ tất cả kiêu căng của mình!
Nhưng Sư Tư Triết vẫn không lên tiếng. Lão tổ Diệp gia thấy vậy lại bắt đầu điên cuồng quất Đả Quỷ Tiên lên người mẹ tôi. Mẹ tôi gắng gượng không kêu đau lấy một tiếng, bà quay về phía tôi hét lên: "Sơ Cửu, có được một người con trai tốt như con là mẹ đã cảm thấy tự hào lắm rồi... Nhưng con phải nhớ lấy, tuyệt đối đừng quỳ xuống trước mặt kẻ ác! Cho dù chết cũng không thể làm mất mặt ông nội con được!"
Ông nội tôi vẫn luôn đối xử rất tốt với mẹ tôi, tôi không ngờ là mẹ vẫn còn nhớ kỹ như thế. Mà cảm động hơn là mẹ không có ý muốn tôi đổi tên, chỉ cần mẹ không cho tôi đổi tên, vậy thì tôi chính là người đời sau của Lý gia ở thôn Ma Câu - Lý Sơ Cửu!
Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn mẹ tôi bị giày vò như vậy được, cho dù muốn tôi từ bỏ tất cả tôn nghiêm tôi cũng sẽ mặc kệ!
"Sư Tư Triết, tôi cầu xin ông đấy!" Tôi nhìn Sư Tư Triết, dập đầu hết cái này đến cái khác.
"Ha ha ha..." Cuối cùng Sư Tư Triết cũng cười phá lên: "Sơ Cửu, từ trước đến nay không có ai quản nổi cậu. Cậu trời sinh đã ngông nghênh, cuối cùng hôm nay cũng phải chịu thua người khác rồi chứ gì? Nếu như lúc trước cậu nghe lời tôi thì cũng không đến nỗi bước đến kết cục như ngày hôm nay! Thời của cậu đã qua rồi, rất cảm ơn tất cả những điều cậu đã làm cho Đạo môn! Thế nhưng... tôi là người của bộ phận Đặc Biệt, tôi sẽ không tham gia tranh đấu với Đạo môn trong dân chúng!"
"Đồ khốn nạn!" Tôi tức giận chửi ầm lên. Chỉ bởi vì tôi không nghe lời ông ta nên ông ta muốn diệt trừ tôi. Hay nói cách khác, bất kể lão tổ Diệp gia có giết tôi hay không, Sư Tư Triết cũng sẽ không tha cho tôi.
Đây chính là cái giá phải trả vì làm việc cho bộ phận Đặc Biệt. Bọn họ có thể nâng đỡ tôi mà cũng có thể phá hủy tôi!
Sư Tư Triết nói xong thì quay người rời đi. Lúc này, lão tổ Diệp gia nhìn về phía tôi với vẻ mặt nham hiểm, lão ta nói: "Lý Sơ Cửu, để tôi xem lần này còn ai có thể cứu được cậu!"
"Người con rất mực hiếu thảo không gì lớn hơn tôn kính mẹ. Tấm lòng hiếu thảo mọi người đều có. Chúng ta đều là phận con cái, nên phải hiếu kính mẹ! Chúng sinh bình đẳng, kính xin cho cậu ấy một cơ hội!" Đúng lúc này, đạo sĩ trung niên chỉ huy các đệ tử Đạo môn bỗng mở miệng hô.
Ông ta đang cầu xin giúp tôi ư?
Mặc dù tôi không được học hành gì, nhưng tôi hiểu ý thơ mà ông ta đọc, ông ta đang cầu xin giúp tôi, muốn lão tổ Diệp gia cho tôi một cơ hội, để tôi chịu phạt thay mẹ.
Đạo sĩ trung niên vừa mở miệng, lão tổ Diệp gia tức thì lạnh lùng nhìn về phía ông ta, tức giận quát: "Ông muốn tìm chết à? Dám cãi lại mệnh lệnh của ta ư?"
"Đệ tử không dám!" Vị đạo sĩ trung niên này lập tức cúi đầu đầy tôn kính, nhưng đổi đề tài ngay lập tức, ông ta ngẩng đều lên, nói với vẻ chính nghĩa lẫm liệt: "Thế nhưng đệ tử có câu này muốn nói, bất kể Lý Sơ Cửu phạm phải tội lớn như thế nào thì bây giờ cậu ta làm như vậy cũng là bởi vì mẹ cậu ta. Chúng ta đều là những người có mẹ, đáng lý nên hiếu thuận với mẹ. Cho dù lão tổ hôm nay muốn giết đệ tử, đệ tử vẫn muốn xin lão tổ cho cậu ta một cơ hội!"
Nghe đến đây, lão tổ Diệp gia híp mắt lại, trong con ngươi bắn ra một tia sát ý lạnh buốt. Tôi giật thót, lão ta sắp giết người đàn ông này rồi!
Tôi cảm kích ông ta cầu xin giúp mình, nhưng tôi không thể làm hại ông ta được. Nghĩ vậy, tôi chuẩn bị quay đầu khuyên ông ta nên từ bỏ chuyện đó.
Thế nhưng chưa kịp mở miệng, tôi đã trông thấy trong số hơn ba trăm đệ tử đứng đối diện bỗng có hơn mười đệ tử đồng loạt đứng dậy cùng với vị đạo sĩ trung niên kia, đồng thanh hô: "Người con rất mực hiếu thảo không gì lớn hơn tôn kính mẹ. Tấm lòng hiếu thảo mọi người đều có. Chúng ta đều là phận con cái, nên phải hiếu kính mẹ!"
Mỗi một người trong số họ đều đang nhìn lão tổ Diệp gia, đều đang cầu xin giúp tôi.
Nương theo tiếng gọi của họ, càng ngày càng có nhiều người đứng dậy. Hơn ba trăm đệ tử, chớp mắt đã đứng dậy hơn nửa. Bao nhiêu đôi mắt sáng ngời đều đồng loạt nhìn về phía lão tổ Diệp gia, đồng loạt cúi đầu hành lễ, sau đó lại đồng thanh hô: "Người con rất mực hiếu thảo không gì lớn hơn tôn kính mẹ. Tấm lòng hiếu thảo mọi người đều có. Chúng ta đều là phận con cái, nên phải hiếu kính mẹ!"
"Hỗn xược! Các ngươi đều muốn chết hết hả? Lý Sơ Cửu giết nhiều sư huynh sư đệ của các ngươi như vậy, mẹ cậu ta lại còn là Thánh nữ của Linh tộc. Giờ các ngươi lại cầu xin cho cậu ta là sao, muốn tạo phản ư? Đừng có chọc giận ta, nếu không ta giết hết! Các ngươi phải biết, Đạo môn trước giờ chưa bao giờ thiếu người!" Lão tổ Diệp gia nổi trận lôi đình. E là có nằm mơ lão ta cũng không ngờ người của lão ta lại đi cầu xin giúp cho tôi.
Câu nói uy hiếp này của lão ta hình như không hề có chút tác dụng nào, bởi vì càng ngày càng có nhiều người đứng dậy cầu xin giúp tôi...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận