Tôi không thể nào ngờ, khi ba trăm người sử dụng chú Chiêu Thần, lại mang tới uy lực mạnh mẽ đến vậy!
Một đao như thế bổ thẳng xuống, chém cho kiếm trận của tôi tan tành, cả người tôi cũng bị đánh bay ra ngoài. Cơ thể lăn vài vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.
Tôi có chân khí Huyền Chân bảo vệ nên thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là hơi thở có chút rối loạn mà thôi. Ngay khi tôi vừa đứng dậy khỏi mặt đất, tượng thần giữa không trung ngay đã lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu.
Chỉ thấy bàn tay của tượng thần này giơ lên, phất trần trong tay lại biến thành cây đao lớn.
Hiện tại tôi không có cơ hội tránh thoát, chỉ đành cắn răng chống đỡ. Khi cảm nhận được hơi thở chết chóc kia, tôi lập tức ngồi xổm xuống, hai tay nhanh chóng chuyển động kết ấn Kim Cương, miệng niệm chú Kim Cương Đạo gia: "Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn; quảng tu hạo kiếp, chứng ta thần thông; trong ngoài tam giới, duy đế độc tôn, vạn tà bất xâm! Ta phụng Thái Thượng Lão Quân mau mau tuân lệnh, thỉnh mời Bát đại Kim Cương hiện thân, hộ chân linh ta, bảo chân thân ta! Mau hiện!"
Bây giờ tôi căn bản không còn thời gian nữa, chú Kim Cương gần như được niệm liền một hơi, đồng thời ấn Kim Cương trong tay cũng được hoàn thành. Đến khi đẩy hai bàn tay lên trời, cây đao lớn do phất trần hóa ra chỉ còn cách tôi có một, hai mét!
Chỉ một chớp mắt này, chú Kim Cương lập tức phát huy tác dụng. Làn da của tôi dần biến thành màu vàng sậm, giống như "mười tám đại đồng nhân" của Thiếu Lâm Tự vậy!
"Bát đại kim cương" gia cố thân thể, không biết có thể chống lại chú Chiêu Thần do mấy trăm đệ tử Đạo môn cùng hợp lực hay không!
Gần như cùng lúc đó, khi cơ thể màu vàng của "bát đại kim cương" xuất hiện trên người tôi, cây đao lớn kia cũng đã bổ nghiêng xuống đầu. Trong giây phút đó, tôi vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi không hề có cảm giác cây đao lớn kia bổ trúng đầu mình. Mà thay vào đó, lại nghe thấy một tiếng "coong" đinh tai nhức óc vang lên.
Cảm giác này giống như một khí cụ cùn đánh vào chuông đồng vậy. Tiếng va chạm phát ra, vừa nặng trĩu, lại vừa chói tai.
Tôi bị chấn động thấy hơi váng vất, nhưng thân thể thì không mảy may bị gì, còn suy nghĩ được thì chứng tỏ đầu chưa bị chém mất. Tôi vội vàng mở mắt ra, thấy cây đao lớn do phất trần hóa thành kia đang ở ngay bên phải đầu mình, có lẽ chỉ cách khoảng chừng năm centimet!
Nhưng cũng chỉ giữ nguyên ở khoảng cách năm centimet này, cây đao không thể nhích thêm được nữa, hệt như bị kim cang trên người tôi chặn lại.
"Biến hóa trận hình, cho hắn một kích trí mạng!" Đúng lúc này, người phụ trách chỉ huy đội ngũ lại ra lệnh.
Theo lệnh của ông ta, những đệ tử vốn đang khoanh chân ngồi xếp bằng trên đất, đồng loạt đứng dậy múa Thất Tinh kiếm pháp. Kiến thức cơ bản của bọn họ rất vững, Thất Tinh kiếm pháp đều răm rắp.
Khí thế kia thật sự quá là rung động!
Đến khi bọn họ múa Thất Tinh kiếm pháp xong, pháp khí trong tay lại lần nữa chỉ về phía tôi. Cùng với đó, tượng thần giữa không trung cũng thu hồi cây đao do phất trần hóa thành.
Nhưng một giây sau, tượng thần này lại nhảy lên giữa không trung, chuyển động một vòng, đao lớn trong tay hung hãn bổ mạnh xuống đầu tôi lần thứ hai.
Dường như lần này còn mạnh hơn so với lần trước gấp mấy lần. Cách xa như vậy mà tôi vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, không khí như bị thiêu đốt, ngay cả hơi thở cũng trở nên nóng rực.
Đây chính là hơi thở của cái chết!
Tôi không dám khinh địch một chút nào, lập tức hạ trung bình tấn, chân khí Huyền Chân trong cơ thể được phóng thích lần nữa. Chân khí Huyền Chân thúc giục chú Kim Cương, ánh sáng vàng trên người tôi cũng càng ngày càng chói mắt, hoàn toàn giống như một "kim nhân" đao thương bất nhập!
Gần như cùng lúc đó, sau khi tôi tăng cường sức mạnh phòng ngự của chú Kim Cương, thanh đao lớn do phất trần hóa thành cũng chém xuống. Tôi chỉ cảm thấy không khí xung quanh bị chẻ đôi, giống như luồng áp suất vô hình, trực tiếp đè tôi xuống, hai chân đứng tấn cũng đẩy thấp hơn, chỉ thiếu điều ngã nhào xuống đất.
Tôi bị sức mạnh vô hình này đè ép đến sắp không thở nổi, mà điều tồi tệ nhất chính là ánh sáng vàng trên người tôi lại bắt đầu biến mất. Ánh sáng biến mất, cũng đồng nghĩa với việc, uy lực của chú Kim Cương không thể chống lại chú Chiêu Thần!
Một khi chú Kim Cương bị phá, nhất định tôi sẽ bị cây đao này chém cho tan tành.
Nghĩ đến hậu quả thê thảm ấy, tôi không quan tâm đến điều gì khác nữa, hai tay mạnh mẽ giơ lên đầu, kẹp lấy cây đao lớn do phất trần hóa thành.
Tuy rằng có chân khí Huyền Chân cùng ánh sáng vàng bảo vệ cơ thể, nhưng trong khoảng khắc hai tay kẹp lấy cây đao kia, tôi vẫn đau đớn kêu lên thành tiếng. Bởi vì nhiệt độ của cây đao quá cao, cứ như cầm vào tấm sắt nung đỏ vậy.
Nhất là nơi hai tay tiếp xúc với thanh đao còn bốc lên từng đợt khói đen, như thể lòng bàn tay tôi cũng bị cháy xém.
Tôi không dám buông ra, cố chấp kẹp cây đao đó lại bằng hai tay, khiến tượng thần không thể thoát ra tấn công tiếp. Tượng thần này sẽ không tồn tại được lâu, tôi chỉ cần kiên trì trụ vững là có thể giành chiến thắng.
Cho nên, bây giờ chúng tôi đang so sức chịu đựng và sự kiên trì!
Thẳng thắn mà nói, lần đấu pháp này, tôi đánh rất đã tay. Tôi một mình đối phó với hơn ba trăm đệ tử Đạo môn, tuy rằng hiện tại đang rơi vào thế yếu, nhưng trong lòng lại thấy vui, bởi vì đây là tương lai của Đạo môn, cũng là hy vọng của Đạo môn!
Dù sao Đạo môn quật khởi cũng là tâm huyết của tôi, dù không thể sống sót rời khỏi núi Miêu Vương này, trong lòng tôi vẫn rất mừng. Ít nhất, tâm huyết của mình cũng không hề bị uổng phí.
Mà tôi cũng không cam lòng, không cam lòng để cho một đám đạo sĩ già hèn nhát bóp chết tương lai của Đạo môn. Đúng như Trình Tùng nói, Đạo môn cần phải thay máu.
Và tôi hy vọng, Trình Tùng có thể gánh lấy trách nhiệm nặng nề này!
"Tranh thủ lúc này, giết Lý Sơ Cửu, giữ gìn trật tự của Đạo môn!" Đúng lúc này, lão tổ Diệp gia bỗng nhiên dẫn theo mấy lão đạo sĩ xông tới.
Khi lão ta xông tới, Sư Tư Triết cũng không ra tay ngăn cản. Xem ra là muốn để mặc lão tổ Diệp gia xuống tay rồi.
Trước đây tôi còn có chút kỳ vọng đối với Sư Tư Triết, tôi đã tiếp xúc với ông ta mấy lần, hơn nữa cũng coi như là hợp tính nhau. Vậy mà lần này, ông ta không hề lên tiếng, xem ra là thật sự muốn loại bỏ tôi rồi.
Lão tổ Diệp gia vọt tới vài bước rồi dừng lại, có lẽ nghĩ đến địa vị và thân phận hiện tại của mình. Nhưng mấy lão đạo sĩ phía sau lão thì lại nhanh chóng vọt về phía tôi, đồng thời rút con dao găm lập lòe ánh sáng lạnh từ trong ống tay áo ra!
Trên người tôi còn có chú Kim Cương gia cố thân thể, nhưng vừa rồi khi ngăn cản một đao của tượng thần, chú Kim Cương trên người đã bị phá vỡ. Mà giờ tôi lại đang tập trung hết pháp lực còn lại của chú Kim Cương lên trên tay, để ngăn cản tượng thần sắp tan biến kia.
Như thế thì cơ thể của tôi lại bị lộ ra hoàn toàn! Không có ánh sáng vàng bảo vệ, tôi chỉ là thể xác phàm tục thôi, không còn là "kim nhân" bất khả xâm phạm như lúc trước nữa!
Lão đạo sĩ lớn tuổi nhất là người đầu tiên xông tới, lão nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, trong mắt như sắp phun ra lửa giận.
"Thằng con hoang kia, suýt nữa thì thanh danh của chúng ta đều bị ngươi hủy hoại. Hôm nay nhất định ta phải giết chết ngươi, không phải thằng con hoang như ngươi càn rỡ lắm sao? Qua đây, cầu xin ta đi, biết đâu ta lại tha cho ngươi một mạng!" Cuối cùng bộ mặt xấu xí của lão đạo sĩ này cũng lộ ra, lão một tay bóp cằm tôi, không ngừng giễu cợt.
Tôi giằng mạnh ra khỏi tay lão ta, nhổ nước bọt, cười lạnh nói: "Lão già khốn kiếp, đừng để ông đây còn sống, nếu không lão chắc chắn cũng không được yên thân đâu!"
"Được! Nếu ngươi đã cứng đầu như vậy thì ta sẽ cho thằng con hoang như ngươi toại nguyện!" Vừa dứt lời, lão ta đâm mạnh một đao vào bụng tôi.
Sau một cơn đau dữ dội, pháp lực của chú Kim Cương còn lại trên hai tay tôi cũng sắp cạn sạch. Nhưng tôi không dám buông tay, bởi vì hễ buông lỏng một cái thôi, nhất định thanh đao kia sẽ chém tôi đến hài cốt cũng chẳng còn.
Trước khi tượng thần biến mất, tôi tuyệt đối không dám buông tay!
Lúc này tôi không cảm giác được đau đớn, cả người đều trong trạng thái căng thẳng, chỉ cảm thấy chỗ vết thương có chút đau rát.
"Giết chết thằng con hoang này!" Lão đạo sĩ kia lại hô to về phía những đạo hữu phía sau lưng, trong đó một lão đạo sĩ chạy đến phía sau tôi, cũng đâm một dao vào ngang hông tôi.
Một dao này thật sự quá đau, đau đến nỗi khiến tôi kêu lên thảm thiết.
Tôi cắn chặt răng, phẫn nộ trừng mắt nhìn bọn họ, con ngươi như muốn rớt ra ngoài đến nơi. Bọn họ không một đao kết liễu tôi, mà muốn từ từ tra tấn.
"Đám đạo đức giả các người, có giỏi thì một đao giết chết tôi đi!" Tôi phẫn nộ gào thét, cơ thể đã đau đến co quắp, ngay cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.
"Thằng con hoang, ta chính là muốn tra tấn ngươi đến chết đấy! Ta muốn cho thằng con hoang như ngươi biết, hậu quả đắc tội với chúng ta chính là sống không bằng chết! Ha ha..." Một lão đạo sĩ trong đó đắc ý cười phá lên, nụ cười của lão còn chưa dứt, con dao găm trong tay lại đâm vào thắt lưng bên trái tôi!
Cơn đau dữ dội khiến tôi trợn trắng mắt, dưới chân đã không còn sức lực, một đầu gối khuỵu xuống đất. Tôi há miện thở hồng hộc, mồ hôi trên trán vã như mưa, không ngừng lăn dài theo hai má.
"Đạo là gì?" Mà đúng lúc này, gã đạo sĩ trung niên chỉ huy đội ngũ đột nhiên lớn tiếng hỏi!
Ông ta vừa hỏi như vậy, đám đệ tử đông nghịt xung quanh lập tức đáp lại: "Đạo khả đạo, phi thường đạo! Danh khả danh, phi thường danh! *Đạo là chính nghĩa, không phải tàn sát! Đạo là tình yêu lớn, không phải ngươi lừa ta gạt! Đạo là trung thành, không phản bội!"
*Đạo có thể luận thuật ra thì không phải là Đạo vĩnh cửu. Tên có thể gọi tên ra thì không phải là cái tên vĩnh cửu.
Tiếng trả lời đồng loạt vang vọng, thật sự quá rung động. Tôi nghe mà trong lòng cảm thấy ấm áp khó hiểu! Sức lực trong người tôi càng ngày càng yếu, cảm giác ngay cả sức mở mắt ra cũng không có.
"Bỏ đao đồ tể xuống, một lòng hướng đạo đi!" Tiếp đó, gã đạo sĩ trung niên chỉ huy đội ngũ lại hô to!
"Bỏ đao đồ tể xuống, một lòng hướng đạo đi!" Lão ta vừa hô lên, hơn ba trăm đệ tử Đạo môn cũng đồng loạt hô theo.
Lúc đầu tôi không có phản ứng, một giây sau mới kịp hoàn hồn. Thì ra hơn ba trăm đệ tử Đạo môn đã rút lại pháp thuật, bọn họ làm như vậy, là không muốn những lão đạo sĩ kia dùng cách thức như vậy để giết tôi!
Ngay sau khi pháp thuật của họ rút đi, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm! Khi nãy bị sức nặng ngàn cân đè xuống, bây giờ đột nhiên trở nên rất thoải mái! Giống như trút bỏ được gánh nặng vậy, thật sảng khoái!
Mà mấy lão đạo sĩ nọ thấy người của mình rút lại pháp thuật thì sắc mặt tức khắc trắng bệch! Nhưng bọn họ thật sự quá gian trá, căn bản không hề có ý định giao đấu với tôi, mà xoay người bỏ chạy tứ tán.
Tôi thấy bọn họ chạy trốn, bấy giờ mới nở nụ cười lạnh: "Muốn chạy? Các người không còn cơ hội nữa rồi!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận