Tiếng gõ cửa của Diệp Đường vang lên dồn dập. Tôi ngủ không sâu, vừa nghe cô ấy báo bác Diệp xảy ra chuyện, tôi choàng tỉnh dậy, bật đèn trong phòng. Tôi nhìn đồng hồ, đã là giờ Sửu.
Tôi khoác vội áo rồi ra mở cửa, Diệp Đường đã cuống quýt kể ngay, "Sơ Cửu, không xong rồi, Bác Diệp xảy ra chuyện rồi!"
"Diệp Đường, cô đừng gấp, có việc gì cứ ngồi xuống rồi bình tĩnh kể lại cho tôi nghe đã!" Tôi mời cô ấy vào phòng, nhưng cô ấy tỏ ra bất an vô cùng, dáng vẻ đứng ngồi không yên, lo lắng không thôi: "Sơ Cửu, tuyệt đối không được để bác Diệp xảy ra chuyện. Bác ấy đã chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn, tôi không muốn bác ấy có chuyện đâu!"
Tôi hiểu nỗi lo lắng của Diệp Đường, những người thân thiết xung quanh cô ấy đều đã gặp bất trắc. Bác Diệp ở bên chăm sóc cô ấy từ nhỏ, Diệp Đường luôn coi bác ấy như người nhà của mình.
"Diệp Đường, đừng cuống lên!" Tôi cất giọng an ủi, sau khi cô ấy đã ngồi xuống, tôi mới hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Đường mím môi, gương mặt vẫn ngập tràn lo lắng, kể: "Sơ Cửu, hồi sáng tôi có nói với cậu, bác Diệp đi giúp một doanh nhân giàu có trong tỉnh chọn đất dời mộ tổ. Mới khi nãy, một đệ tử gọi điện về báo, lúc bác Diệp và bọn họ giúp người ta di dời mộ tổ đã gặp phải chuyện quái lạ. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của họ rồi cả đám người biến mất luôn. Đệ tử kia sợ hãi quá mới vội vàng thông báo cho tôi ngay trong đêm."
"Di dời mộ tổ gặp chuyện quái lạ? Sau đó bác Diệp và cả đám người biến mất!" Diệp Đường vừa kể xong, tôi cũng rơi vào trầm tư. Thực lực của bác Diệp là không cần bàn cãi, bác ấy lại còn hiểu nhiều biết rộng, chuyện di dời mộ tổ thế này chỉ là công việc hết sức đơn giản.
Dù có gặp phải người trong mộ nấn ná không chịu đi, với đạo hạnh của bác Diệp, muốn giải quyết cũng không phải việc khó khăn. Hơn nữa, bác ấy có kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối không dễ dàng bị trúng tà được.
Trừ khi bác Diệp không cách nào đối phó được với thứ trong ngôi mộ tổ kia nên mới xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, tôi cũng bắt đầu lo cho bác Diệp, bèn hỏi: "Diệp Đường, bác Diệp cùng mọi người đi đâu để di dời mộ tổ?"
Diệp Đường thấy tôi có vẻ như đã nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói, "Người doanh nhân này là nhân vật đứng trong top đầu của tỉnh, nhưng không phải người bản địa chúng ta, mà nguyên quán ở Trùng Khánh, đến thành phố chúng ta rồi mới phát tài. Tôi nhớ rất rõ, quê ông ta hình như là ở làng Phượng Hoàng trên núi Phượng Hoàng, thuộc thị trấn Long Hà, huyện Phong Đô ở Trùng Khánh! Vừa hay nằm ngay bên bờ lưu vực sông Trường Giang, trước đây ông ta từng đến nhờ tôi, nhưng khi đó các cậu đều đã đi Quảng Tây nên việc này đành tạm gác lại."
"Huyện Phong Đô?" Khi nghe thấy tên địa danh này, thoạt tiên tôi ngớ người ra nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại. Huyện Phong Đô trước đây còn gọi là Phong Đô Quỷ Thành, là nơi thịnh hành cả ba giáo Đạo - Phật - Nho.
Đến cả Quỷ thành ở nơi đó cũng được đặt theo tên của Địa phủ Phong Đô, rồi có Quỷ Môn Quan, đường Hoàng Tuyền, cầu Nại Hà v...v... Nơi đó hiện nay đã phát triển thành thành phố du lịch đông vui náo nhiệt.
Nhưng tôi nhớ sư phụ Tiêu Dao Tử từng nói với tôi và Tử Long rằng, huyện Phong Đô không yên bình như trong tưởng tượng đâu! Trước lúc trở nên thái bình thì đây cũng là nơi yêu ma quỷ quái hoành hành. Sau này Đạo môn xuất hiện rồi hưng thịnh thì mới khiến nơi này bình yên trở lại.
Theo lời người xưa kể lại, sớm nhất là vào cuối những năm Đông Hán. Về sau trải qua mấy lần cải cách đổi dời, nhưng tình hình cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ. Chỉ biết quỷ thành Phong Đô đặt tên mấy nơi thành Quỷ Môn Quan, cầu Nại Hà, thực chất không phải để thu hút du khách.
Mục đích thực sự là là trấn áp tà vật. Chỉ cần là tà vật thì đều sợ hãi khi thấy Quỷ Môn Quan, đường Hoàng Tuyền.
Lúc tôi còn ngây ra, Diệp Đường đột nhiên đứng bật dậy nhìn tôi bảo: "Sơ Cửu, tôi phải đi cứu bác Diệp. Cậu trông chừng nhà họ Diệp giúp tôi!"
Nghe Diệp Đường dặn vậy, lòng tôi có đôi chút khó chịu. Dù cô ấy không nói, tôi cũng phải đi cứu bác Diệp. Ngày ấy khi ở địa cung Dạ Lang, bác Diệp đã cứu tôi. Tôi nợ bác ấy một mạng sống, đã đến lúc tôi trả lại!
Tôi không biết là cô ấy quá lo lắng cho bác Diệp hay còn có nguyên nhân gì khác. Tôi cố kìm nén sự khó chịu trong lòng, chỉ cười bảo: "Diệp Đường, cô ở lại, để tôi đi cứu bác Diệp! Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa được bác Diệp về cho cô. Giờ cô là gia chủ của nhà họ Diệp, cô không thể đi được! Cô mà đi, nếu gia tộc thần bí kia gây khó dễ cho nhà họ Diệp các cô thì ít nhất vẫn còn có cô ra mặt!"
Tuy tôi vừa nói vừa cười nhưng giọng điệu lạnh nhạt. Diệp Đường không phải kẻ ngốc, hiển nhiên hiểu được cảm xúc trong lời nói của tôi, ngây ra nhìn tôi một thoáng rồi mới hỏi: "Sơ Cửu, lúc nào tôi cũng làm phiền cậu, liệu cậu có chê tôi phiền phức không?"
Diệp Đường không nhận ra được nguyên nhân chính khiến cảm xúc của tôi thay đổi, tôi chỉ cười đáp: "Không có gì, tôi đã hứa sẽ bảo vệ cô. Cô chuẩn bị đi, tôi sẽ đi ngay trong đêm! May mà chỗ chúng ta cách huyện Phong Đô không xa lắm, trước khi trời sáng chắc sẽ kịp tới núi Phượng Hoàng!"
"Ừ." Lúc này Diệp Đường mới tỏ ra thả lỏng hơn, bảo: "Bây giờ tôi sẽ sắp xếp cho cậu, cậu đưa mười đệ tử đi theo nhé. Họ đều mới gia nhập dưới trướng nhà họ Diệp, cậu tiện thể đưa họ đi rèn luyện đôi chút!"
"Được!" Tôi gật đầu định nói tiếp, nào ngờ một đệ tử nhà họ Diệp bỗng đâu chạy ào tới, sau khi thấy tôi cùng Diệp Đường thì gật đầu hành lễ rồi mới nói: "Gia chủ, có người tìm Lý Sơ Cửu!"
"Hử?" Nghe thấy có người tìm mình, tôi thoáng sửng sốt rồi mới hỏi: "Ai tìm tôi? Anh cho người đó vào đi!"
"Sơ Cửu, là tôi!" Giọng nói vừa dứt thì cũng đã có người bước vào phòng. Vừa nhìn khuôn mặt cười tít mắt, và cả bộ comple chỉnh tề đó, ngoại trừ gã của bộ phận đặc biệt ra thì còn có thể là ai được nữa?
Thấy anh ta đi hẳn vào trong, tôi mới hỏi: "Anh đến làm gì?"
"Không chào đón tôi à?" Gã mặc comple mỉm cười, thản nhiên đi vào, ngồi xuống ghế rồi còn tự rót cho mình một chén trà, tự nhiên không khác gì đang ở nhà mình, gã nhấp một ngụm rồi bắt đầu bình phẩm, "Trà thì ngon, tiếc là đã nguội. Con người trên đời ấy mà, chỉ sợ người đi thì trà cũng nguội ngắt!"
Tôi không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta, nhưng tôi có thể cảm nhận được trong đó có ẩn ý. Hiện giờ tôi chỉ quan tâm đến sự an nguy của bác Diệp, không rảnh luận về trà đạo với anh ta, bèn bảo: "Anh giai, rốt cuộc anh có chuyện gì? Tôi còn có việc gấp nữa!"
Nghe tôi hối thúc, gã mới nhìn sang Diệp Đường, nói: "Diệp đại tiểu thư, cô có thể tránh mặt đi một lúc được không? Tôi với Sơ Cửu có chuyện muốn nói!"
"Ừ." Diệp Đường biết thân phận của gã, gật đầu rồi nhìn sang tôi bảo: "Sơ Cửu, tôi đi trước chuẩn bị vậy!"
"Ừ, cô đi đi." Diệp Đường vừa đi, gã mặc comple đóng ngay cửa lại, tôi còn chưa kịp hỏi, lúc này anh ta chẳng buồn vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Việc đầu tiên, chúng tôi đã tìm được Long Dương!"
"Sao? Tìm được hắn ta rồi!" Nghe được tin tức này, tôi kích động đứng bật dậy, "Hắn ta đang ở đâu? Tử Long có ở cùng hắn không?"
Gã lắc đầu, đáp: "Triệu Tử Long thì tôi không biết, chỉ mới nghe ngóng được tin tức của Long Dương. Tay này quá khôn lanh, chúng tôi tìm hắn khắp mọi nơi, còn hắn thì trốn ở ngay trong tỉnh ta! Đúng là chứng thực cho câu nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."
Long Dương trốn ngay trong tỉnh, đây cũng là nơi mà tôi đã bỏ qua. "Vậy giờ hắn ở đâu?" Tôi gặng hỏi thêm.
Gã mặc comple bỗng cười nói: "Việc thứ hai, cậu nhờ chúng tôi tìm Đạo sĩ có truyền thừa của Thái Ất Chân Nhân. Chúng tôi đã điều tra ra, trùng hợp ở chỗ, vừa hay cũng liên quan đến chuyện của Long Dương."
Tôi không ngắt lời mà để anh ta tiếp tục câu chuyện. Gã nhấp thêm một ngụm trà, nói: "Thái Ất Chân Nhân là sư đệ của Thái Thượng Lão Quân, cũng là đồng bối với người sáng lập Đạo giáo - Trương Đạo Tuấn! Hai người có dây mơ rễ má sâu xa, dung hòa sở trường của nhau, nghiên cứu đạo thuật của nhau. Nhưng ghi chép về Thái Ất Chân Nhân quá ít ỏi, nghe đâu vị này cũng không có môn sinh. Người duy nhất biết về đạo thuật của ngài ấy cũng chỉ có Trương Đạo Tuấn. Và trùng hợp là, Long Dương đang núp bóng ngay trong gia tộc Đạo môn nổi lên chỉ sau một đêm trong tỉnh, Thần Tiêu môn! Khi chúng tôi điều tra ra được tới đó thì hắn đã đi mất rồi, nghe nói là thay Thần Tiêu môn đi giúp một doanh nhân giàu có di dời mộ tổ. Nơi đến chính là huyện Phong Đô. Phong Đô trước kia đích xác là Quỷ thành. Nhờ có thiên sư Trương Đạo Tuấn đến Quỷ thành ở Ba Thục (tên gọi Tứ Xuyên trước kia), mà yêu ma quỷ quái mới bị đuổi đi, giữ cho nơi đó thái bình!"
Tin tức gã cung cấp cho tôi không liền mạch nhưng khi sắp xếp lại, tim tôi bỗng đập mạnh, thực chất anh ta đang kể cho tôi mối liên hệ của hai sự việc theo một cách khác.
Gia tộc Đạo môn nổi dậy sau một đêm theo lời của Diệp Đường thì ra có tên là Thần Tiêu môn. Và Long Dương đã quy phục Thần Tiêu môn, lần này doanh nhân giàu có trong tỉnh di dời mộ tổ, không chỉ mời người của nhà họ Diệp mà còn mời cả người của Thần Tiêu môn. Trùng hợp thay, người Thần Tiêu môn cử đi chính là Long Dương.
Còn một điểm đáng chú ý nữa, chúng tôi không tìm thấy đạo thuật mà Thái Ất Chân Nhân truyền lại vì ngài ấy không có môn sinh. Nhưng ngài ấy và thiên sư Trương Đạo Tuấn có nguồn gốc thâm sâu, nói tóm lại là chúng tôi phải ra tay từ đạo thuật mà thiên sư Trương Đạo Tuấn truyền lại.
Mà vào thời Đông Hán, thiên sư Trương Đạo Tuấn đã đánh đuổi quỷ hồn ở Phong Đô, ngài ấy từng có thời gian ở lại trong Quỷ thành Phong Đô, vậy thì chắc chắn sẽ có đồ đệ môn sinh của ngài ấy ở đó. Tổng kết lại thì lần này hết thảy mọi chuyện hóa ra đều vô tình không hẹn mà liên kết lại với nhau.
Thực sự quá trùng hợp, trùng hợp đến nỗi khiến người ta cảm thấy không chân thực! Hơn nữa, còn khiến lòng người bất an!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận