Hai con quạ đen bay lượn giữa không trung chính là quạ đen huyết đồng mà người nuôi xác nuôi dưỡng!
Người nuôi xác này là người của Lý Tiêu Vũ. Quạ đen huyết đồng đã đến, vậy có phải là đám người Lý Tiêu Vũ cũng đến không?
Ý thức được điều này, trái tim vốn nguội lạnh của tôi lại có độ ấm và hy vọng. Tử Long còn đang cật lực khống chế sức mạnh xấu xa trong cơ thể anh ấy, người chung quanh đều bị chấn động vì sự thay đổi này của anh ấy.
Không ai dám tiến lên đối phó Tử Long, tất cả đều đang hiếu kỳ đánh giá sự thay đổi lúc này của anh ấy. Đương nhiên có một số người tinh mắt có thể nhìn ra được sự bất thường của Tử Long, đã bắt đầu lùi về phía sau.
Màu đỏ quỷ quái giống như ngọn lửa kia gần như muốn lấp kín đôi mắt của Tử Long. Hắc khí xấu xa tỏa ra trên người anh ấy càng ngày càng đậm. Cách một khoảng xa như vậy mà tôi cũng cảm nhận được mùi chết chóc, phảng phất phạm vi năm mét xung quanh Tử Long chẳng có chút sức sống nào.
Loại sức mạnh này thực sự quá ngột ngạt, quá quái dị, cũng quá khủng khiếp!
"Tử Long, cố gắng lên! Anh nhất định có thể khống chế sức mạnh xấu xa bên trong cơ thể anh mà! Cố lên, Tử Long!" Hiện tại tôi đã không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn trên người, toàn bộ tâm tư đều tập trung vào Tử Long. Mỗi một cử động của anh ấy đều khiến tôi nóng ruột nóng gan.
Mà tôi vừa kêu lên như vậy, dường như Tử Long cũng nghe được tôi đang gọi anh ấy. Anh ấy vốn đang giãy giụa bỗng nhiên ngừng lại, nhưng lúc quay đầu nhìn về phía tôi lại có vẻ cực kỳ xa lạ.
Nhưng sự đau khổ trên người anh ấy vẫn chưa giảm bớt, anh ấy cắn răng gắng gượng, ngũ quan trên mặt gần như vặn hết lại, trông vô cùng dữ tợn. Chỉ dừng lại khoảng mấy giây, Tử Long lại gào lên một tiếng "a" đầy đau đớn.
Tà khí màu đen trên người Tử Long càng ngày càng nặng, giống như bị tà khí màu đen vây quanh cả người. Nhất là hai mắt của anh ấy đã sắp bị màu đỏ quỷ quái kia hoàn toàn lấp kín!
"Tuyệt đối không thể để cho Tử Long hoàn toàn lạc lối. Nếu không thì anh ấy rất dễ biến thành con rối của Minh vương! Đến lúc đó muốn cứu anh ấy thì khó như lên trời!" Trong lòng tôi sốt ruột đến mức muốn sụp đổ, nhưng lý trí vẫn còn duy trì tỉnh táo.
Tôi vừa liếc nhìn hai con quạ đen huyết đồng ở giữa không trung. Chúng nó còn đang bay xung quanh, điều này chứng minh đám người nuôi xác sắp chạy tới.
Mà điều tôi cần làm bây giờ là kéo dài thời gian, đồng thời giữ Tử Long lại.
"Tử Long, tỉnh lại đi! Nhớ lại núi Miêu Vương, nhớ lại sư phụ... Phải nhớ những đau khổ chúng ta đã chịu, phải nhớ cuộc sống vui vẻ bình thường của thầy trò ba người chúng ta! Tử Long..." Câu cuối cùng của tôi gần như là gầm lên.
Bởi vì tôi cũng sắp không khống chế được tâm tình của mình nữa rồi. Không phải là vì nhớ đến cuộc sống khuất nhục gian khổ trước kia của thầy trò ba người chúng tôi! Mà là hiện tại tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Long chịu khổ, nhưng lại không có bất kỳ cách gì để giúp anh ấy.
Cho tới nay luôn là anh ấy bảo vệ tôi, tôi lại chưa từng bảo vệ anh ấy! Nhất là khi thấy dáng vẻ cực kỳ thống khổ lúc này của anh ấy, tôi càng hận bản thân vô dụng!
Nhưng may mắn là khi tôi nhắc đến sư phụ, nhắc đến núi Miêu Vương thì dường như tâm tình của Tử Long đã bình tĩnh lại không ít. Hắc khí trên người anh ấy từ từ yếu bớt, nhất là màu đỏ quỷ quái trong mắt anh ấy cũng đang dần biến mất.
Trước đó làn da của anh ấy cũng biến thành đỏ đậm, bây giờ đã từ từ khôi phục lại màu sắc bình thường.
"Sư phụ? Núi Miêu Vương? Sơ Cửu..." Tử Long lẩm bẩm, trong mắt toàn là bối rối và sợ hãi.
Nhưng ít nhất thì bây giờ anh ấy đã khống chế được sức mạnh xấu xa trong cơ thể mình.
Trong lòng tôi vô cùng vui mừng, tôi vội vã hô: "Tử Long, anh có sư phụ, còn có em nữa! Núi Miêu Vương là gốc của anh, cũng là nơi anh muốn trở về nhất. Đợi chuyện này kết thúc, chúng ta trở về tế bái sư phụ được không?"
Hiện tại tôi phải cố gắng ổn định tâm tình của anh ấy, bởi vậy chỉ có thể đề cập đến những hồi ức mềm mại và nhạy cảm nhất trong lòng anh ấy! Mà sau khi nghe được lời của tôi, cuối cùng trên mặt Tử Long cũng lộ ra nụ cười, không còn thống khổ và dữ tợn như vậy nữa.
"Giết Triệu Tử Long cho ta!" Nhưng nào ngờ bà ba Hoàng lại đột nhiên ra lệnh!
Mệnh lệnh của bà ba Hoàng vừa được truyền ra, xung quanh Tử Long lập tức có một đệ tử Đại Thần môn xông lên, chém một đao vào vai Tử Long! Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, Tử Long chẳng có thời gian để tránh đi.
Mà tôi càng không có cơ hội để nhắc nhở Tử Long, cứ trừng to mắt nhìn Tử Long đang không ngừng chảy máu, há miệng không nói được câu nào, chỉ có thể kinh hoảng thầm thì: "Đừng, Tử Long... Anh không thể chết được, anh không thể ngã xuống được... A!"
Vốn Tử Long đã đứng dậy được, nhưng một đao này lại khiến anh ấy khụy xuống đất. Đầu anh ấy cúi rất thấp, tôi không thấy được khuôn mặt của anh ấy, chỉ thấy được thân thể anh ấy co giật vì đau.
Bả vai anh ấy chảy ra máu tươi lại nhuộm đỏ quần áo. Một đao kia chém rất sâu, giống như đã kẹt vào xương vai. Đệ tử Đại Thần môn kia liên tục kéo ra vài lần cũng chẳng rút đao ra được, khiến hắn ta hoảng hốt liền giơ chân đá về phía Tử Long, muốn mượn phản lực để rút đao ra.
Nhưng nào ngờ, một cước này của hắn vừa đá ra thì Tử Long bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ quỷ quái. Màu đỏ kia không phải là màu đỏ máu, cũng không phải màu đỏ tươi, mà là màu đỏ quỷ quái như ngọn lửa.
Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trong con ngươi màu đỏ của anh ấy còn có một đám lửa bập bềnh. Giống như đôi mắt của Tử Long là bầu trời sao thâm thúy tĩnh mịch, mà con ngươi giống như ngọn lửa kia thì lơ lửng trên bầu trời sao vậy. Trông không phải là một mà là tách biệt nhau.
Khoảnh khắc Tử Long ngẩng đầu, anh ấy lập tức bắt lấy cái chân đang đá đến của đệ tử kia, đồng thời cũng từ từ đứng dậy, nhếch miệng cười tà mị, giọng điệu không chút tình cảm mà lạnh lùng nói: "Ngươi chém ta một đao, ta sẽ biến ngươi thành tro bụi!"
Lúc Tử Long nói chuyện, tôi chỉ thấy cổ tay anh ấy khẽ rung. Phút chốc, đệ tử Đại Thần môn bị anh ấy bắt lấy chân bắt đầu bốc cháy.
Ngọn lửa kia không phải bốc cháy từ ngoài cơ thể mà là bốc cháy từ bên trong cơ thể của đệ tử Đại Thần môn này. Nhất là chỗ lồng ngực lại còn hở ra từng lỗ.
Nhìn vào những cái lỗ kia thì thấy toàn là dung nham màu đỏ tươi.
Chỉ trong khoảng mười giây, đệ tử này đã bị đốt thành tro tàn. Không có bất kỳ thống khổ nào, chẳng kêu ra được tiếng cầu cứu nào, cứ vậy mà hóa thành một đống tro tàn!
Chỉ thấy Tử Long nhích vai, trường đao bị kẹt vào xương vai của anh ấy lập tức bị chấn bay ra ngoài. Không chỉ có tốc độ nhanh như chớp giật, sức mạnh lại càng lớn vô cùng. Thanh trường đao kia xoay chuyển vài vòng trên không trung, có một đệ tử Đại Thần môn không tránh kịp nên bị bổ vào gáy.
Thanh trường đao kia chém rất sâu, đoán chừng đã kẹt vào xương sọ nên không rơi ra khỏi gáy của đệ tử kia. Chỉ thấy trên gáy hắn xộc ra một luồng máu tươi, thân thể giật mạnh rồi ngã thẳng ra sau.
Ầm!
Chỉ nghe ầm một tiếng, tro bụi trên đất cũng bay lên. Sau khi co giật kịch liệt mấy lần, đệ tử kia hoàn toàn chết đi.
Thấy sự thay đổi lúc này của Tử Long, tôi hoàn toàn nguội lạnh. Cuối cùng Tử Long vẫn không thể khống chế được sức mạnh xấu xa kia, anh ấy bây giờ rất xa lạ và khủng khiếp.
Nhất là khi tôi nhìn về phía Tử Long, ánh mắt anh ấy nhìn tôi chẳng có chút tình cảm nào. Giống như tôi ở trước mặt anh ấy chỉ đáng thương như một con sâu con kiến.
Tử Long chắp hai tay ra sau lưng, nhìn người vây quanh mình thì cười tà mị, nói: "Các ngươi muốn giống như hắn sao? Nếu không muốn thì cút ngay cho ta, đừng ngăn cản ta đến Địa ngục Cửu U!"
Giọng điệu của Tử Long cũng không nặng, nhưng truyền đến tai chúng tôi lại mang theo ma tính khó có thể phản kháng, khiến lòng người cảm thấy sợ hãi!
Những đệ tử này nhìn thấy bản lĩnh Tử Long vừa lộ ra, trong lòng đương nhiên rất sợ hãi! Nhưng không có lời của bà ba Hoàng, bọn họ cũng không dám trắng trợn cho Tử Long đi nên cứ lui lại.
Hiện tại tôi đã hoàn toàn nguội lạnh. Cho dù biết Tử Long muốn đến Địa ngục Cửu U, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc. Anh ấy trở thành con rối thì nhất định sẽ đi thả Minh Vương ra.
Điều tôi nghĩ đến nhiều nhất bây giờ là làm sao bàn giao với sư phụ?
"Tôi không tin tà thuật của cậu có thể giết sạch mọi người chúng tôi! Lên, xông lên cho ta! Chúng ta nhiều người như vậy, đừng sợ hắn. Ai dám lùi về sau nửa bước thì ta sẽ lập tức giết kẻ đó!" Nhưng bà ba Hoàng lại không tin. Bà ta không biết sức mạnh ma quỷ này khủng khiếp đến nhường nào, chỉ đơn thuần cho rằng Tử Long đang sử dụng tà thuật mà thôi.
Mà mệnh lệnh của bà ta được đưa ra, những đệ tử kia không dám lùi nữa, chỉ đành liều mạng cầm vũ khí xông lên.
Tôi thấy khóe miệng Tử Long cong lên một nụ cười khinh thường, sau đó liền thấy một loạt bóng chồng của anh ấy, qua lại giữa những đệ tử kia giống như quỷ quái.
Đợi anh ấy về lại chỗ cũ, khoảng mười đệ tử ở phía trước vẫn đứng thẳng tại chỗ, giống như bị điểm huyệt rồi. Nhưng mấy giây sau, thân thể của bọn họ lại bốc cháy lên lần nữa.
Giống y như đệ tử bị đốt cháy trước đó vậy, cũng bắt đầu đốt từ trong cơ thể ra ngoài. Hơn nữa đây không phải là minh hỏa, giống như nhiệt độ cao đốt hết người bọn họ vậy.
Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, những đệ tử này đã bị đốt thành một đống tro tàn. Gió từ phía sau núi thổi đến, tro tàn trên đất bay tứ tung.
"Mau tránh ra, mau!" Lúc này bà ba Hoàng cũng đã sợ, vội bảo người của bà ta tránh đi.
Những đệ tử này đã vô cùng sợ hãi, nghe được mệnh lệnh của bà ba Hoàng thì lập tức lui về. Có người còn nhảy lên nóc nhà, phảng phất không ai muốn đối diện với Tử Long cả!
"Hôm nay ta tha cho các ngươi một mạng, sau này ta sẽ về tìm các ngươi!" Tử Long lạnh lùng nói, chắp hai tay sau lưng rồi nhanh chân ra khỏi vòng vây...
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận