Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Hành Tẩu Âm Dương

Chương 266: Cá mè một lứa

Ngày cập nhật : 2025-08-23 10:58:56
Tôi ngồi đợi trước cổng nhà trưởng làng, nhân lúc ánh trăng êm đềm, lòng cũng yên ả, bèn bắt đầu lên kế hoạch cho chặng đường tiếp theo. Hiện tại, tôi đã nắm trong tay ấn quỷ Phong Đô, có thể mở ra Địa ngục Cửu U cứu Vương Lỗi!
Nhưng giờ tôi vẫn chưa biết tình hình nhà họ Diệp thế nào. Bác Diệp dùng kế điệu hổ li sơn lừa tôi rời khỏi nhà họ Diệp, tạo cơ hội tốt nhất để cho Thần Tiêu môn ra tay với Diệp Đường. Điều tôi lo lắng là không rõ Diệp Đường có chống chọi được hay không?
Mặt khác, Long Dương đã chết, manh mối về Tử Long đã đứt, việc tìm kiếm Tử Long càng trở nên khó khăn. Tôi bắt buộc phải gặp Diệp Thiếu Khanh một chuyến, lần gặp này chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng như trước đây nữa.
Anh ta đi theo Linh tộc, có Linh tộc chống lưng, mà tôi và Linh tộc không đội trời chung, đôi bên ắt sẽ phải có một trận chiến sống còn. May mắn thay, tạm thời Tôn chủ của Linh tộc không muốn giết tôi nữa, mà muốn lợi dụng tôi để dụ người của Long Hổ tông xuất hiện.
Nhiều năm về trước, Long Hổ tông đã phong tỏa cả núi, biến mất khỏi tầm mắt của Đạo môn. Nhưng vì sao Tôn chủ Linh tộc lại muốn lợi dụng tôi làm mồi nhử người của Lông Hổ tông, lẽ nào tôi có mối liên quan gì với Long Hổ tông sao? Về điểm này, cho đến giờ tôi vẫn chưa tìm hiểu được.
Cái hẹn mười năm chỉ còn một năm, tôi cũng không biết trong thôn Ma Câu có bao nhiêu người còn sống. Nhưng tôi bắt buộc phải ngăn Tôn chủ Linh tộc lại, nếu không đợi khi lão ta đến được thôn Ma Câu lần nữa, chắc chắn sẽ giết sạch người trong thôn!
Ông nội tôi vẫn còn đang ở thôn Ma Câu, tôi không thể trơ mắt nhìn ông nội bị giết. Sau khi ngẫm lại một lượt mọi chuyện, bỗng nhiên tôi thấy trọng trách đang đè nặng trên vai khiến tôi như sắp nghẹt thở.
Nếu Vương Lỗi và Tử Long vẫn ở cạnh bên, tôi sẽ chẳng thấy mệt mỏi, chán nản đến vậy. Sầu não một hồi, tôi bèn lấy mảnh ngọc bội mẹ tôi để lại ra xem.
Trước giờ tôi vẫn bọc nó lại bằng bùa, mang theo bên mình. Ngoài việc sợ bị người của Linh tộc phát hiện, quan trọng nhất là để tôi có thể nhắc nhở bản thân mọi nơi mọi lúc.
Hồn phách của mẹ tôi vẫn đang phải chịu đày đọa ở Linh tộc, tôi là con trai của bà, tôi đã lớn rồi, tôi phải bảo vệ bà, không để bất cứ ai làm hại bà.
Tôi nhìn ánh trăng vằng vặc trên trời, tay siết chặt miếng ngọc bội, trịnh trọng nói ra lời thề: "Mẹ, mẹ hãy đợi con. Con nhất định sẽ cứu mẹ ra, bảo vệ mẹ mãi mãi! Con muốn nghe chính miệng mẹ gọi tên con, con đã đợi được nghe mẹ gọi tên con quá lâu rồi!"
Nói ra những lời này, khóe mắt tôi cũng đã đỏ hoe! Lúc mẹ sinh tôi, tinh thần của bà đã không được bình thường. Đến khi tâm trí bà trở lại bình thường thì bà đã trở thành một hồn ma.
Mỗi khi nhìn các bà mẹ ôm ấp con mình, tôi đều bất giác dừng bước, nhìn họ mà lòng thấy ngưỡng mộ không thôi. Từ nhỏ, tôi đã hay bị cha đánh, bị hắt hủi, tôi chưa từng được cha mẹ ôm ấp bao giờ.
Tôi đã từng tưởng tượng không biết bao lần, cái ôm của họ chắc hẳn sẽ ấm áp lắm, ấm hơn cả ánh nắng giữa mùa đông lạnh lẽo!
Nước mắt khẽ chảy qua má tôi, tôi giơ tay lau khô. Trời gần sáng, tôi mới thấy mấy người Vương Kỳ Bằng về trước. Vừa trông thấy tôi, họ đã lắc đầu ngán ngẩm, bảo: "Anh Cửu, chúng tôi không tìm thấy Y Y đâu cả. Chúng tôi gần như đã tìm khắp cả dãy Phượng Hoàng rồi!"
"Ừ!" Tôi gật đầu, không nói gì thêm, trong lòng lại càng lo lắng cho cô ấy hơn. Thực ra tôi đã sớm lường trước điều này, nếu Y Y không xảy ra chuyện gì thì chắc chắn cô ấy sẽ đến tìm tôi.
Nhờ họ đi tìm là vì tôi không muốn từ bỏ hy vọng cuối cùng. Không lâu sau, trưởng làng cũng dẫn theo người trong làng quay về.
Trên người họ ướt đẫm sương đêm, cũng dính đầy cỏ dại, trưởng làng đi tới bên cạnh tôi, cũng lắc đầu cười méo xệch, nói: "Chú em à, chúng tôi đã lật tung cả ngọn núi mộ phần mấy lần rồi mà vẫn không thấy cô Y Y đâu cả. Hay cô ấy đi trước rồi?"
"Vâng! Tôi biết rồi!" Tôi mỉm cười, cảm kích đáp lời: "Trưởng làng, cảm ơn mọi người, mọi người đều vất vả rồi!"
"Không có chi!" Trưởng làng lắc đầu, "Cậu đã giúp chúng tôi, đây là việc chúng tôi nên làm."
Tôi quay sang dặn dò Vương Kỳ Bằng, "Kỳ Bằng, thu dọn đồ đạc, trời sáng là chúng ta lên đường."
"Vâng, anh Cửu!" Vương Kỳ Bằng thu dọn đồ đạc xong xuôi, trưởng làng lại kêu người nấu cho chúng tôi một mâm cỗ đầy. Sau khi lấp đầy bụng, chúng tôi đưa các đệ tử nhà họ Diệp rời khỏi dãy Phượng Hoàng.
Ông cụ chèo thuyền đã chôn mình trong mộ Quỷ Đế, bởi vậy đích thân trưởng làng đã đi kiếm người đưa chúng tôi quay lại thị trấn Long Hà. Đến nơi là chúng tôi lên xe quay thẳng về tỉnh thành.
Cả chặng đường đi không gặp chướng ngại gì, nhưng tới được tỉnh thành thì cũng đã chập choạng tối. Tôi lo cho an nguy của Diệp Đường nên không cho họ dừng lại nghỉ ngơi mà chạy thẳng về nhà họ Diệp ngay trong đêm.
Khi gần đến nhà họ Diệp thì trời cũng đã tối hẳn. Nhưng đúng vào lúc chúng tôi chuẩn bị tiến vào địa bàn nhà họ Diệp, phía trước bỗng có mười mấy chiếc xe van lao tới, vây chặt lấy chúng tôi.
Vương Kỳ Bằng đạp phanh gấp rồi sốt sắng hỏi tôi: "Anh Cửu, liệu có phải là người của Thần Tiêu Môn chặn đường để giết chúng ta không?"
Tôi lắc đầu, đáp: "Đừng hoảng, xuống xem đã rồi tính. Nếu thấy tình hình không ổn lại nói!"
"Vâng!" Vương Kỳ Bằng gật đầu, theo tôi xuống xe. Đống xe van kia bật đèn xe chiếu thẳng vào chúng tôi, ánh đèn chói lọi khiến tôi không mở nổi mắt.
Tôi giơ tay che trước mặt, song vẫn không thấy rõ được người trước mặt là ai. Vừa bước gần tới chỗ chiếc xe van ngay trước mặt, hơn nửa số đèn của đống xe van bỗng vụt tắt, chỉ còn lại mấy chiếc vẫn sáng đèn, vừa đủ soi tỏ xung quanh.
Lúc này tôi mới nhìn thấy rõ, chỉ là một đám thanh niên, miệng phì phèo điếu thuốc, tóc nhuộm đủ màu sặc sỡ, cách ăn vận cũng rất phô trương. Tay người nào người nấy đều cầm sẵn đồ, có người vác gậy bóng chày trên vai, có người cầm gậy sắt giã liên hồi xuống nền đất, cố tình gây tiếng động nhằm hù dọa chúng tôi.
Trông cách ăn vận của chúng, tôi biết ngay rằng chúng là đám lưu manh côn đồ trong vùng. Có một người ngồi trên đầu xe van, chỉ nhìn thoáng qua là tôi nhận ra ngay, chính là tên Vương Kiệt đã bỏ chạy mất hút lúc trước!
Gã nhìn tôi bằng vẻ mặt đầy vô lại, miệng cười đắc ý, tay búng đầu thuốc lá rồi gã nhảy xuống xe, nói với cái giọng rất phách lối: "Lý Sơ Cửu, Vương Kỳ Bằng, cuối cùng thì hai thằng tạp chủng tụi bay cũng đã về! Bố mày phục kích tụi bay ở đây mấy hôm rồi, còn tưởng tụi bay sợ vãi tè không dám về nữa cơ! Bố mày đã nói rồi mà, bố mày phải bắt tụi bay quỳ lạy van xin bằng được. Giờ, tụi bay đã tin chưa? Đây chính là thực lực của bố mày."
Gã vừa cất tiếng, đám du côn xung quanh cũng nhao nhao theo, có tên còn huýt sáo cật lực, cả thảy cũng đến hơn trăm tên, khiêu khích chúng tôi một cách trắng trợn.
Tôi không thèm để tâm, song Vương Kỳ Bằng đã bước lên quát: "Vương Kiệt, nhà họ Vương của mày gặp chuyện, bọn tao đã giải quyết giúp cho, còn khiến bao nhiêu người của bọn tao bị thương! Người nhà họ Vương bọn mày lại lẳng lặng bỏ trốn, loại người như mày, chết cũng không tiếc!"
"Chết? Còn dám uy hiếp bố mày nữa à? Mày mà dám giết bố mày đây, cả thế lực sau lưng bố mày sẽ bắt chúng mày vô tù ngay!" Vương Kiệt nói rất lớn tiếng, và ngay sau đó, tôi đã trông thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ sau lưng gã.
Đèn báo không sáng, chắc họ định đợi chúng tôi ra tay là sẽ có cớ bắt gọn luôn. Xem ra Vương Kiệt quyết tâm trừng trị chúng tôi, chặn hết mọi đường lui của chúng tôi. Nếu như đám côn đồ này không đối phó được với chúng tôi, đám cảnh sát đứng sau lưng gã sẽ ra tay bắt chúng tôi.
Quả đúng là quan thương cấu kết, cá mè một lứa.
"Hừ!" Vương Kỳ Bằng hầm hừ, chỉ vào đám cảnh sát sau lưng Vương Kiệt, quát: "Mấy anh là cảnh sát mà lại cấu kết với đám côn đồ. Nhà nước trả lương cho các anh nối giáo cho giặc chắc. Đúng là sự sỉ nhục, ghê tởm!"
Vương Kỳ Bằng mắng xong, một viên cảnh sát tai to mặt lớn liền bước xuống khỏi xe, ngấn mỡ dưới cổ lúc lắc theo giọng nói vang lên như tiếng loa, "Người anh em, đừng có nói bừa. Chúng tôi nhận được tin báo rằng ở đây có vụ đánh nhau nên đến để giữ gìn trật tự. Chỉ cần không có xô xát thì vẫn là công dân hợp pháp. Nhưng nếu có ai ra tay, tôi đành phải bắt về thôi!"
Lời của gã đã ám chỉ rất rõ ràng, đó là quyết chống lưng cho Vương Kiệt. Quả nhiên, gã vừa nói xong, Vương Kiệt đã hô hào, "Xông lên cho tao, đánh gãy chân nó!"
Hơn trăm tên côn đồ đứng xung quanh tức thì lao thẳng về phía chúng tôi. Tôi nghiến răng, nắm thước Trấn Hồn xông lên. Đám người này chỉ là bọn du côn vặt vãnh, sức lực kém cỏi, cũng không biết võ nghệ.
Bọn chúng còn chưa phải là đối thủ của chúng tôi. Vương Kỳ Bằng cùng các đệ tử khác của nhà họ Diệp cũng xông tới theo, giúp tôi san sẻ bớt không ít.
Gặp tên nào là tôi quật ngã tên đó, phăm phăm tiến về phía trước. Ngay sau đó, tôi giẫm chân thật mạnh, lấy đà xông thẳng tới chỗ gã Vương Kiệt. Gã còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy tôi xuất hiện ngay cạnh, tức thì mặt gã tái mét, xoay người định chạy về phía đám cảnh sát sau lưng.
Không cho hắn có cơ hội, tôi túm gọn lấy cổ hắn, cổ tay giật một cái, nhấc bổng hắn lên, tức giận: "Tự mày tìm cái chết đấy nhé!"
"Dám giết người ngay trước mặt chúng tôi, muốn ngồi tù mọt gông phải không, mau thả Vương thiếu gia ra!" Vừa thấy tôi túm được Vương Kiệt, đám cảnh sát lập tức chạy tới, thậm chí còn rút hết súng ra nhắm vào tôi.
Vương Kỳ Bằng cùng các đệ tử nhà họ Diệp cũng chạy tới đứng che xung quanh tôi, còn tức tối quát lại: "Tôi không tin là cảnh sát các anh dám nổ súng bắn người bừa bãi!"
"Các anh đánh nhau dùng vũ khí, còn định giết Vương thiếu gia. Các anh còn không thả người ra thì chúng tôi nổ súng đấy!" Viên cảnh sát vừa nãy gào lên.
Tôi cười lạnh nhạt, đáp: "Muốn đổ tội, lo gì không tìm được cớ? Tôi tin cuộc đời này luôn có công bằng, bọn họ muốn giết tôi, tôi chỉ đang tự vệ!"
"Dám vu khống à, chỉ cần chúng ra tay, các cậu nổ súng liền cho tôi!" Viên cảnh sát tai to mặt lớn gào lên, rồi lại nhìn chúng tôi, quát tháo: "Lập tức thả Vương thiếu gia, nếu không tôi nổ súng bắn chết anh. Phần tử khủng bố như mày, có bị bắn chết, cấp trên cũng không trách tội!"
Lúc anh ta buông lời đe dọa, tôi cũng trông thấy anh ta đã lên nòng. Những kẻ này bị Vương Kiệt mua chuộc, chắc chắn sẽ ra tay, xong xuôi còn sẽ gán tội cho chúng tôi.
Không thể lấy trứng chọi đá, nếu không sẽ chỉ có chúng tôi bị thiệt! Có thể đấu với quỷ, đấu với người, nhưng tuyệt đối không thể đấu với quan!
Tôi không cam tâm nhưng cũng hết cách, đành phải thả Vương Kiệt ra. Nhưng còn chưa nới lỏng tay, một tiếng khiển trách đã vang lên từ phía đằng sau đám cảnh sát: "Hôm nay ai dám nổ súng, tôi sẽ cho người đó về cởi bỏ cảnh phục, bóc lịch cả đời, trọn kiếp không ngoi mặt lên nổi!"

Bình Luận

0 Thảo luận