Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 438: Thợ âm dương

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Người áp tiêu của Địa phủ là người đi lại giữa hai thế giới âm dương, chuyên áp tải tiền bạc mà dương gian đốt cho người chết! Còn được gọi bằng cái tên khác là người áp tiêu Hoàng Tuyền!
Người tu đạo đều biết chỉ cần vào Quỷ Môn quan của Âm tào Địa phủ là bước vào đường Hoàng Tuyền! Mà ở trên đường Hoàng Tuyền, thậm chí là xung quanh Âm tào Địa phủ đều có không ít cô hồn dã quỷ lưu đày.
Chúng không có tư cách đầu thai chuyển thế, hoặc là vì những nguyên nhân khác mà không thể đầu thai chuyển thế. Diêm Vương gia và phán quan bèn để bọn chúng ở lại Âm tào Địa phủ, vĩnh viễn phiêu bạt nơi đây mãi đến khi chút ý thức cuối cùng tan biến mất.
Mà thứ người áp tiêu Địa phủ áp tải đều là đồ dùng cần thiết cho người chết. Lúc đi ngang qua Âm tào Địa phủ, những cô hồn dã quỷ này đương nhiên sẽ đến cướp đoạt. Sự tồn tại của người áp tiêu Địa phủ là để tránh đồ vật của người chết bị cô hồn dã quỷ cướp mất!
Nghề nghiệp này rất bí ẩn, lại có liên quan đến ngân hàng Thiên Địa ở dương gian. Bọn họ đều được Âm tào Địa phủ giao nhiệm vụ, chuyên làm việc cho Âm tào Địa phủ!
Đừng nói là tôi, ngay cả những cao nhân lợi hại hơn nữa cũng chưa từng gặp người áp tiêu Địa phủ, cũng chỉ được nghe thế hệ trước lưu truyền. Tôi biết đến sự tồn tại của người áp tiêu Địa phủ cũng là do được sư phụ kể cho nghe.
"Anh Cửu, rốt cuộc những người này có phải là người sống không?" Trong lúc tôi đang nhớ lại, Dương lão tam bỗng nhiên nhỏ giọng hỏi.
Tôi khẽ gật đầu, đáp: "Họ đều là người sống, cũng là người thợ có thể hành tẩu giữa âm dương. Anh nhìn quần áo họ mặc trên người đi, mũ đội đầu, cách trang điểm trên mặt đều giống y như trang phục của Quỷ sai. Ngay cả quần áo trên người họ cũng là áo liệm làm bằng giấy! Làm như vậy là để mê hoặc những cô hồn dã quỷ kia, khiến bọn chúng tưởng rằng người áp tiêu Địa phủ là Quỷ sai, nhờ đó những con ma bình thường sẽ không dám đến cướp đồ! Những người này có quan hệ rất tốt với Âm tào Địa phủ, sau nếu có gặp thì phải lập tức nhường đường cho họ, đừng đắc tội họ, cũng đừng cản đường họ!"
"Vâng." Hai anh em Dương lão tam đáp một tiếng, lại tiếp tục quan sát những người áp tiêu đang từ từ tiến lại gần.
Lúc này bọn họ chỉ còn cách cửa trấn nhỏ năm mét. Người áp tiêu ngồi trên xe ngựa kéo dây cương, con ngựa trắng kia lập tức đi chậm lại.
Tôi sợ bị bọn họ phát hiện, vội vã kéo cổ Dương lão tam và Dương lão thất lại rồi nhắc nhở: "Trốn trước đi, đừng để họ phát hiện ra! Tôi muốn xem tại sao những người áp tiêu Địa phủ này lại áp tiêu cho oan hồn ác quỷ ở dương gian! Điều này không hợp lẽ thường. Nếu bọn họ gạt Diêm Vương gia mà cấu kết với nhau thì tôi cũng bắt được nhược điểm của họ."
Lúc thấy mấy người này xuất hiện ở đây, tôi thật sự không thể hiểu được. Bọn họ là thợ được Âm tào Địa phủ giao nhiệm vụ, tại sao lại áp tiêu, đưa tiền cho oan hồn ác quỷ ở trấn nhỏ này chứ!
Trong lúc tôi đang đăm chiêu suy nghĩ, bọn họ cũng đã đến cổng trấn. Người áp tiêu ngồi trên xe ngựa "suỵt" một tiếng, kéo dây cương. Con ngựa trắng lập tức ngừng lại!
Tôi ngoảnh lại nhìn đám oan hồn ác quỷ không thể ra khỏi trấn. Tất cả đều vô cùng kích động, giương nanh múa vuốt muốn xông ra ngoài. Không biết trong đất đã chôn thứ gì mà bọn chúng không thể bước ra khỏi đó nửa bước!
Những oan hồn ác quỷ này vừa kích động, âm khí trong cơ thể bọn chúng lại tuôn ra. Thoáng chốc, tôi cảm giác nhiệt độ xung quanh lại giảm xuống rất nhiều. Cái lạnh cộng thêm âm u, không cần phải nói cũng biết cảm giác này khó chịu đến nhường nào!
Hai tay tôi đan chéo ôm lấy hai cánh tay, không ngừng chà xát mới cảm thấy ấm áp hơn một chút. Dương lão tam và Dương lão thất cũng lạnh run người, hàm răng va vào nhau cành cạch.
Đúng lúc này, người áp tiêu trên xe ngựa đã nhảy xuống. Tuy rằng bây giờ đã đủ ánh sáng nhưng tôi vẫn không nhìn rõ được khuôn mặt của người này, cả khuôn mặt như bị bôi than đen vậy. Tôi chỉ có thể nhìn thấy bộ răng vàng và lòng trắng trong mắt người này mà thôi!
Sau khi nhảy khỏi xe ngựa, người này lấy một tấm vải đỏ xuống. Tấm vải đó có màu đỏ tươi, thoang thoảng mùi máu, chắc đã được ngâm trong loại máu nào đó.
Tôi còn chưa hiểu ra sao, người áp tiêu này đã cầm vải đỏ lắc qua lắc lại trước mắt con ngựa trắng, miệng lẩm bẩm gì đó. Người này vừa làm vậy, tôi liền thấy con ngựa trắng như sắp ngủ, chớp mắt với vẻ mệt mỏi rồi rũ đầu xuống.
Tiếp đó, người áp tiêu này quấn tấm vải đỏ lên đầu con ngựa trắng, vừa vặn che lại đôi mắt của nó! Sau khi làm xong hết thảy, tiêu sư này lại lấy một bông hoa hồng làm bằng giấy ra, treo lên cổ ngựa trắng khiến nó trông rất vui mừng.
"Anh Cửu, bọn họ đang làm gì vậy?" Dương lão thất tò mò hỏi tôi.
Tôi nhỏ giọng giải thích: "Con ngựa trắng này còn sống, mà mắt của trâu và ngựa lại có thể thấy được thứ không sạch sẽ. Nếu không che mắt của nó lại, để nó nhìn thấy oan hồn ác quỷ trong trấn thì nó nhất định sẽ chấn kinh kêu la. Nếu ngựa bị kinh sợ đương nhiên sẽ làm kinh động những oan hồn ác quỷ này! Đây là cách giải quyết của áp tiêu dưới Địa phủ nên tôi cũng không rõ lắm. Dù sao các ngành các nghề đều có quy tắc riêng, chúng ta chỉ cần tôn trọng là được!"
Lúc tôi đang nói, người áp tiêu kia lại lấy một cái khay trên xe ngựa xuống. Cái khay này có hình dáng rất kỳ lạ, giống như một cái mũ tốt nghiệp, phía trên còn buộc một lư hương nhỏ. Trên lư hương cắm ba nén nhang đã đốt được một đoạn nhỏ!
Nhang đó không giống nhang bình thường, ít nhất phải lớn bằng ngón cái, màu sắc cũng không phải màu xanh hay màu xám mà là màu đỏ sẫm! Tiếp đó, tôi lại thấy người áp tiêu lấy một lá bùa ra, kẹp bằng ngón trỏ và ngón giữa rồi vòng mấy lần trên không. Lá bùa "xì xèo" một tiếng liền bốc cháy. Sau đó người này mới châm lửa cho ba nén nhang bằng lá bùa.
Đợi sau khi đốt được ba nén nhang đó, người này đội cái khay như cái mũ lên đầu. Như vậy xem ra cái khay này vốn là một cái mũ.
Xong xuôi đâu vào đấy, người áp tiêu Địa phủ này lại quay đầu nói nhỏ mấy câu với những người áp tiêu khác, tiếp đó mới nắm dây cương, từ từ tiến vào trong trấn.
"Người âm lên đường, người dương đi vòng! Ngọc Hoàng đại đế ở trên, thổ thần ở dưới, người áp tiêu Địa phủ hành tẩu âm dương, đưa tiền cho người chết! Hồn ma đừng cướp, người thấy có phần! Diêm Vương gia có đức hiếu sinh, ban ân cho các ngươi có thể tiếp tục ở lại dương gian! Nhận tiền xong thì đi siêu độ! Nếu còn tranh đấu gây chuyện thì ắt sẽ bị đánh vào tầng mười tám Địa Ngục!"
Khoảnh khắc bọn họ vừa tiến vào cổng , trấn, người áp tiêu Địa phủ dẫn đầu thét to, lại thêm tiếng leng keng trên cổ ngựa thì quả đúng là rất đặc sắc.
Sau khi mấy người bọn họ vào trấn hết, mãi cho đến khi tiếng thét to kia của người áp tiêu Địa phủ càng ngày càng xa, tôi mới bước ra khỏi cây đa. Những oan hồn ác quỷ chặn trước cổng trấn đều không còn ở đó nữa, tất cả đã đi theo chiếc xe ngựa kia để nhặt âm vật.
Những âm vật rơi xuống đất có thể nói là đủ loại, chẳng thiếu gì. Chẳng những có tiền âm phủ, có nhang nến, còn cả người giấy. Có điều những thứ này chắc đều được mua từ chợ quỷ cả!
Tôi đang thầm nhủ, Dương lão tam đã nói: "Anh Cửu, ban ngày chúng ta vào trong thì bị oan hồn ác quỷ ở trấn chặn đường. Xem ra bọn chúng sợ chúng ta vào trong cướp đồ. Còn tiền giấy chúng ta nhặt được hẳn là những người áp tiêu Địa phủ này đưa cho bọn chúng. Thế nhưng theo hiểu biết của anh Cửu thì người áp tiêu Địa phủ chỉ nghe theo lệnh của Diêm Vương gia, vậy tại sao bọn họ lại đưa đồ cho ác quỷ trong trấn?"
Câu Dương lão tam hỏi cũng chính là điểm tôi không rõ. Tôi lắc đầu, phân tích: "Lão tam nói không sai. Người áp tiêu Địa phủ và ngân hàng Thiên Địa đều rất bí ẩn, gần như không ai biết bọn họ sống ở đâu. Trách nhiệm của bọn họ là đưa đồ của người sống thiêu cho người chết đến âm phủ! Lẽ ra họ không nên đưa tiền cho ác quỷ ở dương gian. Dù sao ác quỷ ở dương gian cũng không có tư cách này! Điều tôi đang lo lắng là những người áp tiêu Địa phủ này đã cấu kết với Linh tộc!"
Dương lão tam rất tinh tế. Tôi nói ra suy luận và lo lắng của mình, anh ta bèn nói: "Anh Cửu, nhưng nếu những người áp tiêu Địa phủ này cấu kết với Linh tộc thì bọn họ không cần đưa tiền cho những oan hồn ác quỷ này. Anh Cửu, cậu chờ tôi một lát, tôi đi chứng thực suy đoán trong lòng mình!"
Lúc nói đến đây, Dương lão tam lập tức chạy vòng quanh trấn. Tôi sợ anh ta xảy ra chuyện, bảo Dương lão thất đuổi theo. Tôi không biết Dương lão tam có ý gì, cũng không hỏi thêm mà chờ anh ta về, đồng thời cũng chờ những người áp tiêu Địa phủ kia đi ra!
Chờ gần mười phút, Dương lão tam và Dương lão thất mới chạy về. Trời đông giá rét, sau khi chạy một vòng, hai người cũng chảy mồ hôi rồi thở hổn hển.
Tôi ngẩn ra, hỏi: "Lão tam, rốt cuộc anh muốn chứng thực điều gì?"
Tôi hỏi vậy, Dương lão tam cười khì khì trả lời: "Anh Cửu, trấn Ma Câu này thật sự có vấn đề!"

Bình Luận

0 Thảo luận