Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 462: Xác ôm thuyền

Ngày cập nhật : 2025-08-23 11:00:00
Người dẫn đầu nhóm lên thuyền gỗ đó cũng có bản lĩnh. Khi thuyền giấy bao vây thuyền họ, anh ta bình tĩnh chỉ huy: "Đốt giấy vàng, trấn yêu sông!"
Anh ta vừa nói xong, những người đứng trên thuyền gỗ lập tức lấy bùa vàng ra đốt. Họ đốt bùa vàng rồi vứt xuống sông, đồng thời khoanh gối ngồi, không lấy pháp khí ra, đồng loạt giơ đạo chỉ, niệm to chú trấn tà.
Còn hai người chèo thuyền liên tục vứt tiền Ngũ Đế xuống sông, động tác trên tay không hề dừng lại. Lúc họ phản kháng thì những thuyền giấy khác bao vây họ kín mít, nhưng không hề có ý va chạm với họ.
Khi thuyền gỗ đi vào vị trí giữa sông, sương mù đột nhiên dày hơn. Chúng tôi đứng trên bờ, cũng không nhìn thấy tung tích của họ, chỉ nghe được tiếng niệm chú càng ngày càng gấp gáp!
Chẳng bao lâu sau, âm thanh của họ thay đổi, giống như giọng hét sợ hãi, tiếng niệm chú càng ngày chứa đầy kinh hoảng. Chốc lát, tiếng niệm chú hoàn toàn rối loạn, phập phồng vang lên, đồng thời âm thanh từ từ nhỏ dần.
Tôi nghe âm thanh của họ, thầm kêu không ổn, chắc những người đó đã gặp chuyện rồi! Quả nhiên, tôi vừa nhận ra điều này thì đột nhiên dây thừng bị kéo chặt, giống như có cái gì đó đang kéo bè gỗ.
Đệ tử Diệp gia phụ trách kéo dây thừng, ra sức kéo. Tôi thấy bọn họ không giữ nổi nữa, sắp bị lôi xuống bờ sông. Đây là sức của mười mấy người, thế nhưng không kéo nổi bè gỗ không thấy bóng dáng kia.
Tôi lớn lên ở thôn Ma Câu, đương nhiên biết rõ con sông này. Dù lưu vực của con sông này rộng lớn, nhưng nước sông không chảy xiết, trừ phi có lũ đến.
Nước sông không chảy xiết, chứng tỏ sức mạnh của thứ kéo con bè gỗ này rất kinh khủng. Nếu không mười mấy người đó đã giữ được bè gỗ.
"Nhanh lên, thêm vài người lại đây nhanh, phải kéo bè gỗ về!" Lão tổ Diệp gia quát to, một tốp đệ tử Diệp Gia chạy tới cùng kéo lên.
Bọn họ đang đứng trên bờ sông. Mấy người đứng phía trước đã bị kéo đến vị trí cầu đá. Nếu không kéo lại được thì bọn họ cũng sẽ bị lôi xuống. Tôi thấy bọn họ ra sức liều mạng giữ chặt, mặt mày ai nấy đều đỏ bừng, chứng tỏ họ đều đã dốc hết sức mình!
Nhưng sức của hai mươi mấy người cũng chỉ giữ được dây thừng mà thôi. Dây thừng bị kéo căng, như thể sẽ đứt bất cứ lúc nào.
Âm thanh giữa sông đã biến mất hoàn toàn. Ắt hẳn những người trên bè gỗ đã xảy ra chuyện. Sương mù tụ lại ở giữa sông cũng nhạt dần, có thể nhìn thấy lờ mờ từng chiếc thuyền giấy dập dờn sóng nước.
"Có thủy quỷ kéo bè gỗ, bọn nó không muốn để chúng ta kéo bè về!" Diệp Đường đột nhiên nói to.
Thanh Long gật đầu, nhảy vọt lên chỗ cầu đá. Hai ngón tay hắn kẹp lấy dây thừng đang căng chặt. Hắn cắn rách ngón trỏ, nhanh chóng vẽ ấn lên dây thừng. Sau đó, hắn thả lỏng hai ngón tay kẹp lấy dây thừng, quát to một tiếng "phá". Đầu còn lại của dây thừng chợt lỏng ra.
Đệ tử Diệp gia đang dùng sức kéo. Một đầu dây thừng được thả lỏng, bọn họ lập tức ngã sõng soài ra sau. Nhưng bọn họ nhanh chóng đứng dậy, dốc sức kéo tiếp.
Bọn họ liên tục kéo. Tôi đã thấy bè gỗ được kéo về bờ. Bè vừa cập bờ, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Một cái xác sưng phù đang vướng vào đầu kia của bè gỗ. Không biết cái xác này đã ngâm bao lâu dưới sông, ngay cả da đầu cũng dã bị bong ra, chỉ thấy xương cốt trơ trọi.
Máu thịt bên xương sọ đều chuyển sang màu trắng, vài sợi rong rêu xanh mướt mắc bên trên, như thể những rong rêu đó mọc ra từ sọ người, thê thảm kinh dị không sao tả xiết!
Cái xác đó vướng vào đầu bè, không nhìn rõ mặt, chỉ thấy được phần lưng sưng phù!
"Xác treo thuyền, đây là điềm xấu!" Trong đội ngũ đột nhiên có người thốt lên.
Hắn vừa nói to, những người khác bắt đầu hoang mang sợ hãi. Chu Tước thấy thế, lườm họ, quát: "Kéo bè gỗ về!"
Chu Tước vừa hạ lệnh, các đệ tử kéo bè gỗ liên tục ra sức kéo bè gỗ lên bờ. Khi bọn họ kéo bè gỗ lên, cái xác treo ở đầu thuyền vẫn không hề rơi xuống, hai tay bám chặt lấy bè!
"Mày muốn lên bờ, vậy để tao giúp mày biến thành người chết hẳn!" Thanh Long thấy thế thì hừ lạnh, sải bước xông lên bè, tóm lấy cổ áo cái xác, ném mạnh lên bờ.
Cái xác lăn hai vòng trên bờ xong thì ngửa mặt nằm thẳng lên trời. Lúc này, chúng tôi mới nhìn rõ dáng vẻ của cái xác này. Toàn gương mặt sưng phù biến dạng, hoàn toàn không nhận ra là ai. Đôi mắt thì lồi lên, còn thấy vô số sâu bò ra từ quần áo hắn.
Lạ ở chỗ chúng tôi không ngửi thấy mùi thi thể. Ngược lại, chỉ ngửi thấy mùi rong rêu tanh tưởi. Lúc đầu, tôi nhìn mấy lần, cũng không nhận ra được cái xác này là ai. Nhưng nếu nhìn kĩ càng một hồi, sẽ thấy đường nét khuôn mặt của cái xác này rất giống thôn trưởng thôn Ma Câu của chúng tôi ngày trước!
Tôi có ấn tượng rất sâu sắc, thôn trưởng mặt chữ điền, cơ thể nhỏ bé chắc nịch. Nhất là ngón tay của ông ta rất thô rất ngắn. Lúc nhỏ, người trong thôn thường trêu chọc ngón tay của ông.
Càng nhìn càng thấy giống, chắc đây là xác của thôn trưởng!
Tôi nhớ rất rõ, thôn trưởng năm đó không chết, vẫn may mắn sống sót. Mà hiện tại, xác của ông ấy cũng chỉ vừa mới thối rữa mà thôi.
Chứng tỏ thôn trưởng mới chết không bao lâu! Bây giờ là mùa đông, nhiệt độ xuống thấp, tốc độ thối rữa của xác chết mặc dù hơi chậm, nhưng nếu suy đoán dựa vào mức độ thối rữa của xác, cùng lắm thì thôn trưởng mới chết vào khoảng mười ngày trước.
Nếu đúng như thế thì thôn Ma Câu vẫn có người sống! Nhưng không biết vì lý do gì mà thôn trưởng lại chết dưới sông! Rõ ràng ông ấy chết không cam tâm, rất có thể là bị đẩy xuống sông, trong lòng có oán khí chưa tiêu tan, muốn bò lên bờ, nên mới nhân cơ hội bám lấy bè gỗ.
Tôi vừa nghĩ tới điều này, Chu Tước đã cười một cách quái gở, nói: "Cái xác này chắc là của người trong thôn Ma Câu. Xác vẫn chưa hoàn toàn thối rữa, có vẻ mới chết đây thôi! Nói cách khác, trong thôn vẫn còn người sống."
Chu Tước vừa nói vừa cười nham hiểm. Tôi không biết hắn đang âm mưu điều gì, nhưng nhìn nụ cười của hắn, tôi cảm thấy ớn lạnh.
Sau đó, hắn và Thanh Long thì thầm gì đó, hai tên đó nói rất nhỏ, dù đứng gần thế này tôi cũng không nghe rõ được bọn họ đang nói gì.
Hai người đó bàn bạc xong, Thanh Long gật đầu rồi xoay người nhìn đội quân, lớn tiếng nói: "Ai là trai tân thì đứng ra!"
Tất cả mọi người đều biết hắn đã nói thế thì chẳng phải chuyện gì tốt lành, nên chẳng có ai sẵn lòng đứng ra!
Mắt Thanh Long sắc lẹm, lạnh lùng nói: "Cho các người một cơ hội nữa. Nếu không đứng ra, ta sẽ giết toàn bộ các người! Đừng đùa với sự nhẫn nại của ta, nếu không các người sẽ hối hận!"
Ánh mắt đó rất đáng sợ, sát ý lạnh căm, không ai dám nhìn vào mắt hắn. Mọi người im lặng chừng mười mấy giây sau, tôi thấy có người đứng ra.
Những người đứng ra vẫn còn trẻ, vẻ mặt đầy sợ hãi. Những người này không phải tự nguyện. Họ bị thế lực phía sau đẩy ra để bảo toàn tính mạng. Nhưng chỉ có sáu bảy người đứng ra mà thôi, rất ít.
Tôi thầm nghĩ: "Cái tên Thanh Long này muốn trai tân, ắt muốn dùng dương khí hoặc nên nói là muốn mượn máu trinh của họ. Lẽ nào hắn muốn đích thân vượt sông?"
Quả nhiên, khi tôi nhận ra điểm này, Thanh Long đã lên tiếng: "Được rồi, mấy người các cậu đi với tôi lên bè gỗ!"
Tôi thấy tình hình không ổn, cũng nhanh chóng giơ tay lên! Tôi vừa giơ tay, lại có một đệ tử Linh tộc khác cũng giơ tay. Tôi không thấy mặt người nọ, chỉ thấy được ánh mắt anh ta. Tôi nhận ra người này, đó là Dương lão thất! Tôi dở khóc dở cười. Chắc tên này lo lắng cho tôi, thấy tôi giơ tay nên cũng giơ tay theo.
Nhưng bây giờ tôi không dám nhắc nhở anh ta. Thanh Long nhìn hai chúng tôi, chắc hắn cũng không ngờ người của hắn sẽ chủ động đứng ra đi theo. Hắn chau mày, hờ hững nói một câu: "Nếu hai người cũng là trai tân vậy thì đi theo tôi lên bè!"
"Vâng." Tôi gật đầu đi theo gã. Chúng tôi đi xuống bờ sông, Thanh Long bảo chúng tôi nâng bè gỗ lên. Thuyền này sau khi xuống nước thì rất nặng. Chúng tôi phải cố sức mới nâng nổi.
Chúng tôi nhọc nhằn nâng đến bên sông, sau đó vội vàng đẩy bè xuống nước. Thanh Long nhảy lên trước tiên. Chúng tôi cũng nhảy theo hắn. Thanh Long đứng ở đầu thuyền, phụ trách giữ thuyền. Thuyền rời bờ sông chẳng bao lâu, đột nhiên đã cảm nhận được cái lạnh ở xung quanh.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy từng chiếc thuyền giấy màu trắng xuất hiện trong sương mù. Một mảng chi chít bao vây chúng tôi. Trên thuyền giấy trống huơ trống hoác, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ thấy vô số bóng thủy quỷ xuất hiện dập dờn trên sông!
Tiếp đó, tôi cảm nhận rất rõ bè gỗ đang chìm xuống, hình như ở dưới nước có thứ gì đó đang kéo lấy bè, sức rất mạnh. Thanh Long đứng ở đầu thuyền, liên tục chống sào trúc, nhưng chẳng hề có tác dụng gì, bè gỗ vẫn không nhúc nhích.
Đột nhiên Thanh Long quay đầu nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Giết bọn họ lấy máu trinh! Tao không tin, máu trinh của nhiều người sống không qua nổi con sông này?!"

Bình Luận

0 Thảo luận