Nghe thấy tiếng gọi hồn rợn tóc gáy, tôi rùng mình tỉnh giấc, xoay người ngồi ngay dậy.
Tôi mơ hồ nhìn thấy có đến mấy âm binh đang đứng ngay bên cạnh giường tôi. Bọn họ cầm xích câu hồn trong tay, nhìn tôi chằm chằm. Người cầm đầu của bọn họ, chính là Phán Quan.
Ông ta trợn trừng mắt nhìn tôi, một tay cầm sổ Sinh Tử, một tay cầm bút Âm Dương, gương mặt hung ác không thôi.
Nếu là lúc bình thường, tuổi thọ của người sống đã hết, quỷ sai sẽ tới dương gian để câu hồn, tuyệt đối sẽ không cần tới âm binh ra tay, lại càng đừng nói tới chuyện để một nhân vật như Phán Quan xuất hiện. Vậy nhưng lần này ngay cả Phán Quan lẫn âm binh đều tới, xem ra bọn họ đã quyết không để cho tôi sống quá đêm nay. Tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì đã nghe thấy Phán Quan mở miệng trước:
"Lý Sơ Cửu, nể tình ngươi đã làm không ít việc cho đạo môn, Phán Quan ta đã ngươi thêm mấy ngày. Bây giờ thời gian đã tới, ngoan ngoãn mà đi theo Phán Quan ta. Tuyệt đối chớ có chống cự, bằng không sẽ có rất nhiều người phải chịu báo ứng thay ngươi đấy."
Trong giọng nói của ông ta ẩn chứa một sự uy nghiêm không thể làm trái, nhưng thế cũng coi như là đủ lễ độ với tôi rồi. Nếu là người khác, chắc chắn không quát thì cũng là gào, thừa sức khiến cho người bình thường sợ đến bay mất hồn.
Mặt khác, nghe tiếng ông ta nói, tôi cũng hoàn toàn tỉnh táo, đồng thời cười đáp: "Ngài Phán Quan, ngài yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không chống cự. Chỉ mong là ngài có thể cho tôi thêm ít thời gian bởi chuyện của thôn Ma Câu còn chưa có giải quyết triệt để, đám thủy quỷ bên ngoài cũng chưa được siêu độ. Chờ giải quyết xong hết rồi, tôi mới có thể yên tâm đi xuống âm tào địa phủ báo danh."
"Hừ!" Phán Quan cả giận, "Lý Sơ Cửu, đừng có được đà mà lấn tới, ta đã cho ngươi quá đủ thời gian. Nếu để cho ngươi sống tiếp trên dương gian thêm nữa, để Diêm vương gia biết được, ta cũng không gánh nổi trách nhiệm này. Sắp tới giờ thìn, mau mau theo ta xuống âm gian báo danh thôi!"
Sau mấy lần tiếp xúc với âm binh quỷ sai của địa phủ, tôi cũng biết sơ qua tính của bọn họ, ôn hòa không được thì cũng chỉ có cách dùng nắm đấm thôi.
Tôi đanh mặt, cất cao giọng hỏi: "Thật sự không thể du di được sao?"
"Không!" Phán Quan lạnh lùng đáp lời tôi, đôi mắt trợn to như chuông đồng, trừng trừng nhìn tôi khiến tôi cũng thấy hốt hoảng trong lòng.
Tôi thoáng im lặng, sau lại nói một cách lạnh lùng: "Nếu như tôi nhất quyết không đi theo các vị thì sao?"
"Ha!" Phán Quan cũng cười lạnh lùng, nói thẳng: "Ta đã nói cho ngươi rồi, nếu như ngươi ngoan cố chống cự, vậy ta sẽ lấy mạng của tất cả những người bên cạnh ngươi."
Nghe được lời này của Phán Quan, tôi tức thì nổi giận, đứng bật dậy mắng: "Ngươi thật to gian, chỉ là một Phán Quan dưới âm tào địa phủ mà dám cả gan nói ra lời như vậy. Cho dù có là Diêm vương gia cũng không dám nói lời như thế ngay trước mặt ta. Ngươi có thể thử xem, và ta cũng cam đoan sẽ khiến ngươi phải hối hận. Chốn âm tào địa phủ không tồn tại cái gọi là tĩnh nghĩa, vậy ta sẽ khiến cho cái âm tào địa phủ này đổi chủ!"
Tôi vừa nói vừa trợn mắt trừng Phán Quan. Ngược lại là Phán Quan có vẻ bị tôi trừng mắt nhìn đến mức chột dạ, nhíu mày định lí do lí trấu, thế là tôi cũng cho ông ta một cái cớ để hòa hoãn luôn, "Ngài Phán Quan à, tôi chỉ cầu xin ngài cho tôi thêm nửa tháng. Chờ tôi xử lý xong mọi chuyện ở đây, chắc chắn tôi sẽ theo ngài xuống âm tào địa phủ, còn bây giờ tôi không thể rời đi được. Nếu ngài cứ quyết câu hồn tôi đi, Lý Sơ Cửu tôi cũng không phải kẻ vô dụng. Vương Lỗi đang ở ngay sát vách phòng tôi. Tôi tin là chỉ cần chúng tôi ra tay, có lẽ ngài cũng chẳng thể nào về âm gian được nữa đâu. Tôi kính trọng ngài, bởi vậy mong ngài thu xếp cho. Nếu như Diêm vương gia có trách tội ngài, đến lúc đó tôi sẽ tự mình đứng ra giải thích với ngài ấy."
Phán Quan không sợ tôi, nhưng lại sợ Vương Lỗi, bởi vì tên anh ta không có trong sổ Sinh Tử. Lần trước Vương Lỗi đã dám giết âm binh ngay trước mặt ông ta. Với tính cách của anh ta, cho dù là đối đầu với Phán Quan thì anh ta vẫn sẽ dám ra tay thôi.
Tôi dùng chiêu vừa đấm vừa xoa, cho ông ta một cái cớ hòa hoãn, nhưng đồng thời cũng là để dằn mặt ông ta. Không ngoài dự đoán, đám người dưới âm tào địa phủ đều là điển hình của kiểu thích uống rượu mời hơn là rượu phạt.
Phán Quan chỉ chần chừ trong chốc lát, cuối cùng đành cắn răng nói: "Được, vậy thì ta sẽ cho ngươi nửa tháng tuổi thọ. Nửa tháng sau, ta sẽ đích thân tới câu hồn ngươi. Đến lúc đó, không ai có thể bảo vệ ngươi nữa đâu. Chúng ta đi!"
Phán Quan vung tay, biến mất cùng với đám âm binh mà ông ta mang theo tới. Chờ khi bọn họ đi rồi, cả người tôi cũng đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi ngơ ngác ngồi trên giường mất một hồi, đầu óc trống rỗng như kiểu mất hồn. Nói thật thì tôi thực sự rất sợ hãi, đặc biệt là khi đã biết giờ chết của mình, tôi lại càng sợ hơn.
Tôi cứ thế ngồi tới hừng đông. Lâm Y Y vào phòng gọi tôi: "Anh Cửu, mau dậy ăn sáng thôi!"
Tôi ừ một tiếng, mặc quần áo ngay ngắn rồi đi theo Lâm Y Y ra ngoài nhà. Mới vừa đi ra khỏi nhà, tôi đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Tôi nhìn về phía trước, trong thôn đang nấu cơm chung.
Bàn ghế được xếp thành hàng dài chỉnh tề, không khác gì đang có cỗ bàn. Tất cả các đệ tử đều bận rộn chạy tới chạy lui, ai nấy mặt mày vui vẻ, là niềm vui khi trận đại chiến đã qua đi.
Tối hôm qua, họ đã thức đêm đi mua đồ ăn. Chờ khi đi lại gần hơn, tôi mới nhận ra khắp thôn đều treo đèn lồng đỏ, không khí rất vui vẻ. Ở cửa thôn còn để không ít pháo trúc.
Trong thôn cũng quét dọn sạch sẽ, trên mặt đất chẳng còn nhìn thấy nổi một vết máu nào, còn rải cả vôi. Ngay cả những căn nhà bị đốt cháy cũng được dọn dẹp sạch sẽ. Có thể nói là cảnh tượng khác một trời một vực với lúc trước.
Nhìn khung cảnh rộn ràng trước mặt, tôi còn chưa kịp có phản ứng thì Lâm Y Y đã cười hì hì, nói với tôi: "Anh Cửu, có phải là anh ngủ tới mức ngu người rồi không?"
"Ầy..." Tôi ngẩn người mất một lúc mới gãi đầu, lúng túng hỏi: "Y Y, rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy?"
Lâm Y Y cười hì, đáp: "Anh Cửu, hôm nay là ba mươi âm, sắp sang năm mới rồi. Chúc mừng năm mới!"
Nghe cô ấy nói, tôi mới hiểu. Tính lại thì, hình như đúng là đêm 30. Vừa nghĩ tới đêm 30, trong lòng tôi bất giác cảm thấy vui mừng.
Mười năm rồi, cuối cùng tôi cũng được quay về ăn tết. Nhớ lúc còn bé, năm nào ông nội cũng mua quần áo mới cho tôi, còn lén cho tôi tiền lì xì. Lúc ấy cầm tiền lì xì trong tay, tôi không nỡ tiêu, bèn lén đi mua pháo.
Nghĩ tới những chuyện thú vị thuở còn thơ, tôi vô thức nở một nụ cười. Chuyện Phán Quan câu hồn cũng bị tôi quên mất. Tôi cầm tay Lâm Y Y, cười nói: "Y Y, năm mới vui vẻ!"
Lâm Y Y cười rất vui vẻ, đơn thuần tựa như một đứa trẻ. Cô ấy vừa kéo tay tôi đi về phía dãy bàn bày cỗ dài, vừa nói: "Anh Cửu, anh xem thời tiết đi, chắc hôm nay sẽ có tuyết rơi đấy! Em nghe người Hán các anh nói, lúc tuyết rơi, nếu như nắm tay người mình yêu đi trong tuyết là có thể đầu bạc răng long. Anh Cửu, anh nói thử xem, liệu điều đó có thành thật được không?"
Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Lâm Y Y, trong lòng tôi không khỏi nhói một cái, nụ cười trên mặt tôi cũng đơ lại. Nhưng cũng chỉ là trong giây lát, tôi lập tức hỏi ngược lại cô ấy: "Y Y, nếu có một ngày, anh Cửu không thể đầu bạc răng long với em, em sẽ thế nào?"
Lâm Y Y không biết về chuyện tuổi thọ của tôi cho nên cũng không nghĩ nhiều, chỉ mím môi, nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ một hồi, sau đó mới nhìn tôi cười đáp: "Anh Cửu, nếu có một ngày anh không còn nữa, vậy em sẽ đi theo anh ngay. Anh chính là cả thế giới của em, anh đi rồi, Y Y cũng sẽ không sống nổi đâu."
Sự cố chấp của Lâm Y Y thì tôi biết rất rõ. Nghe cô ấy nói xong, tôi cũng không biết nên nói gì với cô ấy. Tôi chỉ biết nắm chặt tay cô ấy hơn, trong lòng cũng càng thêm khó chịu.
Tôi không trách ai, chỉ trách ông trời quá tàn nhẫn, quyết tâm muốn chia rẽ chúng tôi.
Đùng!
Đúng lúc này, không biết ai ném một quả pháo ngay sau chúng tôi. Tiếng nổ của quả pháo khiến tôi và Y Y giật mình nhảy vội về phía trước. Quay người nhìn lại, Vương Lỗi đang nhìn chúng tôi bằng vẻ mặt với nụ cười đầy đểu giả. Một tay anh ta cầm que hương đang cháy dở, tay kia còn tiện đà móc thêm một quả pháo từ trong túi ra.
Tôi nhìn chiếc túi của anh ta, phồng lắm, không biết cái tên này nhét bao nhiêu pháo trong túi nữa. Cái dáng vẻ lúc này của anh ta, hoàn toàn giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, đâu có điểm nào giống với một cao thủ lợi hại.
Lâm Y Y vỗ lồng ngực còn đang thở hổn hển vì sợ của mình, đồng thời trừng Vương Lỗi một cái, "Anh Vương Lỗi, anh thật đáng ghét!"
"Hứ! Anh đây cũng không đáng ghét bằng hai đứa đâu, sáng ngày ra đã khoe tình yêu đẹp đẽ hở?" Vương Lỗi cũng tỏ ra khó chịu không kém, vặc lại ngay: "Lúc đầu Lỗi gia đây đã định ném pháo vào đầu anh Cửu, đặng tạo quả đầu ổ chim non cho cậu ta. Nhưng Lỗi gia tôi lại nghĩ, anh Cửu đã đần vậy rồi, không cẩn thận mà nổ toang mất cái đầu cậu ta thì sau này có phiền phức, chắc chắn lại phải Lỗi gia đây ra tay thôi. Ha ha ha..."
Vương Lỗi nói xong, chính mình đã không nhịn được bật cười. Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lập tức chạy đi mất, vừa chạy vừa ném pháo loạn xạ. Theo tiếng pháo nổ đì đùng ngắt quãng, bầu không khí mừng năm mới cũng dần rõ hơn.
Cảnh tượng yên bình khó gặp này, không ngờ lại xuất hiện ngay trong khoảng thời gian cuối cùng của đời tôi. Những người đệ tử Đạo môn đi theo tôi, thường xuyên đối mặt với tình huống cửu tử nhất sinh, đã có khi nào được hưởng thụ sự yên bình như thế. Tất cả cùng nhau cầm những quả pháo lẻ, rồi đồng thời châm ngòi, đấu pháo với Vương Lỗi.
Lúc này, trong lòng tôi cũng bồi hồi không thôi. Sợ rằng cục diện hiện giờ mà Đạo môn có được chưa từng xuất hiện trong suốt mấy trăm năm qua. Nhưng điều này cũng thể hiện rằng, Đạo môn đã chính thức bắt đầu quật khởi.
Là nỗ lực của chúng tôi, đã cứu vớt Đạo môn, thay đổi thế cục của Đạo môn.
Tôi chỉ mong rằng, một Đạo môn giang hồ yên bình, hòa hợp này có thể duy trì mãi mãi, không còn có sự giết chóc nào nữa, bởi việc đó thực sự quá tàn nhẫn. Có vậy thì cho dù tôi chết rồi, cũng có thể yên tâm nhắm mắt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận