Không ngờ rằng Y Y và Diệp Đường đều đang nằm trong tay Thạch Minh Thánh Hàm. Tuy tôi không được tính là hiểu rõ Thạch Minh Thánh Hàm, nhưng tôi biết chắc chắn cô ta sẽ không lấy chuyện này ra để đùa.Hơn nữa, bản thân tôi cũng có thể hiểu điều này. Diệp Đường lén lút cấu kết với Âm Dương đạo, bây giờ lão tổ Diệp gia đã bại trận, nên cô ta không còn giá trị lợi dụng nữa. Diệp Đường hay chơi với lửa, cuối cùng đến lần này cũng bị lửa thiêu cháy.
Mà mục đích của Âm Dương đạo rất rõ ràng, họ chỉ muốn tìm được vị trí long mạch chính của Trung Hoa. Mà muốn tìm được thứ đó thì nhất định phải tập hợp được ba tín vật chưởng môn của tam đại giáo phái trước đây.
Họ đã cầm kiếm Long Uyên của tôi, hiện giờ chỉ còn thiếu bút Thiên Sư trong tay Tử Long và lò Luyện Đan do Lý Tiêu Vũ nắm giữ. Thật ra lúc tôi quyết định rời núi Miêu Vương, tôi đã suy xét đến vấn đề này.
Bây giờ Đạo môn đã được thống nhất, không bao lâu sau sức mạnh của Đạo giáo sẽ đoàn kết lại, không còn là Đạo môn tranh đấu lẫn nhau không ngừng như trước đây.
Đến lúc đó Âm Dương đạo muốn đối phó tiếp với Đạo giáo Trung Hoa, e là sẽ rất gian nan. Điều quan trọng nhất là bút Thiên Sư trong tay Tử Long và lò Luyện Đan trong tay Lý Tiêu Vũ cũng chẳng dễ cướp được như thế.
Cũng chính bởi vì cân nhắc đến những điều này nên tôi mới lựa chọn rút ra khỏi Đạo môn mà không phải lo lắng gì. Thế nhưng dù tôi có tính toán chi ly như thế nào thì vẫn tính sót trường hợp Thạch Minh Thánh Hàm sẽ bắt Y Y để uy hiếp tôi.
Trong một thoáng, đầu tôi xuất hiện vô số suy nghĩ xem nên đối phó như thế nào. Mục đích của Thạch Minh Thánh Hàm rất rõ ràng, chính là để tìm long mạch chính của Trung Hoa.
Nhưng long mạch chính này là căn cơ của Trung Hoa, tuyệt đối không thể để cô ta tìm ra được!
Tôi ngây ra vài phút rồi mới mở miệng hỏi cô ta: "Thạch Minh Thánh Hàm, cô thực sự không thể từ bỏ nhiệm vụ của mình được à? Coi như là vì Vương Lỗi đi! Lịch sử đã đi qua từ lâu, nền thái bình thịnh thế không dễ gì có được, phải dùng máu tươi để đổi lấy này còn không đáng giá để chúng ta trân trọng hay sao?"
"Không thể!" Thạch Minh Thánh Hàm lắc đầu, vẻ mặt rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn tôi tựa như tạm biệt bạn cũ. Cô ta mím môi, trông có vẻ không vui vẻ lắm, không biết cô ta nghĩ đến cái gì mà tự dưng bật cười: "Lý Sơ Cửu, đây là mục tiêu và sứ mệnh từ trước đến nay của Âm Dương đạo chúng tôi, ai cũng không thể làm trái lại. Tôi là âm dương sư có huyễn thuật mạnh nhất Âm Dương đạo, cộng thêm sứ giả Ngũ Hành, các người sẽ không ngăn được đâu! Tuy một mình Vương Lỗi có thể giết được hết năm sứ giả ngũ hành, nhưng hắn không qua được cửa ải của tôi. Nếu như được, mong cậu hãy dẫn hắn ta đi cùng. Tôi không muốn gặp hắn mà phải động đao kiếm với nhau. Tôi nói cho cậu nghe nhiều như thế này cũng là bởi vì tôi coi cậu là người bạn đầu tiên mà tôi quen biết ở Trung Quốc."
Mối quan hệ của tôi và Thạch Minh Thánh Hàm rất kỳ lạ, tuy lập trường của mỗi người khác nhau, nhưng tôi lại không có địch ý đối với cô ta. Cộng thêm việc Vương Lỗi thích cô ta, tôi đã từng ảo tưởng nếu như Vương Lỗi thực sự có thể cảm hóa Thạch Minh Thánh Hàm, khiến cô ta từ bỏ ý nghĩ chặt đứt long mạch chính của Trung Hoa thì có lẽ đó sẽ là kết cục hoàn mỹ nhất.
Thế nhưng vận mệnh vẫn luôn thú vị như vậy, luôn thích đi ngược lại với những gì chúng ta kỳ vọng. Bây giờ Thạch Minh Thánh Hàm đã tỏ rõ thái độ của mình, rõ ràng là cô ta sẽ không từ bỏ chuyện tìm kiếm long mạch chính của Trung Hoa.
Âm Dương đạo vẫn luôn thèm khát đất nước Trung Hoa giàu có và phồn hoa của chúng tôi, thực lực ở các phương diện khác lại không bằng Trung Quốc nên mới muốn chặt đứt long mạch chính của Trung Hoa, phá hoại khí số thịnh vượng của đất nước này.
Nhưng chúng tôi là đạo sĩ, nhất định phải bảo vệ phong thủy khí số của Trung Hoa, dù cho phải hi sinh cả tính mạng mình. Cho nên bất kể thế nào, cho dù phải trả một cái giá đắt như thế nào đi chăng nữa tôi cũng tuyệt đối không để họ thực hiện được âm mưu kia.
Tôi dừng lại một hồi lâu rồi mới mỉm cười, ra vẻ tiếc hận: "Nhắc mới thấy, chúng ta vốn dĩ có thể làm bạn tốt của nhau, nhưng bởi vì lập trường khác nhau mà sắp phải biến thành kẻ thù sống còn. Cô biết không, vốn dĩ cô có thể nhốt tôi và Vương Lỗi lại, nhưng cô lại để lại đường lui, không phải bởi vì huyễn thuật của cô không mạnh, mà là bởi vì cô đã động lòng trước Vương Lỗi. Tôi muốn hỏi cô, có thứ gì còn quý giá hơn tình cảm này của hai người chứ?"
"Câm miệng lại!" Nào ngờ đúng lúc này cảm xúc của Thạch Minh Thánh Hàm bỗng bùng nổ, cô ta lạnh lùng ngắt lời tôi: "Lý Sơ Cửu, đừng nói với tôi chuyện tình cảm tình kiếc gì ở đây! Trong mắt tôi, tình cảm là thứ rẻ mạt nhất! Tôi là thần nữ của Âm Dương đạo, chặt đứt long mạch Trung Hoa của các cậu là mục tiêu cả đời này của tôi! Cho nên cậu đừng có nói đến thứ tình yêu đáng ghê tởm đó, không đáng giá một xu đâu. Không một ai có thể ngăn cản tôi cả, lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ không để lại đường lui cho các người!"
Thạch Minh Thánh Hàm vẫn còn khá trẻ, trong ấn tượng ban đầu của tôi, cô ta chỉ là một cô gái ngây thơ, giàu cảm xúc, thích cười thích quậy mà thôi. Thế nhưng mục tiêu và sứ mệnh mà cô ta nói đã khiến cô ta trở thành một người phụ nữ độc ác có thể không từ bất cứ thủ đoạn nào chỉ để đạt được mục đích.
Sự khác biệt lớn nhất giữa một cô gái và một người phụ nữ không phải là cách ăn mặc hay cố tình trang điểm mà bắt đầu từ sự thành thục và lý trí từ trong tim. Mà cũng chỉ có ở trước mặt Vương Lỗi, Thạch Minh Thánh Hàm mới thể hiện hết ra bên ngoài dáng vẻ chân thật nhất của mình với bao hỉ nộ ái ố.
Thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy hai người họ rất xứng đôi, chỉ đáng tiếc là cuối cùng vẫn phải trở thành kẻ địch trên chiến trường.
Thấy tôi không lên tiếng, Thạch Minh Thánh Hàm lại mở miệng nói tiếp, chỉ là cảm xúc đã ổn định hơn trước: "Lý Sơ Cửu, tôi không ngại việc các cậu sẽ hận tôi, nhưng tôi không muốn giết vợ cậu. Tôi cho cậu ba ngày, mang theo bút Thiên Sư và lò Luyện Đan đến tìm tôi, bằng không ba ngày sau, tôi sẽ tự mình đưa xác Lâm Y Y đến trước mặt cậu."
Lúc Thạch Minh Thánh Hàm nói ra câu này, tôi chợt phát hiện đáy mắt cô ta đã hiện lên sát khí. Cô ta muốn nói cho tôi biết rằng cô ta đang không đùa, cô ta thật sự sẽ giết vợ tôi.
"Thạch Minh Thánh Hàm, đợi đã!" Tôi thấy cô ta định bỏ đi, bèn lập tức gọi cô ta lại, cười nói: "Tuy tôi tin tưởng vào cách làm người của cô, nhưng làm sao tôi biết được cô có gạt tôi hay không? Chỉ cần chính mắt tôi nhìn thấy vợ mình, tôi sẽ tin lời cô nói."
Thạch Minh Thánh Hàm quay đầu lại liếc tôi một cái, lông mày hơi cau lại, vài giây sau cô ta mới bảo: "Được, tôi sẽ chiều ý cậu!"
Dứt lời, cô ta tạo một thủ ấn rất kỳ quái. Thủ ấn này có lẽ là thuật Âm Dương mà họ dùng để âm thầm liên lạc với nhau. Sau khi hoàn thành thủ ấn, Thạch Minh Thánh Hàm đứng yên tại chỗ, không nhìn tôi mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Phía chân trời đã xuất hiện dải ánh sáng màu trắng đục, hẳn là trời sắp sáng rồi. Còn tôi lúc này cũng không biết nên nói gì, nên cũng đứng đực ra nhìn về phía chân trời. Thời gian trôi qua từng phút giây một, cuối cùng, tia nắng ban mai đầu tiên cũng ló ra khỏi đám mây, ánh lên rạng mây xung quanh một màu đỏ rực tựa như có lửa đốt mây, nghênh đón bình minh vạn dặm.
Trong tia sáng chói mắt của bình minh, tôi thấy phía trước có vài bóng người đang chạy nhanh đến. Tốc độ của họ nhanh kinh người, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt chúng tôi.
Tôi ngay lập tức nhận ra, đó chính là sứ giả Ngũ Hành. Không ngờ rằng để uy hiếp tôi mà Thạch Minh Thánh Hàm không tiếc để sứ giả Ngũ Hành đi giam cầm Y Y.
Ban nãy tôi cố tình muốn gặp Y Y là bởi vì trong lòng cũng có tính toán. Tôi biết nơi ẩn nấp của Thạch Minh Thánh Hàm, bọn họ có thể chạy đến trong thời gian ngắn như vậy, chứng tỏ họ ở ngay gần đây.
Ở khu vực quanh đây chỉ có mấy thôn làng, nói cách khác, họ đang ẩn náu ở một trong số thôn làng đó. Lúc đầu tôi đã nghĩ như thế, chỉ cần biết đại khái phạm vi của họ là tôi có thể để Lâm Tiêu chặn lối ra vào xung quanh, đến lúc đó không lo không tìm được họ.
Hơn nữa tôi còn có một mục đích khác, nếu như kế hoạch thứ nhất thất bại, tôi cần phải nói với Y Y. Nhưng bây giờ xem ra kế hoạch thứ nhất hiển nhiên không thể thực hiện được.
Sứ giả Ngũ Hành bắt trói Y Y, cho dù có là Vương Lỗi cũng chỉ sợ không thể an toàn cứu được cô ấy ra, cho nên hiện giờ chỉ có thể thực hiện kế hoạch thứ hai của tôi.
Sứ giả hệ Kim khiêng một bao tải trên vai, vẫn tính là lịch thiệp khi không quăng thẳng Y Y xuống đất mà từ từ đỡ cô ấy xuống.
Đến khi họ mở miệng bao tải ra, tôi ngay lập tức trông thấy dáng vẻ tiều tụy của Y Y. Cô ấy gầy hơn trước nhiều, đôi mắt to long lanh ánh nước đã không còn nét trong suốt như trước mà phủ một tầng mê man và lờ đờ.
Miệng cô ấy bị nhét giẻ, lúc nhìn thấy tôi, cô ấy hơi ngẩn ra, sau khi nhìn rõ mới kích động lắc đầu nguầy nguậy, miệng kêu ưm ưm ưm, hai hàng nước mắt chảy dài xuống gò má.
Mà trên mặt cô ấy cũng lộ ra nụ cười quen thuộc lâu ngày không gặp.
Thấy vậy, lòng tôi khó chịu đến nỗi không thể thở nổi, tôi lén hít một hơi thật sâu, định mở miệng nhưng chẳng nói được một câu nào cả. Đây là người con gái của tôi, vậy mà tôi lại khiến cô ấy phải sống trong lo lắng và sợ hãi như thế này.
Tôi nghiến răng, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Y Y, khổ cho em rồi, anh Cửu có lỗi với em!"
Lâm Y Y lắc đầu nguầy nguậy như đang mắng tôi là thằng ngốc, lại tựa như muốn nói cô ấy không hề trách tôi. Ánh mắt đáng thương ấy khiến tôi nhìn mà đau lòng.
Mà Thạch Minh Thánh Hàm tựa như không nhìn nổi nữa, định sai người bỏ miếng giẻ trong miệng Lâm Y Y ra. Nhân lúc này, tôi nhìn Lâm Y Y với vẻ hết sức nghiêm túc và chăm chú, hô lớn: "Lâm Y Y, em là vợ của Lý Sơ Cửu anh. Nhưng ngày hôm nay, anh muốn nói với em một chuyện. Bọn họ lấy mạng em để uy hiếp anh giao bí mật Trung Hoa ra. Anh là đạo sĩ Trung Hoa, cho dù chết cũng phải bảo vệ bí mật Trung Hoa. Hiện giờ anh mới hiểu được cái gì gọi là hi sinh vì nghĩa, từ bỏ tình yêu nhỏ để tác thành cho tình yêu lớn. Y Y, đồng ý với anh Cửu, đừng sợ, cũng đừng khóc. Đợi anh Cửu giết hết đám trộm cắp này, anh sẽ tự vẫn trước mộ em, như vậy thì kiếp sau anh Cửu có thể tìm được em..."
Nói xong, nước mắt nóng hổi lăn dài xuống má, tôi đau đớn đến không thể thở nổi. Mà lúc này, miếng giẻ nhét miệng Y Y cũng được lấy ra.
Y Y cười khì nhìn tôi, vừa rơi lệ vừa cười gật đầu liên tục: "Y Y là người con gái của anh Cửu, Y Y không sợ chết. Anh Cửu, anh cứ đi làm những chuyện mà mình nên làm đi. Đời này, em sống là người của Lý gia, chết cũng vẫn sẽ là ma của Lý gia!"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận